Chương 406: Các lấy đoạt được

Chương 406: Các lấy đoạt được

Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài

“Bệ hạ, có thể đem nhóm người Lạc gia giao cho Đế Vương Môn chúng ta trông giữ hay không?”

Bỗng nhiên, Lãnh Vô Thường vội vã bước lên hai bước, đứng ở trước mặt hoàng đế, khom người cúi đầu nói.

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi, gia chủ Hoàng Phủ Thiên Nguyên, càng là bất khả tư nghị nhìn về phía vị thần cơ diệu toán Lãnh tiên sinh này, mặt mũi tràn đầy vẻ không hiểu.

Hiện tại ai cũng biết, Lạc gia bị giam, nếu Trác Phàm không bị Cổ Tam Thông bắt đường mà nói, thì nhất định sẽ tới cứu bọn họ. Nói cách khác, hiện tại người nào nắm giữ người Lạc gia, chẳng khác nào là đối đầu trực diện với tên quái vật Trác Phàm này.

Chuyện đột nhiên phát sinh trong tiệc mừng thọ trăm tuổi hôm nay rất kỳ quặc, không biết hoàng đế đang có ý định quỷ quái gì đây. Hiện tại đem củ khoai lang Lạc gia nóng bỏng tay cầm trong tay, đây không phải là tự tìm phiền toái sao?

Thân là môn chủĐế Vương Môn, lúc này Hoàng Phủ Thiên Nguyên thật hận không thể lập tức lao ra, đem vị đại quản gia Lãnh Vô Thường này kéo trở về. Thế nhưng vừa nghĩ tới Lãnh Vô Thường ngày thường vẫn luôn cơ trí tỉnh táo, Hoàng Phủ Thiên Nguyên liền kìm nén xúc động ở trong lòng, lựa chọn hoàn toàn tin tưởng phán đoán của vị đại quản gia này.

Hoàng đế khẽ nhíu mắt, nhìn chằm chằm Lãnh Vô Thường không thả, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, tựa hồ hắn cũng không biết hàng động của Lãnh Vô Thường lần này vì sao, liền thản nhiên nói: “Lãnh tiên sinh, vì sao trẫm phải đem người Lạc gia giao cho Đế Vương Môn trông giữ, có thể cho trẫm cái lý do chứ?”

“Ha ha ha... Bệ hạ minh xét, Đế Vương Môn ngàn năm qua một mực đứng đầu bảy nhà, điều đình phân tranh giữa bảy nhà. Tuy bây giờ đã là bát đại thế gia, nhưng Đế Vương Môn tuyệt không dám quên trách nhiệm của mình. Lạc gia phạm này tội lớn ngập trời, Đế Vương Môn cũng nên thay quân phân ưu, hiệp trợ bệ hạ đuổi bắt Trác Phàm, răn đe, làm gương cho tám nhà!”

Lãnh Vô Thường nói lời ấy tuy là lấy lòng, nhưng người hiểu chuyện đều có thể nghe được, đây là đang cùng hoàng đế bàn điều kiện đây.

Ý ở đây chính là, chúng ta giúp ngươi đối phó Trác Phàm, ngươi để cho chúng ta chiếm đoạt bảy nhà, sau cùng hai ta lại đến tranh đoạt giang sơn. Cái này, rõ ràng chính là có ý mượn cơ hội này để hoàng đế uỷ quyền.

Nếu không, chúng ta cũng không vì ngươi phân ưu, hoàng thất các ngươi tự đi mà đối phó tên quái vật Trác Phàm kia, chúng ta cái gì cũng đều mặc kệ!

Ba!

Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài

Hoàng Phủ Thiên Nguyên vỗ đùi, đã hoàn toàn minh bạch ý tứ của Lãnh Vô Thường, không khỏi âm thầm khen hay. Tuy phải đối đầu trực diện với Trác Phàm là một chuyện rất khó khăn nhưng cũng có thể nhờ vào đó mà nhất thống bảy nhà, mà không phải chịu sự quấy nhiễu của hoàng thất, đối với đại cục mà nói, thật sự là rất có lợi a!

Đầu óc của Lãnh tiên sinh quả thật là con mẹ nó nhanh, không hổ là Thần Toán Tử!

Trong mắt lóe lên một luồng tinh mang, hoàng đế nhìn chằm chằm Lãnh Vô Thường, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một đường cong khó hiểu, gật đầu đáp: “Tốt, Đế Vương Môn đã có phần tâm ý này, vậy thì trẫm toàn quyền giao cho ái khanh đi làm. Cần phải phối hợp Cổ Tam Thông, bắt lại tên nghịch tặc Trác Phàm kia. Sáu nhà còn lại phải toàn lực phối hợp, không được sai sót. Vào thời khắc mấu chốt, cho phép các ngươi vận dụng Đồ Ma Lệnh. Độc Cô nguyên soái, tùy thời viện trợ!”

“Vâng, cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ!”

Mọi người cùng nhau đứng dậy bái hạ, chỉ có ba nhà U Minh Cốc, Dược Vương Điện cùng Khoái Hoạt Lâm vui mừng không thôi, vì lão đại của mình rốt cục cũng xoay người mà cao hứng.

Mà Tiềm Long Các, Hoa Vũ Lâu cùng Kiếm Hầu Phủ lại liếc nhìn nhau, đều là đầy miệng đắng chát.

Trác Phàm là minh hữu của bọn họ, lúc này lại trở thành mục tiêu bắn hạ của tất cả các thế lực, chuyện này đối với bọn hắn vô cùng bất lợi a. Nhất là hiện tại, Đế Vương Môn phụng mệnh tiêu diệt Trác Phàm, sáu nhà còn lại đều phải nghe theo hiệu lệnh.

Đế Vương Môn hoàn toàn có thể nhân cơ hội này, lấy công mưu tư, thừa cơ chiếm đoạt sáu nhà, đây mới điều khiến bọn họ lo lắng nhất!

Một lần nữa lạnh lùng liếc nhìn mọi người một chút, hoàng đế vung tay lên, hừ nói: “Tiệc mừng thọ lần này, trẫm đã không còn hào hứng, đều giải tán cả đi!”

Nói xong, liền mặt mày xanh lét, dưới sự hộ tống của đông đảo hộ vệ cùng Quỷ Vương rời khỏi nơi này. Vĩnh Ninh vẫn muốn tiếp tục cầu tình cho Lạc gia, nhưng nhìn thấy sắc mặt bất thiện của phụ hoàng, liền không dám đi theo.

Chỉ là nàng, thậm chí là tất cả mọi người đều không nhìn thấy, trong tích tắc hoàng đế quay người, như có như không lộ ra một nụ cười gian tà.

“Chúc mừng bệ hạ, hết thảy đều thuận lợi như vậy, không nghĩ tới Trác Phàm nổi danh gian trá giảo hoạt lại dễ dàng dính bẫy như vậy!” Khi đi ra được hơn 100 thước, Quỷ Vương khom người ôm quyền, hướng hoàng đế dùng mật ngữ nói.

Mỉm cười gật đầu, nhưng rất nhanh, trong mắt hoàng đế liền dần hiện ra một tia nghi hoặc: “Hôm nay rất thuận lợi, thế nhưng lại quá mức thuận lợi, khiến trẫm ngược lại có chút bất an trong lòng. Vốn dĩ ngoại trừ chuyện của Vĩnh Ninh, trẫm còn chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn để khiêu khích tiểu tử kia, nhưng không nghĩ tới, hắn thế mà chỉ một chút liền cắn câu, điều này không khỏi làm trẫm cảm thấy có chút khó tin, hắn là một kẻ không giữ được bình tĩnh như thế sao?”

“Bệ hạ suy nghĩ nhiều rồi, theo lão phu thấy, chính thức kích động phòng tuyến cuối cùng của hắn, không phải Vĩnh Ninh công chúa, mà chính là Thánh Nữ Vân Sương. Bệ hạ có từng nhớ đến, lần duy nhất mà hắn thất thố trong bách gia tranh minh, chính là vì một nữ tử. Nghe nói cô nương Vân Sương này, có tính tình rất giống nữ tử kia. Hắn vì thánh nữ mà một lần nữa nổi bão, cũng không phải là không thể được!”

Trầm ngâm một chút, hoàng đế khẽ gật đầu: “Chỉ hy vọng như thế a, chỉ là nhiều chuyện trùng hợp xảy ra khiến trẫm thấy kỳ quặc. Vì sao nhị hoàng tử lại đột nhiên hướng trẫm đề nghị được ban hôn thánh nữ, chọc giận Trác Phàm, đây cũng quá xảo đi.”

“Tha thứ lão phu nói thẳng, nhị hoàng tử lòng dạ nhỏ hẹp, có thù tất báo. Lần trước Trác Phàm cùng thánh nữ hủy đi vương phủ của hắn, chắc hẳn trong lòng vẫn còn oán hận, cho nên mới trước mặt mọi người đưa ra ý này, để chọc giận Trác Phàm. Chính là muốn mượn sự uy nghiêm của bệ hạ, áp hắn một bậc. Dù sao thì khi nhi tử bị khi phụ, người đầu tiên hắn nghĩ đến, tự nhiên là tìm phụ thân làm chỗ dựa!”

Không khỏi khẽ giật mình, hoàng đế liếc hắn một cái, lại cười gật gật đầu: “Ha ha ha... Không sai, cái này thật đúng là chuyện mà lão nhị sẽ làm. Tuy lần này hắn đánh bậy đánh bạ, nhưng cũng có thể xem như giúp được trẫm một phen, nhưng cái tính tình này của hắn quả thật là phải sửa lại, nếu không, về sau nhất định sẽ gây ra đại phiền toái.”

“Bệ hạ anh minh, xác thực như thế!”

Quỷ Vương khom người cúi đầu, gật đầu đồng ý.

Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài

Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển ...

Hoàng đế thở sâu, tiếp tục nói: “Chỉ là, hôm nay còn có một chút không nghĩ tới là, Đế Vương Môn thế mà lại chủ động xin đi giết giặc, dây vào cọng rơm cứng Trác Phàm này, ngược lại là khiến trẫm bất ngờ a. Vốn trẫm cũng có ý để bọn hắn, chó cắn chó, lưỡng bại câu thương. Hiện tại bọn hắn nguyện ý tự mình đứng ra, ngược lại là càng hợp ý trẫm.”

“Bệ hạ, thực ra điểm này cũng dễ lý giải. Lãnh Vô Thường không phải là kẻ ngu dốt, Trác Phàm đột nhiên trở thành mắt bão trong loạn cục, thành mục tiêu của công chúng. Hắn coi như không rõ nội tình, cũng sẽ cảm thấy, cái này cũng không tự nhiên. So với bị động bị đánh, còn không bằng chủ động xuất kích. Vừa mới nãy, không phải là hắn cũng có ý nói với bệ hạ là muốn thống lĩnh bảy nhà sao? Chuyện này đối với việc mở rộng thế lực Đế Vương Môn có thể nói là cực kỳ lợi ích!”

“Không sai, Lãnh Vô Thường này xác thực nhìn rất tinh chuẩn. Bất quá, trẫm sao có thể dễ dàng thuận theo tâm ý của hắn như vậy ? Hừ hừ hừ... Đến lúc đó để xem, là hắn mở rộng nhanh, hay là trẫm quét sạch hắn nhanh!”

Trong mắt lóe lên một đạo lãnh mang, hoàng đế cười lạnh cùng Quỷ Vương thẳng đường đi tới…

Ở một phương diện khác, sau khi Lãnh Vô Thường cùng Hoàng Phủ Thiên Nguyên từ trong tay hoàng thành thị vệ tiếp nhận nhóm người Lạc gia, liền một đường đi ra ngoài thành.

“Môn chủ, kỳ ngộ lần này thể nhưng vô cùng mạo hiểm, chúng ta nhất định phải nhanh chóng hoàn thành mới được. Nếu không, chờ đến khi bên hoàng thất đem các đại thế lực trong triều diệt trừ, muốn đối phó chúng ta sẽ dễ như trở bàn tay!” Lãnh Vô Thường ngưng trọng, vội vàng nói.

Hoàng Phủ Thiên Nguyên gật gật đầu, thở sâu, kiên định lên tiếng: “Lãnh tiên sinh, lần này ngươi làm không sai. Tuy ta minh bạch đây là hoàng đế có ý xem chúng ta lưỡng bại câu thương, nhưng nếu không bắt lấy cơ hội lần này, chỉ sợ sớm muộn cũng sẽ bị hắn ăn. Trước mắt, chính là giai đoạn duy nhất chúng ta có thể đi trước hoàng thất.”

“Đúng vậy a, chúng ta cũng bởi vì phải đối phó với Trác Phàm nên không cách nào uy hiếp được hoàng thất. Thời cơ này, có thể nói là thời điểm duy nhất trong suốt ngàn năm qua, song phương đứng ở thế chân không, không người nào phải lo lắng đối phương lại đột nhiên gây bất lợi. Bất quá, cũng là thời điểm nguy hiểm nhất. Nếu chúng ta thống nhất bảy nhà chậm hơn bọn họ, hoàng thất sẽ nhanh chóng rút tay ra ngoài đối phó chúng ta, đánh chúng ta trở tay không kịp!”

Khẽ híp mắt một cái, Lãnh Vô Thường thở dài: “Sinh tử tồn vong, thiên hạ quy vị, chỉ ở một thời khắc này. Kỳ ngộ ngàn năm một thuở, cũng là tai họa ngàn năm một thuở, chúng ta cũng không thể có một chút chủ quan.”

“Lãnh tiên sinh.”

Đột nhiên, Hoàng Phủ Thiên Nguyên nghiêm túc nói: “Bên kia liên hệ được chưa, không có vấn đề gì chứ?”

“Yên tâm đi, tiểu tử kia đã không còn lòng tin đối với đám con ông cháu cha kia, tâm đã hướng về chúng ta. Vào thời khắc mấu chốt, hắn sẽ giúp chúng ta tranh thủ thời gian!” Lãnh Vô Thường bình tĩnh gật đầu.

Nghe được lời này, Hoàng Phủ Thiên Nguyên rốt cuộc mới yên lòng, trong mắt lóe lên bá khí tất thắng.

Tâm nguyện suốt ngàn năm của Đế Vương Môn, rốt cục cũng có thể thực hiện, thành hay bại đều ở một lần này…

Cùng một thời gian, Gia Cát Trường Phong sử dụng thân phận thừa tướng, đem sứ đoàn Khuyển Nhung về dịch quán, nhưng dọc đường lại luôn một mực nhíu mày nhăn trán.

“Thừa tướng đại nhân, ngài làm sao vậy ?” Thác Bạt Lưu Phong nhìn thấy, không khỏi nghi hoặc lên tiếng.

Gia Cát Trường Phong cau mày, nhưng không nói gì, thật lâu sau , mới lẩm bẩm nói: “Chuyện hôm nay, rõ ràng là lão đầu tử cố ý gây nên, Trác Phàm là bị ép vào bộ. Chỉ là... Vì sao lão đầu tử lại vội vàng động thủ như thế, chẳng lẽ hắn đã chuẩn bị thỏa đáng?”

“Thừa tướng đại nhân chớ lo, Thiên Vũ cục thế càng loạn càng tốt, đến lúc đó Khuyển Nhung chúng ta mới có thể ngư ông đắc lợi a, ha ha ha...” Thác Bạt Lưu Phong cười lớn một tiếng, lòng tràn đầy vui vẻ.

Gia Cát Trường Phong nhìn về phía hắn, cũng cười cười gật đầu.

Đột nhiên, Gia Cát Trường Phong trong lòng xiết chặt, lông mày lại một lần nữa nhăn lại. Vì sao lão đầu tử lại chọn khoảng thời gian sứ đoàn Khuyển Nhung đến để động thủ, chẳng lẽ…

Vừa nghĩ tới đây, Gia Cát Trường Phong liền hung hăng lắc đầu.

Cái này sao có thể, lão phu thật sự là suy nghĩ quá nhiều rồi, ha ha ha…

Tóm lại, bất kể như thế nào, bây giờ loạn cục đã mở, các nhà cùng chuyển động, hết thảy liền có thể chiếu theo kế hoạch mà tiến hành. Lão đầu tử, ngươi muốn đặt được chiến thắng trong loạn cục, các nhà kia sao lại không có tâm tư như thế?

Ngươi chưa hẳn có thể bằng chuyện này bảo toàn giang sơn a!

Ria mép rung động, Gia Cát Trường Phong liên tục bật cười ra tiếng…

Hưu!

Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài

Cách đế đô hơn trăm dặm, một đạo lam sắc quang mang lóe lên liền biến mất. Trác Phàm đang ôm lấy thân thể mềm mại của Vân Sương bay thật nhanh. Vân Sương nằm trong ngực hắn, trong lòng như hươu con đang xông loạn, hai gò má đỏ bừng một mảnh.

Nàng làm sao cũng sẽ không nghĩ tới, Trác Phàm lại đột nhiên hướng nàng tỏ tình, còn vì việc này mà trở thành địch nhân của toàn bộ đế quốc.

Điều này đối với một tiểu cô nương chưa thế sự mà nói, có thể nói là vừa lãng mạn lại vừa kích thích, trong lòng càng là ầm ầm rung động. Tuy bọn họ Vân gia lấy cứu vãn thương sinh làm nhiệm vụ của mình.

Trác Phàm lại là cái tên mười phần bại hoại, hai người tựa hồ không có cái gì điểm chung nào.

Nhưng không biết vì sao, nàng lại cảm giác được, tâm hồn thuần khiết của nàng đã bị sự tà ác của tên bại hoại này nhuộm dần, khiến cho nàng rốt cuộc không được quên đi được thân ảnh của hắn.

Hưu!

Lại là một tiếng tiếng xé gió vang lên, hồng mang chợt hiện, Cổ Tam Thông đã xuất hiện sau lưng bọn họ …