Chương 405: Tứ quỷ chiến Quỷ Vương

Chương 405: Tứ quỷ chiến Quỷ Vương

Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài

Phốc!

Một tiếng vang trầm phát ra, Ma Sách Tứ Quỷ hóa thành bốn đạo khói đen, trong từng tiếng kinh hô cùng nhau bị một đầu khóa sắt đen kịt quất bay ra ngoài, lúc này lại hóa thành nguyên hình, gom lại cùng một chỗ.

“Cái này, làm sao có thể, bốn người chúng ta đã hóa thực vi hư, làm sao có thể bị ngươi đánh trúng?” Hung Sát Quỷ qcả kinh thất sắc, liên tục kêu lên sợ hãi.

Ba quỷ còn lại cũng là không thể tin được, ồn ào kêu lên, bọn họ tuyệt đối không tin, trận thuật hợp kích của bốn người bọn họ sẽ dễ dàng bị đánh tan như vậy.

Đạo thân ảnh đứng sau lưng hoàng đế dần dần ngưng tụ thành thực thể, hóa thành một người đàn ông uy mãnh, thân cao chín thước, khoác trên người một bộ khải giáp kiên cố, hắn một lần nữa thu hồi lại khóa sắt trong tay, phát ra tiếng kim loại bị kéo trên mặt đất, từng bước một đi thẳng về phía trước, trong mắt tản ra thần quang không gì địch nổi: “Bốn tên tiểu quỷ, coi như các ngươi đã từng là người của hộ quốc tam tông, thì cũng không đủ tư cách để vô pháp vô thiên trong Thiên Vũ!”

“Đứng thứ tư trong tứ trụ, thống lĩnh Quỷ Ảnh Vệ, Quỷ Vương tới từ Địa Ngục!” Trong mắt lóe lên tinh quang, Gia Cát Trường Phong chăm chú nhìn người kia, thì thào lên tiếng. Độc Cô Chiến Thiên cũng lộ vẻ kinh hãi, mí mắt khẽ run.

Tuy bọn họ đều là tứ trụ Thiên Vũ, nhưng chỉ nghe tên chứ chưa bao giờ thấy qua vị đồng liêu thần bí này. Hôm nay gặp mặt, mới biết hlà tồn tại đáng sợ như thế.

Mọi người đều biết thực lực của Ma Sách Tứ Quỷ, bọn họ là tồn tại có thể tuỳ tiện đem một vị cao thủ Thần Chiếu cảnh trên tầng sáu miểu sát trong nháy mắt, cho dù là cao thủ Thần Chiếu đỉnh phong gặp phải bọn họ, cũng chỉ có thể bị động bị đánh.

Nhưng bây giờ, người này lại chỉ dùng một chiêu đem bọn hắn đẩy lui, có thể thấy được thực lực của người này mạnh đến mức thiên hạ hiếm thấy. Đoán chừng cũng chỉ có loại quái vật như Trác Phàm cùng Cổ Tam Thông mới có thể vượt qua hắn.

Nếu như nói bên trong tứ trụ, Gia Cát Trường Phong có tài hoa bày mưu tính kế, Độc Cô Chiến Thiên có công tích trăm trận trăm thắng, Vân Huyền Cơ có thiên phú phá thiên cơ, còn vị Quỷ Vương này thì dựa vào thực lực.

Liếc nhìn nhau, tất cả mọi người tại đây đều run rẩy, âm thầm trở nên cẩn trọng hơn.

Hoàng thất quả nhiên ẩn tàng cực kỳ sâu, cao thủ xuất hiện lớp lớp, không phải là tồn tại có thể tùy tiện đối phó được, nó mới chân chính là quái vật khổng lồ nhất Thiên Vũ.

Nếu không phải muốn để các đại thế lực quản thúc lẫn nhau mà nói, hoàng thất thật sự có thể tuỳ tiện đem bất kỳ nhà nào trong Thiên Vũ hủy diệt trong nháy mắt hủy diệt, bao gồm cả Đế Vương Môn đứng đầu bảy nhà cũng vậy.

Hít một hơi thật sâu, Hoàng Phủ Thiên Nguyên khẽ híp mắt, nhìn về phía gương mặt lạnh lùng của hoàng đế, cái trán bỗng nhiên chảy ra một tia mồ hôi lạnh…

Mà sứ đoàn Khuyển Nhung thì càng thêm phiền muộn, Thiên Vũ liên tiếp xuất hiện cao thủ tuyệt thế, cũng không phải cảnh mà bọn họ muốn nhìn thấy!

“Đại ca, ta không phục, chúng ta lại đến!” Quỷ Lanh Lợi tức giận tới mức dậm chân, nhìn về phía Quỷ Vương, đầy mắt đều là lửa giận ngút trời.

Quỷ Hung Sát cũng hung ác gật đầu một cái, mắng to: “Được , hôm nay chúng ta không đem hắn xé thành mảnh nhỏ, thì không gọi Ma Sách Tứ Quỷ!”

Tiếng nói vừa dứt, Ma Sách Tứ Quỷ đột nhiên một lần nữa hóa thành bốn đạo khói đen phóng về phía Quỷ Vương.

Cười lạnh, trong mắt Quỷ Vương lóe lên một tia khinh thường, thân thể cũng hoá bóng đen, xông về phía trước.

Chỉ một thoáng, năm đạo khói đen đã chiến thành một đoàn, bên trong là bốn đạo đem một đạo khói đen vây khốn bên trong, cắn xé va chạm, vang lên tiếng phanh phanh.

Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài

Thế nhưng tại phía đạo hắc ảnh ở trung gian, lại truyền ra xích sắt.

Sau một khắc, ào ào ào, xích sắt xuất hiện lần nữa, như một con rồng đang cuộn mình, nhất thời liền đem bốn đạo khói đen ở chung quanh đánh bay ra ngoài.

Chờ lần nữa hiện ra hình người, Quỷ Vương vẫn như cũ không ai bì nổi, ngạo nghễ duỗi thẳng lồng ngực, Ma Sách Tứ Quỷ lại phun ra một ngụm máu tươi, ngã trên mặt đất.

“Đại ca, chơi không lại, đi thôi!” Sắc mặt Quỷ Nhát Gan tràn đầy đau khổ, ai oán nói.

Tuy Quỷ Hung Sát còn khôngn cam lòng, nhưng cũng biết tình thế bây giờ đang gây bất lợi cho bọn họ, liền gật đầu một cái, dẫn đầu hóa thành một đạo khói đen, hướng nơi xa bay đi: “Hừ, chỗ mấu chốt quá cứng, chúng ta đi! Còn có Lạc gia, các ngươi yên tâm, chúng ta đi tìm Trác quản gia tới cứu các ngươi!”

“Chờ một chút, Ma Sách Tứ Quỷ, các ngươi không phải là muốn đem ta xé thành mảnh nhỏ a, làm sao lại cụp đuôi trốn rồi?” Quỷ Vương nhìn qua phương hướng bốn đạo khói đen đi xa, cười lạnh.

Thân thể hơi chậm lại, bốn đạo khói đen bỗng nhiên dừng một cái, lập tức giễu cợt liên tục: “Khặc khặc khặc... Ngu ngốc, chúng ta bây giờ là trưởng lão Lạc gia, đã sớm không có quan hệ gì với Ma Sách Tông. Cái danh xưng Ma Sách Tứ Quỷ này, không cần cũng được, ngươi có thể làm gì chúng ta, hắc hắc hắc...”

“Vô sỉ!” Khóe miệng nhịn không được co rút, Quỷ Vương tức giận mắng một tiếng.

Thế nhưng không đợi hắn lời nói nói xong, bốn đạo khói đen kia đã trong nháy mắt vòng trở lại, chạy về phía những hoàng thành hộ vệ đang bất tỉnh, chỉ trong chớp mắt, liền đem một cao thủ Thần Chiếu xé thành mảnh nhỏ, ném về phía Quỷ Vương, cả giận nói:

“Thối hắc quỷ, ngươi hãy chờ lấy, lần này huynh đệ chúng ta nhường ngươi, lần sau gặp lại, nhất định sẽ đem ngươi xé thành mảnh nhỏ!”

Nói xong, Ma Sách Tứ Quỷ liền trong nháy mắt bay xa, trong chớp mắt không thấy tăm hơi.

Quỷ Vương đầy mình lửa giận, xiết chặt hai nắm đấm, muốn đuổi theo, nhưng lại không dám rời khỏi Hoàng Đế, chỉ có thể tiếp tục nhịn.

Thực ra, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được, Ma Sách Tứ Quỷ là bị Quỷ Vương đánh bại. Chỉ là sĩ diện, nên mới giết một tên cao thủ Thần Chiếu, cho Quỷ Vương cái hạ mã uy, nói thêm mấy câu ngoan thoại mà thôi.

Chỉ đáng thương hại vị cao thủ Thần Chiếu kia, đầu tiên là bị Lam Hải Mị Ảnh Dực của Trác Phàm làm cho hôn mê, còn chưa bị làm sao cả, không không lại bị bốn tên tiểu quỷ kia phân thây, thật sự là xui xẻo cực độ.

Nếu như hắn trên trời có linh mà nói, nhất định sẽ mắng to, rõ ràng chọc giận bốn tên tiểu quỷ là Quỷ Vương, làm sao kẻ không may lại là lão tử?

Bất quá không có cách nào, ai bảo hắn yếu đây, cũng chỉ có nhận không may!

Mà đến tận đây, lấy Trác Phàm là dây dẫn nổ, tạo nên chiến tranh giữa hoàng thất và Lạc gia, cuối cùng vẫn là hoàng thất toàn thắng. Lạc gia cao tầng ngoại trừ các vị trưởng lão bên ngoài, từ thiếu gia tiểu thư, toàn bộ rơi vào trong tay hoàng thất.

Hoàng thất hộ vệ lại một lần nữa tập kết, đem đám người ạc Vân Hải bao vây lại.

Lạc Vân Thường khẩn trương, cùng những người còn lại liếc nhìn nhau, nhưng lại không có cách nào. Lạc Vân Hải tựa hồ như nhớ tới lời căn dặn của Trác Phàm trước khi đi, cảm thấy có chút kỳ quặc, tựa hồ Trác Phàm sớm đã ngờ tới chuyện hôm nay, liền thở sâu, bình tĩnh lại tâm tình, nhìn về phía tất cả mọi người, đạm mạc lên tiếng: “Bình tĩnh, không có gì lớn cả!”

Lời vừa nói ra, mọi người liếc nhìn vị thiếu gia này thật lâu, sau cùng tất cả đều tỉnh táo lại.

Thiếu gia còn chưa đến 20, mà có thể không sợ hãi, bọn họ lại có cái gì để có thể bối rối chứ? Tinh quang trong mắt Hoàng đế lóe lên, âm thầm gật đầu, vị thiếu chủ Lạc gia này quả nhiên không đơn giản, được điều giáo cực kỳ xuất sắc.

Độc Cô Chiến Thiên cũng là đầy mặt vui mừng, tuy lập trường giữa cha con bọn họ đã thay đổi, nhưng Lạc Vân Hải vẫn là hắn dạy ra. Lúc này thân hãm hiểm cảnh, còn có thể có khí độ như thế, quả nhiên là khiến cho nghĩa phụ hắn, tuổi già an lòng!

“Phụ hoàng, Lạc gia phủ Xương Bình Vương bất chấp vương pháp, phạm thượng làm loạn, không giết thì không thể bình dân phẫn, mong phụ hoàng nghiêm trị!” Nhìn thấy tình thế đã được khống chế lại, nhị hoàng tử lập tức đứng ra bái hạ, hung hăng tố cáo Lạc gia.

Nghe được lời này, bàn tử quýnh lên, cũng lập tức đứng ra: “Phụ hoàng minh xét, chuyện hôm nay, đều là một mình quản gia Trác Phàm của Lạc gia gây nên, không có quan hệ gì với người ngoài, mong phụ hoàng không liên lụy người vô tội a!”

“Đúng vậy a phụ hoàng, sự kiện này cùng thiếu chủ và tiểu thư Lạc gia không có một chút quan hệ, xin ngài đại nhân đại lượng, thả bọn họ đi.” Vĩnh Ninh cũng vội vàng ôm quyền, lên tiếng xin xỏ cho.

Mắt lạnh nhìn ba đứa con của mình, hai mắt hoàng đế phun trào tinh quang, quay lại nhìn về phía thái tử, uy nghiêm nói: “Thái tử, ngươi là thái tử một nước. Sự kiện này, ngươi thấy thế nào?”

Thái Tử? Hừ, ngài thật có ý đem giang sơn giao cho ta sao?

Trong bụng còn cất giấu một cỗ ám khí vì chuyện ban thưởng khi nãy, nhưng thái tử lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể miễn cưỡng làm ra một nụ cười ấm áp, chắp tay nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, theo ngu kiến của nhi thần, Trác Phàm tuy là quản gia của Lạc gia, nhưng luôn luôn lừa trên gạt dưới, hung hăng càn quấy. Xương Bình Vương tuổi còn nhỏ, khó có thể quản phục. Cho nên nếu vì chuyện hôm nay mà liên lụy toàn bộ Lạc gia thì hơi có không ổn!”

Lời vừa nói ra, bàn tử cùng Vĩnh Ninh đều cảm kích liếc hắn một cái, hàn quang trong mắt hoàng đế chợt lóe lên rồi lại liền biến mất.

Tựa hồ như chú ý tới chi tiết rất nhỏ này màn, lời nói của thái tử lại lập tức xoay chuyển, tiếp tục nói: “Có điều, Trác Phàm có thể có quyền thế như hôm nay, tất cả đều là do Lạc gia quản giáo không nghiêm, phóng túng chi trách, khó thoát tội trạng. Theo hài nhi nhận thấy, vẫn là nên đem tất cả người Lạc gia quản thúc chặt chẽ, chờ đến khi bắt được Trác Phàm, lại cùng nhau xử trí!”

Thái tử nói quang minh chính đại, từng cái từng cái có lý, nhưng là không ít kẻ già đời có mặt tại đây, lại sớm đã nghe ra mùi vị thực sự bên trong.

Cái này không phải chính là bắt người Lạc gia làm con tin, dẫn Trác Phàm vào tròng a.

Rõ ràng là một đầu độc kế bẩn thỉu, thế mà lại được nói công khai, quang minh chính đại như thế, quả thật là không hổ là con cháu hoàng thất a!

Vô sỉ, cũng có thể vô sỉ một cách ưu nhã như thế!

Bất quá, đề nghị này tựa hồ như đúng ý hoàng đế, trên hai gò má hoàng đế rốt cục cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, gật đầu nói: “Tốt, vậy chiếu theo ý của hoàng nhi mà làm đi. Người tới, đem người Lạc gia bắt lại, trông coi chặt chẽ!”

Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài

Liếc nhìn hoàng đế thật lâu, Gia Cát Trường Phong cười thầm, trong mắt phun trào tinh quang.

Lấy tâm kế của lão hồ ly hắn, làm sao có thể không nhìn ra ý đồ của hoàng đế. Hai người cộng sự nhiều năm như vậy, những thủ đoạn hoàng đế thường sử dụng, hắn vẫn có thể nhìn ra một chút.

Việc hôm này, rõ ràng cũng là do hoàng đế dự mưu, đến mức xử trí như thế nào, hoàng đế cũng sớm có dự định. Chỉ là hắn để người khác nói ra miệng, che dấu đi kế sách muốn mưu hại a!

Lúc này thái tử đề nghị như thế , có thể nói là bị hắn một đường dẫn dắt tới.

Mà kể từ đó, thế chân vạc bên ngoài, xem như bị phá một chân. Mà chuyện Trác Phàm đại náo hoàng thành, có thể lớn có thể nhỏ, tựu chung lại chỉ là một người có tội, lớn thì có thể mở rộng đến các phái thế lực phân tranh.

Chắc hẳn hoàng đế là muốn nhờ vào đó để đảo loạn cục thế Thiên Vũ, chánh thức làm một vố lớn!

Bệ hạ, không nghĩ tới ngươi so lão phu còn nóng vội hơn a!

Tựa hồ chú ý tới ánh mắt của hắn, hoàng đế cũng quay đầu nhìn về phía hắn, khóe miệng xẹt qua một đường cong tà dị.

Gia Cát thừa tướng của trẫm, lần đánh cược chân chính, hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu, hãy đợi đấy đi!

Nghĩ như vậy, hoàng đế đột nhiên nâng lên một chén rượu, hướng Gia Cát Trường Phong ở xa xa chúc một chén. Gia Cát Trường Phong cũng là ria mép khẽ lắc một cái, cười lạnh một tiếng, xa xa chúc lại một chén.

Bệ hạ, lần này lão thần cũng sẽ không thua...