Chương 426: Vây công Hoa Vũ Lâu

Chương 426: Vây công Hoa Vũ Lâu

Hoa Vũ Lâu, trong phòng nghị sự, mỗ mỗ ngồi phía trên chủ vị, sắc mặt âm trầm, mặt ủ mày chau, hai bên theo thứ tự là chư vị lâu chủ thập ngũ lâu.

Ầm!

Mỗ mỗ đặt một khối truyền tin ngọc giản trên bàn, thở dài một hơi, lạnh lùng nói: "Đây là ngọc giản thứ mười Lạc gia phát tới, chín cái trước, đều là cho chúng ta biết đại nạn lâm đầu, để chúng ta đến Lạc gia lánh nạn, các ngươi thấy thế nào?"

"Hừ, tên cẩu vật vong ân phụ nghĩa, tổng lâu chủ vì hắn hi sinh nhiều như vậy, xử lý xong thì lại cướp trấn lầu chi bảo của chúng ta, ngọc giản hắn phát tới còn có thể tin sao? Nói không chừng, đây là âm mưu quỷ kế của hắn!" Mỗ mỗ vừa dứt lời, Mẫu Đơn lâu chủ đã đứng lên mắng to.

Thanh Hoa lâu chủ cũng khẽ gật đầu, nhưng vẫn nhíu chặt mày, thì thào: "Có điều, tuy tiểu tử này gian trá giảo hoạt, không thể dễ tin. Nhưng thường nói, thà rằng tin có, không thể tin không, chúng ta phải phòng bị cho tốt!"

"Lão thân từ lâu đã mở ra đại trận thủ hộ, làm ra sách lược vẹn toàn!" Mỗ mỗ gật đầu: "Còn những ngọc giản này. . ."

Oanh!

Đột nhiên, một tiếng vang lớn từ bên ngoài truyền đến. Mọi người lập tức sợ hãi nhìn nhau, đúng lúc này, Tiếu Đan Đan vô cùng lo lắng chạy vào, hét lớn: "Không tốt, không tốt, có địch tập!"

"Chuyện gì xảy ra, Đan Đan, nói rõ ràng!" Mẫu Đơn lâu chủ giật mình nói.

Tiếu Đan Đan hít hai hơi, mới bình tĩnh lại tâm tình, vội vàng nói: "Thủ hộ đại trận bị tập kích, các sư tỷ đều đã vào trận thủ hộ, xin mỗ mỗ cùng chư vị sư phụ sư thúc ra lệnh!"

"Cái gì, lại thật đánh tới?" Tất cả lâu chủ sợ hãi cả kinh, lần nữa liếc nhìn nhau, rồi lại cùng nhìn về phía ngọc giản, hối hận đến xanh ruột.

"Mỗ mỗ, việc này. . .".

Nhưng mỗ mỗ lại không thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì làm người quyết định, trong mắt tất cả mọi người, nhất định phải là tuyệt đối chính xác, dù có sai, cũng không thể thừa nhận, nếu khôngm tất nhiên sẽ rung chuyển quân tâm, ảnh hưởng sĩ khí. Cho nên, mỗ mỗ vẫn vạn phần bình tĩnh.

"Thanh nhi, đi mời ba vị cung phụng rời núi; mẫu đơn, gửi tin cầu viện minh hữu. Chư vị lâu chủ còn lại, theo lão thân đi gặp bọn họ. Lão thân muốn nhìn xem, kẻ nào dám lớn mật như thế, dám khiêu khích Hoa Vũ Lâu ta, hừ!"

Nói xong, Mỗ mỗ uy phong lẫm lẫm đi ra ngoài. Mọi người thấy thế cũng đều an tâm lại, bay theo ra ngoài.

Chỉ có Tiếu Đan Đan, ngay khi mỗ mỗ biến mất, mới bĩu môi, thì thào: "Người ta không phải đã sớm truyền tin đến, thông báo chúng ta rút đi, hết lần này tới lần khác không tin. Giờ vui rồi, bị người ta đánh đến cửa, muốn chạy cũng không. . ."

"Đan Đan, ngươi nói mò gì đấy, ai cho phép ngươi dám chỉ trích Tôn Trưởng?" Mẫu Đơn lâu chủ không khỏi hung ác trừng nàng.

Tiếu Đan Đan không phục, cãi lại: "Ai chỉ trích chứ, sự thật chính là vậy a. Rõ ràng ba tháng trước người ta đã cảnh cáo. . ."

"Ngươi thì biết cái gì!" Mẫu Đơn lâu chủ lại nghiêm nghị trách mắng: "Trác Phàm là ai, ngươi không biết sao? Ngay cả Bồ Đề Tu Căn, hắn cũng dám đánh cắp, chúng ta sao có thể tin hắn nữa, chẳng lẽ không sợ hắn bán nốt chúng ta sao?"

"Nhưng. . . Lần này là Nghiêm Phục đích thân truyền tin tức cho ta, tuyệt sẽ không gạt ta!" Tiếu Đan Đan ngửa mặt lên, bướng bỉnh nói.

Mẫu Đơn lâu chủ bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: "Ai u tiểu tổ tông của ta, Nghiêm Phục trước kia cũng đâu phải là thứ gì tốt, hiện tại còn đi theo Trác Phàm gây rối, còn có thể học được cái gì tốt? Dù lời hắn nói là thật, nhưng ngươi sao có thể bảo chứng, đây không phải Trác Phàm đang cố ý lợi dụng hắn? Đừng tưởng rằng lão nương không biết, trong ba tháng này, trừ mười truyền tin ngọc giản chính thức phát tới, còn có 28 truyền tin ngọc giản, các ngươi thầm thương trộm nhớ nhau.

Ngươi hoàng hoa đại khuê nữ không thấy xấu hổ à?"

Nghe được lời này, Tiếu Đan Đan liền đỏ mặt, nhưng lại không chút phật lòng, hừ nhẹ: "Bất kể như thế nào, bây giờ người ta nói đúng, ngài không thể cứ phỉ báng người ta, không phân biệt tốt xấu!"

"Ha ha, tiểu nha đầu này, gan ngươi càng lúc càng lớn a, lại dám mạnh miệng với sư phụ, xem vi sư có giáo huấn ngươi không!" Mẫu Đơn lâu chủ chợt cảm thấy nghẹn lời, không biết phản bác như thế nào, đỏ bừng cả mặt, chỉ biết tức giận nói.

Tiếu Đan Đan thì vội vàng chạy trốn, Mẫu Đơn lâu chủ đuổi theo, nhất thời lại quên nhiệm vụ. . .

Một nơi khác, mỗ mỗ mang theo chư vị lâu chủ ra ngoài thành, thấy một nhóm nhân mã đen nghịt tới gần, không khỏi cả kinh hít sâu một hơi. Khi đến đủ gần, thấy đám người cầm đầu lại chính là cao thủ ba nhà U Minh Cốc, Khoái Hoạt Lâm cùng Dược Vương Điện.

Đội hình như thế, ba nhà đối một nhà, cho dù các nàng có ưu thế địa lợi, cũng vẫn áp lực như núi!

Mỗ mỗ tung hoành thiên hạ cả đời, lần đầu lo sợ lên, chư vị lâu chủ thì bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, thân thể dừng không ngừng run rẩy.

Đối diện, bọn người U Vạn Sơn thấy thế thì cùng cười to lên.

"Mỗ mỗ, lần này ba nhà chúng ta liên hợp, thề phải hạ được Hoa Vũ Lâu các ngươi, ngươi mau chóng thúc thủ chịu trói đi, tránh cho thương vong vô vị!" U Vạn Sơn tiến lên trước một bước, cao ngạo hét lớn.

Mỗ mỗ oán hận cắn môi, nổi giận nói: "U cốc chủ, các ngươi có ý gì? Chẳng lẽ các ngươi đã quên quy củ Thiên Vũ, cấm bảy nhà tư đấu? Bây giờ các ngươi đường hoàng tiến công Hoa Vũ Lâu ta như thế, nếu truyền đến tai bệ hạ, chẳng lẽ không sợ hoàng thất nghiêm trị các ngươi sao?"

"Hắc hắc hắc. . . Lão thái bà, ngươi nghĩ rằng ba nhà chúng ta dám trắng trợn tấn công Hoa Vũ Lâu như thế là vì cái gì, đương nhiên là được bệ hạ đáp ứng, bây giờ, đã không có ai có thể che chở các ngươi, ha ha ha. . ."

Cái gì?

Mỗ mỗ quả thực không thể tin được đây là thật.

Bảo trì thăng bằng giữa bảy nhà, từ trước đến nay là sách lược không thay đổi của hoàng thất, sao lại đột nhiên cải biến phương châm, cho phép chuyện dẫn đến thiên hạ đại loạn như thế phát sinh?

"Không thể nào!" Mỗ mỗ ngoan cường lắc đầu, hét lớn: "Hoa Vũ Lâu ta đến cùng làm sai chỗ nào mà bệ hạ cho phép các ngươi?"

"Ha ha ha. . . Lão thái bà, ngươi hồ đồ thật hay giả hồ đồ vậy? Hoa Vũ Lâu các ngươi cùng ác tặc Trác Phàm có quan hệ, thiên hạ có ai không biết? Bây giờ hắn đại náo Hoàng Đình, biến thành trọng phạm truy nã. Các ngươi cùng hắn có cấu kết, tất nhiên phải bắt các ngươi, chẳng lẽ ngươi nghĩ không thông sao?"

Mỗ mỗ chấn động mạnh, cuối cùng chri có thể thỏ dài, thầm than. Đây đúng là thành cũng tại Trác Phàm, bại cũng tại Trác Phàm a!

Lúc Trác Phàm quật khởi, Hoa Vũ Lâu có thể được an ổn. Nhưng bây giờ, Trác Phàm thành công địch của cả Đế Quốc, để những người này có cớ thừa cơ diệt Hoa Vũ Lâu.

Cơ nghiệp ngàn năm, hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Bây giờ nghĩ lại, thật không biết lúc trước kết thành liên minh với Trác Phàm, đến cùng là đúng hay sai!

Nhưng nghĩ những thứ này cũng vô dụng. Lúc này, chỉ có trì hoãn thời gian, chờ minh hữu tới cứu viện mới là thượng sách.

Nghĩ như vậy, mỗ mỗ không cần phải nhiều lời nữa, bay tới đằng trước, hét lớn: "Các ngươi đã quyết tâm diệt Hoa Vũ Lâu ta, vậy thì tới đi. Lão thân Sở Bích Quân ở đây, người nào dám đến đánh một trận?"

"Ha ha ha. . . Nghe danh thiết nương tử thực lực siêu quần, lão phu đến!" U Vạn

Sơn cười to, dẫn đầu bay lên, toàn thân lưu động dòng khí màu xám, từng trận Quỷ khóc vang vọng bên tai.

Chỉ một thoáng, âm phong trận trận, oan hồn đầy trời, mỗ mỗ vừa mới bay lên, liền bị cuốn vào vô tận phong bạo màu xám. Trong tiếng kêu gào bén nhọn, từng bầy oán khí ngập trời cùng vọt tới nàng.

Huyền giai vũ kỹ, Quỷ Diện ấn!

Quỷ diện ấn chính là vũ kỹ chuyên công thần thức, quỷ dị vô cùng, khó có thể phá giải. Mỗ mỗ đối mặt chiêu này, quả nhiên là bó tay bó chân, không có cách phát huy toàn bộ thực lực.

U Vạn Sơn liên tục cười to, vẻ hưng phấn lộ rõ trên mặt, như nắm chắc thắng lợi.

Một đạo bạch quang chói mắt đột nhiên xuất hiện. Tiếng ba động phát ra, bóng người màu xám trong nháy mắt đình trệ, tiếp đó bị từng tầng Băng Sương bao trùm lên. Sau một khắc, băng vỡ vụn, những oan hồn liền tiêu tán vô tung, mà mỗ mỗ cũng thoát ra, trước khi U Vạn Sơn kịp phản ứng, một chưởng đánh tới ngực hắn.