Chương 425: Pháo hôi chung quy là pháo hôi

Chương 425: Pháo hôi chung quy là pháo hôi

Một tin tức bạo tạc nhất thời gây nên sóng to gió lớn, cả Thiên Vũ xôn xao!

Không ai ngờ đợc, Lạc gia lại thật liều lĩnh, bắt đầu động thủ, mà lại còn khai đao với U Minh Cốc.

Phải biết, ngự hạ thất gia cùng hoàng thất như thể chân tay, không có hoàng thất cho phép, tự tiện đại chiến như vậy không khác tạo phản. Cũng bởi vậy, Đế Vương Môn ẩn nhẫn ngàn năm không dám quá liều lĩnh động tới Hoa Vũ Lâu, chính là không muốn cho hoàng thất lý do gây khó dễ. Nhưng bây giờ, Lạc gia lại to gan như vậy, giống như đã hoàn toàn không để ý đại cục, muốn liều cho cá chết lưới rách, triệt để vạch mặt với người trong thiên hạ, trong nháy mắt diệt U Minh Cốc.

Thiên hạ các đại gia tộc đều chăm chú theo dõi thái độ của hoàng đế. Đồng thời đang cảm thán, Trác Phàm thật đúng là kẻ nóng nảy, chẳng những trở mặt hoàng đế, còn trở mặt với thất gia, đây chính là đại tội tru di cửu tộc!

Nhưng những người tầm thường nào có thể hiểu được quyết đấu giữa cao thủ thượng tầng, tình thế bây giờ, là kết quả mà thế lực khắp nơi đều cực kỳ vui lòng nhìn thấy a!

Nhất là hoàng đế, đoán chừng hiện tại đã cười đến không ngậm được miệng. . .

"Ha ha ha. . ." Hoàng đế cầm tình báo trong tay, thoải mái cười to, liên tục gật đầu: "Tiểu tử này, không uổng công trẫm ép hắn như thế, rốt cục động thủ, hơn nữa còn làm dứt khoát như vậy, U Minh Cốc chẳng những không có một người sống, tổ phần nhà người ta cũng đào cả lên, đây không phải là kéo cừu hận sao, ha ha ha. . ."

"Ách, bệ hạ, đào tổ phần nhà người ta, tiểu tử kia làm xác thực quá mức!" Độc Cô Chiến Thiên tức giận nói

"Aiz, không sao không sao, dù sao trẫm chỉ cần hắn hành động là được, hắn thích thế nào không đáng kể. Mà lại hắn càng ác liệt càng tốt, ngày sau trẫm động đến ngự hạ gia tộc, mới không khiến người ta dị nghị, nói trẫm không nể tình trung thần! Hắc hắc hắc. . . Bị người người oán trách, còn có tình cũ gì chứ!".

Độc Cô Chiến Thiên run lên, cuối cùng khẽ gật đầu.

Tuy hắn hiểu, hoàng đế bố trí xuống đại cục quá mức âm hiểm. Nhưng vì sự yên ổn của thiên hạ, quét dọn những thứ nhân tố không ổn định này, hắn vẫn sẽ tuân theo mệnh lệnh, phụng mệnh hành sự.

"Bệ hạ, không biết khi nào lão phu cần động thủ?" "Không vội, cứ để bọn chúng náo một trận đi!"

Hoàng đế trầm ngâm một trận, lại nói: "Có điều, trẫm phải để người trong thiên hạ thấy thái độ của trẫm!"

Nói rồi, hoàng đế cao giọng hô: "Người đâu, truyền chỉ, ngự hạ gia tộc, Phong Lâm Thành Lạc gia, giết người đào mộ, khiến người người oán trách, thượng thiên tức giận. Trẫm chiếu cáo thiên hạ Chư Hầu, tề lực tiêu diệt loạn tặc, người có thể lấy đầu Trác Phàm sẽ trọng thưởng, gia phong Vạn Hộ Hầu!"

"Tuân lệnh!" Thị vệ gật đầu, đi xuống truyền chỉ. Độc Cô Chiến Thiên chỉ có thể thở dài.

Bệ hạ ra ý chỉ này, rõ ràng là nói nhảm. Nếu lấy đầu Trác Phàm dễ như vậy, cần gì phải phiền phức như thế, không phải sớm đã lấy được sao?

Có điều, ý chỉ này vẫn có tác dụng, đó chính là vì để Độc Cô quân hắn xuất chinh, đặt vững cơ sở dư luận. Lúc Lạc gia cùng Đế Vương Môn khai chiến, Độc Cô quân hắn có thể coi đây là cơ hội, nói là tiêu diệt Lạc gia, nhưng thực muốn tiêu diệt, là tất cả ngự hạ gia tộc. Đây là thứ hoàng đế chờ đợi, nhưng nghĩ đến chuyện phải khai chiến với nghĩ tử, Độc Cô Chiến Thiên vẫn không đành lòng.

Một nơi khác, U Minh trong phủ nhị hoàng tử đang chờ tin tức từ cốc chủ, lúc này, nhị hoàng tử vô cùng lo lắng chạy đến phòng hắn, đẩy cửa vào, vội vàng nói: "Việc lớn không tốt, U Minh tiên sinh."

"Nhị hoàng tử đừng vội, vạn sự đều có giải pháp, không nên quá xúc động!" U Minh khoát khoát tay, sắc mặt bình tĩnh.

Nhị hoàng tử nghe xong, nghĩ thấy đúng, mới thở sâu, để bản thân bình tĩnh trở lại, sau đó cúi đầu khen: "U Minh tiên sinh quả nhiên khí vũ phi phàm, bình tĩnh ổn định, tiểu vương bội phục. Aiz, tiểu vương ngày thường quá vội vàng, không thể nào ổn định tâm thần, ngày sau còn cần tiên sinh phụ tá đề điểm nhiều hơn!"

"Nào có, nhị hoàng tử quá khen!" U Minh khẽ cười, sau đó mới hỏi: "Đúng rồi, Nhị hoàng tử điện hạ, đến cùng xảy ra chuyện gì mà ngài vội vàng như thế?"

"Há, không có gì, chỉ là thám tử đến báo, U Minh Cốc bị Trác Phàm diệt. . ." U Minh quá sợ hãi: "Ngươi. . . Ngươi vừa mới nói cái gì, tình báo đâu?"

"Há, chỗ này!" Nhị hoàng tử cười nhạt, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy mỏng, cảm thán nói: "U Minh tiên sinh thật sự là rất mực khiêm tốn, gặp chuyện không sợ hãi a. Thế mà đối với chuyện trong cốc đều có thể trấn tĩnh như thế, thật sự là khiến người ta bội phục không thôi. . ."

Mẹ nó, sao không nói sớm!

U Minh hung ác lườm hắn, rồi mới nhìn thật kỹ tờ giấy, vừa nhìn, hắn liền giật mình, sắc mặt trắng bệnh lên.

"Giết người đào mộ? Trác Phàm, ngươi cần làm tuyệt như thế sao?" U Minh cứng đờ người, miệng lẩm bẩm: "Thằng hỗn trướng, hắn đang buộc ta, đang buộc ta a!"

"Ách, U Minh tiên sinh, ngài làm sao vậy?" Nhị hoàng tử khó hiểu nói.

U Minh thở một hơi thật dài, vội vàng thu liễm tâm tình rồi nói: "Nhị hoàng tử, U Minh có chuyện quan trọng cần xử lý, chỉ sợ phải đi mấy tháng. Trong thời gian này, nhị hoàng tử chớ có hành động thiếu suy nghĩ, cáo từ!"

Nói xong, U Minh vội đi lại ngoài, trong mắt chớp động lên tinh quang.

Lần này, hắn phải chánh thức vì con đường sau này của bản thân mà quy hoạch thật kỹ một phen.

Chỉ có nhị hoàng tử ngơ ngác đứng tại chỗ, còn giống như chưa kịp phản ứng. . .

Cùng một thời gian, tại một sơn cốc nhỏ cách Hoa Vũ Thành trăm dặm, nơi đây đã tụ tập đầy cao thủ đến từ các đại thế lực. Nhất là mấy người thủ vị, càng là cầm quyền người các nhà.

Đùng!

U Vạn Sơn fang mạnh ngọc giản xuống đất, chửi ầm lên: "Con mẹ nó, Trác Phàm, lão phu phải ngươi chém thành muôn mảnh!"

"U cốc chủ, xảy ra chuyện gì sao?" Hoàng Phủ Thiên Nguyên đạm mạc hỏi.

U Vạn Sơn sau khi thở phì phò mất hơi, mới ôm quyền, như hài tử tìm được cha mẹ, khóc lóc kể lể: "Hoàng Phủ môn chủ, ngài đứng đầu bảy nhà, nhất định phải làm chủ cho U Minh Cốc chúng ta! Vừa lão phu được tam cung phụng truyền tin, nói là Trác Phàm đã đánh bất ngờ U Minh Cốc chúng ta. Ba vị cung phụng đến ngăn cản, sinh tử chưa biết. Xin Hoàng Phủ môn chủ dẫn người, lập tức đi cứu viện!"

Cái gì?

Hoàng Phủ Thiên Nguyên cả kinh kêu lên: "Chúng ta còn chưa bắt đầu tấn công Hoa Vũ Lâu, hắn vậy mà đã động thủ rồi?"

U Vạn Sơn bi thương gật đầu, các trưởng lão U Minh Cốc còn lại cũng đầy mặt giận dữ, đồng thời, ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Thiên Nguyên tràn ngập hy vọng.

Nhưng, Hoàng Phủ Thiên Nguyên chỉ vuốt vuốt chòm râu, không biết đang suy nghĩ gì, thật lâu sau dosd, mới vừa nhìn sang Lãnh Vô Thường nói: "Lãnh tiên sinh, không biết ngài thấy thế nào?"

"U Minh Cốc là minh hữu của ta, U cốc chủ lại là bạn tri kỉ của môn chủ, bằng hữu gặp nạn, đương nhiên là không mặc kệ!" Lãnh Vô Thường hét lớn.

Mọi người U Minh Cốc nghe vậy liền sáng mắt lên, cùng nhìn Lãnh Vô Thường phương, đầy vẻ cảm kích.

Hoàng Phủ Thiên Nguyên không khỏi sững sờ, Lãnh tiên sinh lúc nào trở nên đại

nghĩa lẫm liệt như vậy?

Có điều rất nhanh, Lãnh Vô Thường mới lộ ra bộ mặt thật sự.

"Nhưng. . ." Lãnh Vô Thường thở dài nói: "Trác Phàm gian trá giảo hoạt, nếu tùy tiện hành động, sợ rằng sẽ sập bẫy cảu hắn, việc này nhất định phải bàn bạc kỹ hơn mới được. U cốc chủ, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ báo thù này cho ngài. Nhưng trước mắt, chúng ta đã tới Hoa Vũ Thành, vẫn là phải đánh hạ Hoa Vũ Lâu trước."

Nghe thấy lời ấy, Hoàng Phủ Thiên Nguyên liên tục gật đầu: "Không sai, Hoa Vũ Lâu cùng Trác Phàm là một giuộc, đánh hạ nó, coi như là báo tiểu cừu cho U cốc chủ!"

Nghe lời này, mọi người cùng gật đầu, Dược Vương Điện cùng Khoái Hoạt Lâm còn đầy vẻ chế giễu nhìn về phía U Minh Cốc.

U Vạn Sơn giận dữ, sắc mặt nín đến đỏ bừng, nhưng không dám phát tác, chỉ có thể nhìn về phía ba người Phương Thu Bạch, hét lớn: "Phương tiên sinh, bệ hạ phái các ngươi tới viện binh, giúp bọn ta đuổi bắt Trác Phàm, giờ hắn hủy U Minh Cốc ta, chẳng lẽ các ngươi không có ý kiến gì sao?"

"Ây. . . Trác Phàm này, tâm cơ khó lường, hành tung bất định. Lãnh tiên sinh nói đúng, người này phải từng bước từng bước bắt. Trước tiên hạ Hoa Vũ Lâu, quét dọn những nơi hắn có thể sẽ ẩn thân trong tuyệt cảnh, cuối cùng mới đi vây bắn hắn, nhất cử tiêu diệt. U cốc chủ, ngươi chớ có gấp gáp!" Phương Thu Bạch khoan thai nói.

Thực bọn họ tiếp tiếp lệnh là để Trác Phàm cùng Đế Vương Môn tự hành sự, trước không khai chiến. Cho nên, bọn họ tất nhiên là có thể kéo dài thời gian thì kéo, nào phải gấp gáp khuyến khích song phương khai chiến?

Còn pháo hôi như U Minh Cốc, bọn họ không thèm để ý chút nào. Dù sao pháo hôi là pháo hôi, sớm chết muộn chết đều phải chết, thiên hạ tranh bá cuối cùng, là chuyện giữa Trác Phàm cùng Đế Vương Môn!

Chỉ có U Vạn Sơn nhìn bộ mặt chế nhạo của đám người kia mà giận không chỗ phát, hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không có cách nào. . .