Chương 427: Nguy cơ
Phốc!
U Vạn Sơn nôn ra máu, sắc mặt trắng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Huyền giai vũ kỹ, Thiên Minh Huyền Băng Chưởng, thế mà có thể luyện đến lô hỏa thuần thanh như thế, Quỷ Diện ấn đều có thể đóng băng. Không hổ là thiết nương tử, bội phục bội phục!"
"Quỷ Diện ấn của U cốc chủ xác thực kỳ dị vô cùng, lão thân cũng thấy khó chơi, nếu không phải công lực của lão thân hơn U cốc chủ mấy chục năm, chỉ sợ khó là đối thủ của cốc chủ!" mỗ mỗ thở hồng hộc mấy hơi, tiều tụy nói.
U Vạn Sơn khẽ gật đầu, ôm quyền lui xuống.
Lúc này, Nghiêm Bá Công cười lớn, đi tới: "Ha ha ha. . . Mỗ mỗ thật sự là càng già càng dẻo dai a, U cốc chủ đều không phải đối thủ. Như vậy tiếp đó, để lão phu đến lĩnh giáo một phen đi."
"Phi, Nghiêm Bá Công, ngươi thật không biết xấu hổ, thừa dịp mỗ mỗ nguyên lực hao tổn hơn phân nửa mới tới khiêu chiến!" Một vị lâu chủ mắng.
Nhưng Nghiêm Bá Công lại không chút phật lòng, chỉ lắc đầu cười khẽ: "Cô nương, lời ấy sai rồi, ba nhà chúng ta liên hợp đến đây, không phải đơn đả độc đấu, bây giờ đám người lão phu nguyện từng người đơn đấu với mỗ mỗ, chính là các ngươi phải thấy may mắn rồi!"
Nghiêm Bá Công nói đạo lý rõ ràng, để vị lâu chủ kia nhất thời á khẩu không trả lời được.
Mỗ mỗ chỉ cười lạnh, từ chối cho ý kiến, trong mắt lóe lên một đạo hàn mang khiếp người.
Mỗ mỗ là trụ cột tinh thần cùng lãnh tụ Hoa Vũ Lâu, nếu nàng bại, đây tuyệt đối là đả kích lớn nhất đối với Hoa Vũ Lâu, Hoa Vũ Lâu sẽ biến thành quần long vô thủ. Khi đó, dù có đại trận phòng ngự, nhưng không người chỉ huy, sẽ chẳng mấy chốc tan vỡ. Bọn người Nghiêm Bá Công biết bắt giặc phải bắt vua trước! Cho nên đơn đả độc đấu, đối bọn họ là trăm lợi mà không có một hại.
Mỗ mỗ làm người khôn khéo, sao có thể nhìn không ra?
Có điều, nàng vẫn phải đơn đấu với ba người này, vì nếu đánh bại được bọn họ, ba nhà nhất định là thâm thụ đả kích. Còn nữa, chiến đấu như thế, có thể giảm bớt thương vong cho Hoa Vũ Lâu, trì hoãn thời gian, chờ minh hữu cứu trợ.
Có thể nói, đây là phương thức chiến đấu tốt nhất cho Hoa Vũ Lâu.
Cho nên, cho dù mỗ mỗ đã suy yếu, nhưng vẫn nguyện ý tiếp tục đánh. Chỉ có điều, nàng xem thường Nghiêm Bá Công.
"Nghiêm Bá Công, ra tay đi!" Mỗ mỗ đại phóng hàn khí, cười lạnh quát.
Nghiêm Bá Công cười nhạt, khẽ vuốt chòm râu, nhìn như khuôn mặt bình thản an lành. Nhưng sau một khắc, song đồng đột nhiên ngưng tụ, sắc mặt biến thành dữ tợn, hai tay vung lên, bảy đạo Thải Vụ cùng phóng tới mỗ mỗ, chính là bản lĩnh giữ nhà của Dược Vương Điện, Huyền giai vũ kỹ, Thất Thải Vân La Chưởng!
Từng đạo Băng Sương bao trùm bên người Mỗ mỗ, hình thành hộ tráo, mỗ mỗ xông vào trong chưởng độc.
Tuy những sương độc có lực ăn mòn mạnh mẽ, nhưng đối mặt hộ tráo, vẫn không thể lập tức đột phá.
Trong chốc lát, mỗ mỗ đã xông ra khỏi làn khói độc, chớp mắt tới đến trước người Nghiêm Bá Công, nhất chưởng đánh ra.
Được chứng kiến sự mạnh mẽ của mỗ mỗ, Nghiêm Bá Công không muốn dẫm vào vết xe đổ của U Vạn Sơn, hắn lại dùng độc, không quá mạnh về cận chiến, nên có hơi khẩn trương, nhưng lại không lo lắng, khóe miệng còn nở nụ cười tà dị.
Mỗ mỗ thấy thế thì xiết chặt lòng, cảm thấy bất ổn. Nhưng bất ổn chỗ nào, nàng lại không nói ra được.
Bạch!
Đột nhiên, trong sương mù, một người xông ra, đồng thời xuất ra một quyền. "Là ngươi?" Mỗ mỗ quá sợ hãi, kêu lên.
Lâm Như Phong cười dữ tợn: "Không sai, chính là ta!"
Hai người đối chưởng. Tuy bàn tay mỗ mỗ có hàn băng bao trùm, nhưng đối mặt một quyền kia, lại chỉ cảm thấy từng đạo kình lực hung mãnh, thông qua tầng băng, trùng kích cơ thể nàng. Cuối cùng, rắc một tiếng, hộ giáp vỡ nát, mười luồn lực đạo mạnh mẽ lập tức trùng kích đến tâm mạch nàng, đánh bay nàng ra xa. Nàng phun máu, đồng thời, trên người còn nhiễm phải từng đạo sắc thái quỷ dị.
Mỗ mỗ hận hận nhìn hai người, cắn răng nói: "Huyền giai vũ kỹ, Hư Vân kình!"
"Không sai, Hư Vân kình có thể chuyển hóa thân pháp cùng tốc độ thành ám kình đánh vào trong cơ thể địch nhân. Công lực càng sâu, sát thương càng nhiều. Cho dù ngươi có hàn băng hộ thân, vẫn vạn vạn không ngăn cản nổi. Tại hạ bất tài, cũng chỉ luyện được 20 Trọng ám kình, ha ha ha. . ." Lâm Như Phong đầy vẻ đắc ý cười khẽ.
Chúng lâu chủ thì là vội vàng đến bên mỗ mỗ, người chăm sóc, người đưa thuốc, nhìn về phía Lâm Như Phong cùng Nghiêm Bá Công, cắn răng quát: "Bỉ ổi vô sỉ, đánh lén, các ngươi còn có mặt mũi làm gia chủ ngự hạ thất gia sao?"
"Lão phu đã nói rồi, lần này là ba nhà liên hợp hành động, huống chi, vừa rồi chúng ta chỉ là hai người phối hợp, không phải là một đám người bao vây, có làm sai chỗ nào?" Nghiêm Bá Công thản nhiên nói.
Mỗ mỗ sau khi thở sâu mấy hơi, liền nói: "Dìu ta trở về, nhanh!"
Nghiêm Bá Công cười lạnh: "Muốn chạy? Hừ hừ hừ, không dễ vậy đâu. Tất cả mọi người nghe kỹ đây, các nàng đã là quần long vô thủ, cùng tiến lên, giải quyết các nàng!"
"Vâng!" mọi người lập tức xông về phía trước.
Chúng lâu chủ vội dìu mỗ mỗ thối lui, hai người Nghiêm Bá Công cũng đồng thời vọt tới.
Nghiêm Bá Công là nhất gia chi chủ, tại Thiên Huyền cảnh, khó gặp đối thủ. Những lâu chủ vừa mới tiến lên, trong nháy mắt bị miểu sát, thi thể bị đánh bay về, ngay cả một chút cản trở đều không làm được. Hai người kia vẫn tốc độ không giảm vọt tới các nàng!
Lại có hai người chuẩn bị xông lên nghênh kích. Nhưng mỗ mỗ đột nhiên vung tay lên, ngăn cản các nàng.
"Mỗ mỗ!" Mọi người giật mình.
Mỗ mỗ thở dài: "Xem ra hôm nay lão thân khó thoát kiếp này, các ngươi là tương lai Hoa Vũ Lâu, nhanh lui về, để Thanh nhi thế chỗ lâu chủ, còn hai lão này, lão thân tới chặn bọn họ!"
"Mỗ mỗ, không!" Mọi người đầy mặt bi thương.
Mỗ mỗ gầm thét: "Một đám nha đầu không có tiền đồ, sao lại thấy không rõ tình thế, bình thường làm lâu chủ kiểu gì đấy? Bây giờ chỉ có lão thân mới có thể cản bọn họ, các ngươi đi lên, chỉ có chịu chết. Bây giờ lập tức lui về, chờ viện binh đến, chúng ta còn có cơ hội đông sơn tái khởi. Nếu không. . ." Nói đến đây, mỗ mỗ nghẹn ngào.
Thực, Hoa Vũ Lâu đến cùng có thể thoát được kiếp này hay không, nàng không biết, chỉ là hết sức nỗ lực thôi.
Mọi người thấy ánh mắt kiên định của mỗ mỗ, trong lòng chua xót, lại không có cách nào, đành phải gật đầu, nhịn đau buông tay nàng ra, lui về Hoa Vũ Thành.
Đến tận đây, mỗ mỗ mới nở nụ cười vui mừng, nhìn bóng lưng mọi người, thì thào: "Đám nha đầu, sau này phải bảo trọng. . ."
"Ha ha ha. . . Sở Bích Quân, ngươi lo cho chính ngươi trước đi!"
Mỗ mỗ cười lạnh, ánh mắt quyết tử: "Hừ, Nghiêm Bá Công, Lâm Như Phong, chỉ cần lão thân còn có một hơi, các ngươi đừng mơ bước vào Hoa Vũ Lâu ta một bước!"
Vừa dứt lời, mỗ mỗ lần nữa lăng không bay lên.
Trùng kích cường đại phóng xạ bốn phía, mỗ mỗ như diều đứt dây, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt tối đen, mất đi ý thức.
"Mỗ mỗ!" Chúng nữ quay người, lần nữa kinh hô, nước mắt chảy ròng ròng, thống khổ như đao xoắn lòng.
Nghiêm Bá Công cười to nói: "Ha ha ha. . . đầu thiết nương tử, lão phu muốn!" Nhưng, bất chợt, một ba động truyền đến, bắn thẳng tới Nghiêm Bá Công.
Nghiêm Bá Công kinh hã