Chương 404: Cha con chiến
Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài
Hưu!
Tiếng xé gió vang lên, một cái nắm tay nhỏ nhắn chỉ trong chớp mắt đã tới. Nhưng uy áp phát ra từ đó lại như dời núi lấp biển, cho dù là Trác Phàm cũng không khỏi cảm thấy khí tức trì trệ.
Không dám chậm trễ chút nào, Trác Phàm vội vàng đánh ra một quyền.
Một tiếng ầm vang, hai quyền chạm vào nhau, tạo ra tiếng vang cực lớn, chấn động khiến màng nhĩ của tất cả mọi người có mặt ở đây đau nhức. Trác Phàm ngăn không được mà liên tục lui về phía sau, thẳng đến hơn 100 thước có thừa mới dừng lại được thân hình.
Thế nhưng, mặt đất nguyên bản vốn bằng phẳng, bây giờ lại đã xẹt qua một dấu tích thật sâu! Mà tại vị trí Trác Phàm đứng trước kia, lại có một đạo thân ảnh nhỏ xinh đang ngang nhiên đứng thẳng.
Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, mọi người cùng nhau cả kinh thất sắc. Người này đến tột cùng là thần thánh phương nào, vậy mà có thể dùng một quyền đem tên quái vật như Trác Phàm đẩy lui.
Đặc biệt là sứ đoàn Khuyển Nhung càng là cả kinh đến mức cằm đều rơi xuống đất.Trợn mắt kinh ngạc mà nhìn vị tiểu hài đồng sắc mặt hồng nhuận đáng yêu này, ừng ực một tiếng, khó khăn nuốt ngụm nước bọt.
Bà nội ngươi chứ,Thiên Vũ các ngươi là chuyên sinh ra quái vật đi. Một cái Trác Phàm đã đầy đủ biến thái, hiện tại lại xuất hiện thêm một cái, lại còn nhỏ tuổi như thế!
Cái này... Đây quả thực là thiên lý không dung a!
Đám người Khuyển Nhung đầy miệng đắng chát, trong lòng một trận chua xót, Thiên Vũ này cũng có quá nhiều người tài ba dị sĩ a.
Chỉ có ngự hạ thất gia, cùng đám người Gia Cát Trường Phong mới biết được hoàng thất đang vụng trộm nuôi một tên quái vật như thế, Bất Bại Ngoan Đồng Cổ Tam Thông, hung tàn nhất trong ngũ đại Hộ Long Thần Vệ !
Xem ra lão đầu tử này sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu không phải vậy, tiểu quái vật này cũng không có khả năng nhanh như vậy đã xuất hiện a!
Trong mắt lóe lên tinh quang, Gia Cát Trường Phong cùng Lãnh Vô Thường liếc nhìn nhau, ngầm hiểu gật đầu.
“Hừ hừ hừ... Biết tiểu gia lợi hại... Ách!” Sau khi dùng một quyền đánh lui cường địch, Cổ Tam Thông vừa mới kiêu ngạo ưỡn ưỡn bộ ngực nhỏ, chuẩn bị tự biên tự diễn một phen, lại đột nhiên trì trệ, sắc mặt bỗng dưng cứng đờ.
Lúc trước hắn chỉ là nghe thị vệ kia nói, lát nữa hoàng đế khẽ ra hiệu thì liền động thủ, cũng không có nghĩ nhiều như vậy, nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới, người lần này cần hắn xuất thủ đối phó, lại là nghĩa phụ Trác Phàm?
Cái này khiến hắn nhất thời không biết làm sao, do dự đứng nguyên tại chỗ, biểu lộ đột nhiên trở nên quái dị.
Trác Phàm hơi nhếch khóe môi, tựa hồ sớm đã ngờ tới điểm này, một mặt bình tĩnh nhìn về phía hắn. Mà hoàng đế thì nhíu mày hồ nghi, nhìn chằm chằm tràng diện quỷ dị này.
Tiểu quái vật này làm sao vậy, vì sao đột nhiên lại dừng lại?
“Lão...” Vẻ mặt Cổ Tam Thông xấu hổ, tâm thần bất định lên tiếng.
Thế nhưng, còn không đợi hắn nói ra một câu, Trác Phàm đã là ngưng tụ tròng mắt, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, Kỳ Lân Tí nổi lên hồng mang, hung hăng hướng hắn nện xuống.
Tròng mắt bỗng nhiên co rụt lại, Cổ Tam Thông không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ vô ý thức giơ cánh tay lên chặn lại!
Đùng!
Lại là một tiếng vang chấn thiên triệt địa tiếng phát ra, một đạo ba động vô hình đột nhiên khuếch tán ra xung quang. Mọi người giật mình, vội vàng ào ào lăng không bay lên lui lại, hoàng đế cũng được thị vệ bảo vệ thối lui về nơi xa.
Đây chính là dư âm chiến đấu của hai tên đại quái vật Trác Phàm cùng Cổ Tam Thông, một khi bị liên lụy, nhất định thịt nát xương tan, chứ không nói giỡn!
Quả nhiên, như mọi người suy nghĩ, Cổ Tam Thông bị uy lực một quyền này của Trác Phàm làm cho lún xuống dưới mặt đất hơn 50 thước, mặt đất sụp đổ, phương viên ngàn mét xung quang bị san thành bình địa.
Chỉ là không người nào cũng nhận ra được, ngay khi hai quyền của hai người chạm nhau, dư âm khuếch tán, Trác Phàm đã nhân cơ hội truyền âm nói: “Qua mấy chiêu, ta giả vờ thất bại, ngươi đuổi theo!”
Hai mắt không khỏi sáng lên, Cổ Tam Thông quét sạch mê hoặc lúc trước, tựa hồ minh bạch cái gì, hơi hơi gật đầu.
Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài
Tuy hắn vẫn không hiểu rõ cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra, nhưng nghĩ đến Trác Phàm sẽ giải thích cho hắn rõ ràng, liền duỗi thẳng sống lưng, hất tay lên, đánh bay Trác Phàm cho lên không trung.
Tiếp theo, Cổ Tam Thông đạp chân xuống, cũng xông lên.
Chỉ một thoáng, Thiên Lôi dẫn ra Địa Hỏa, hai người ngươi tới ta đi, quyền cước tăng theo cấp số cộng, phanh phanh rung động!
Mỗi một lần hai người chạm vào nhau, đều sẽ sinh ra một cỗ dư uy vô hình, quét về phía chung quanh. Khiến tất cả mọi thứ đều trong nháy mắt hóa thành bột mịn, người khác đừng nói là nhúng tay, chỉ là tới gần bọn họ cũng vạn vạn làm không được.
Mọi người chỉ có thể ngước cổ, nhìn thân ảnh hai người chợt trái chợt phải, chợt Đông chợt Tây, tất cả kiến trúc bên trong hoàng thành đều bị chiến đấu của hai người phá hư thành một vùng phế tích.
Người vây xem thấy tình cảnh này đều âm thầm thổn thức. Hai người này thật là Du Lượng thời nay, kỳ phùng địch thủ, hiếm thấy trên đời. Cũng chỉ có hai người này mới có thể đại chiến phân chia cao thấp với nhau, nếu đổi lại là người khác, đều căn bản không phải là địch thủ của bọn họ.
Đám người Khuyển Nhung thì nhìn đến mắt trợn tròn.
Đều nói Khuyển Nhung bọn họ thượng võ, dũng sĩ Khuyển Nhung thiên hạ hiếm thấy. Nhưng hôm nay nhìn thấy hai đại cao thủ Thiên Vũ đại chiến, bọn họ mới biết được cái gì gọi là vạn phu bất đương chi dũng!
Cùng hai tên quái vật này so ra, dũng sĩ Khuyển Nhung bọn họ, con mẹ nó, yếu bạo a!
Nhìn qua người mình ở phía bên cạnh, Thác Bạt Lưu Phong cùng Hãn Thiết Ma thở dài. Nếu người trong Thiên Vũ đều tài ba như vậy, vậy bọn họ cũng không cần suy nghĩ nhiều, về nhà tắm rửa đi ngủ đi, phát động chiến tranh làm cái gì a!
Hoàng đế ở nơi xa nhìn hai bóng người trên không trung, ngươi tới ta đi, trong mắt tinh quang rạng rỡ. Tuy nói thực lực Trác Phàm cùng Cổ Tam Thông nhìn như ngang nhau, nhưng dù sao Trác Phàm cũng chỉ có một cái Kỳ Lân Tí, bản thân hắn cũng không thể phát huy được lực lượng chân chính của nó. Cổ Tam Thông lại có trời sinh quái lực, tự nhiên mà thành, dần dần, Trác Phàm liền rơi xuống hạ phong.
Đùng!
Lại là một tiếng vang thật lớn phát ra, Cổ Tam Thông xuất ra một quyền đem Trác Phàm đánh xuống, đụng ngã một hàng cung điện nguy nga.
Tuy nói có Kỳ Lân Tí ở phía trước đỡ lại, nhưng dư uy một quyền kia của Cổ Tam Thông vẫn xuyên thấu qua cánh tay, truyền đến trong ngực hắn, làm cho hắn nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi.
“Bà mẹ nó chứ, cái thằng nhãi con kia ra tay thật là hung ác a! Nói hắn đánh qua loa mấy chiêu là được, hắn lại đánh thật a!” Trác Phàm từ trong phế tích bò ra, phun ra một ngụm nước miếng có lẫn máu, từng ngụm từng ngụm thở hồng hộc, mắng thầm.
Lúc này, bóng người Cổ Tam Thông lại một lần nữa vọt về phía hắn, liên tục cười to : “Ha ha ha... Ta lại tới, tiếp chiêu!”
Còn tới?
Tròng mắt nhịn không được mà co rụt lại, Trác Phàm thấy đánh như vậy cũng được rồi, không muốn tiếp tục ăn thêm một kích của tiểu tử này, vội vàng dùng đồng tử phải, vầng sáng màu vàng óng vừa lóe lên, bóng người đã trong nháy mắt biến mất.
Cổ Tam Thông không dừng một quyền này, oanh một tiếng, đem nguyên bản phế tích một lần nữa nện thành bụi mù đầy trời, phiêu tán trong không trung.
A, lão cha người đâu?
Trố mắt nhìn, Cổ Tam Thông ngây thơ nhìn quanh phía bốn, lại chỉ thấy lúc bóng người Trác Phàm xuất hiện lần nữa, lại đã đi vào bên người Vân Sương, ôm nàng lên, bay lên không trung.
Tựa hồ như sợ người khác không biết hắn đã bại, còn la to nói: “Con bà nó, tên tiểu quái vật này lão tử không thể trêu vào, đi!”
Cổ Tam Thông thầm hiểu trong lòng, đây là Trác Phàm cho hắn tín hiệu rút lui a, sau đó cũng bắt chước hô to một tiếng: “Ngăn hắn lại!”
Bá bá bá!
Mười tên cao thủ Thần Chiếu cùng nhau hiện thân, ngăn ở phía trên lộ tuyến đào vong của Trác Phàm, từng tên đều hung thần ác sát, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ.
Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài
Thực ra, nếu Cổ Tam Thông bại, bọn họ cũng sẽ không dám đi ra. Nhưng hiện tại Cổ Tam Thông không bại, mà là người truy kích, bọn họ đi ra cản Trác Phàm, dây dưa với hắn một chút, thuận tiện lĩnh cái công lao cũng được.
Thế nhưng, Trác Phàm lại nào có thể dễ dàng bị mấy tên tiểu nhân vật này bao vây như thế chứ?
Vầng sáng màu vàng óng trong đồng tử phải một lần nữa lóe lên, bóng người Trác Phàm trong nháy mắt biến mất, đợi lúc hắn xuất hiện lần nữa, đã đi đến phía sau bọn họ. Mọi người giật mình, vội vàng muốn tiến lên vây lại hắn thêm lần nữa.
Chỉ thấy hai cái cánh khổng lồ màu xanh lam sau lưng Trác Phàm đột nhiên mở ra, tiếp lấy hô một cái, một mảnh Lam Ảnh bỗng nhiên phóng tới mọi người!
“Không tốt, là Lam Hải Mị Ảnh Dực, mọi người nhanh tản ra!”
Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, có người kêu lên sợ hãi, đáng tiếc đã muộn.
Lam Ảnh kia trong nháy mắt đem hơn mười tên cao thủ Thần Chiếu vây quanh, bọn họ liền cảm thấy choáng váng, huyễn ảnh trước mắt trùng điệp, tiếp theo liền như sủi cảo, từng cái từng cái từ trên không rơi xuống đất, bất tỉnh.
Trác Phàm cười lớn một tiếng, một lần nữa mở ra hai cánh sau lưng, tốc độ đột nhiên tăng vọt, sưu một tiếng liền không thấy tăm hơi.
Cổ Tam Thông giả bộ tức giận tới mức dẫm chân, mắng: “Hừ, một đám rác rưởi, lục phẩm dược tài của tiểu gia hoàn toàn bị hủy ở trên tay các ngươi. Đợi tiểu gia bắt được người kia về, lại tìm các ngươi tính sổ sách!”
Tiếng nói vừa dứt, Cổ Tam Thông cũng giậm chân một cái, sưu một tiếng, hướng về phương hướng Trác Phàm biến mất chạy đi.
Tuy trên mặt hắn ra vẻ giận dữ, nhưng trong lòng là một trận vui vẻ.
Lão cha, ta tới…
Nhìn theo phương hướng hai người biến mất, tất cả mọi người nhìn nhau một chút, cùng cảm thán lắc đầu.
Hai tên đại quái vật giao phong, cuối cùng vẫn là tên quái vật lâu năm Cổ Tam Thông hơn một bậc a! Bất quá, lấy sự xảo trá của Trác Phàm, Cổ Tam Thông muốn bắt lại hắn cũng không dễ dàng!
Hừ!
Hoàng đế nhìn hoàng thành lúc trước còn lộng lẫy, bây giờ lại là một mảnh thê lương, sắc mặt bất giác càng giận, vung ống tay áo, chỉ qua phía người Lạc gia bây giờ còn có chút choáng váng nói:
“Người tới, Lạc gia phủ Xương Bình Vương, dạy bảo không đúng, dung túng đại quản gia Trác Phàm làm ác, bắt toàn bộ bọn họ lại!”
“Vâng!”
Sau khi hét lớn một tiếng, lại có mười mấy tên thị vệ hoàng thành xông ra, bên trong không thiếu cường giả Thần Chiếu.
Nhưng ngay lúc này, một tràng tiếng cười quái dị lại đột nhiên vang lên, bốn đạo khói đen đột nhiên từ trong nhóm người Lạc gia xông ra, trong nháy mắt đã xông vào trong đám người hộ vệ hoàng thành, nhất thời liền đem hơn mười tên thị vệ chém thành muôn mảnh, cho dù là cao thủ Thần Chiếu, cũng chỉ trong chớp mắt liền bị chia làm bốn khối.
“Khặc khặc khặc... Coi như Lạc gia không có Trác quản gia, thì vẫn còn có Ma đạo Tứ Kiệt chúng ta đây. Đánh chó phải nhìn mặt chủ, ngươi còn chưa đủ tư cách động đến bọn họ đâu!” Bốn đạo khói đen xoay quanh nhóm người Lạc gia, phát ra tiếng cười phách lối của Ma Sách Tứ Quỷ.
Da mặt nhịn không được run rẩy, hoàng đế tức giận đến toàn thân run rẩy, hai chòm râu không gió mà bay.
Nhóm Lạc Vân Hải cũng cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ than thở, bốn tên tiểu quỷ này là trưởng lão nhà bọn họ, người họ Lạc bọn họ mới là chủ nhân Lạc gia đi. Cái câu đánh chó phải nhìn mặt chủ, dùng ở chỗ này có chút không thích hợp a.
Bất quá, mọi người cũng biết đầu óc của bốn tên tiểu gia hỏa có vấn đề, nên cũng không tiếp tục truy cứu. Dù sao bọn họ có thể tại thời khắc mấu chốt, đi ra hộ chủ, cũng coi như trung thành có thừa, đáng giá ngợi khen.
Leng keng leng keng…
Bỗng nhiên, một trận âm thanh kim loại giao kích vang lên, nương theo đó là một đạo thân ảnh màu đen chậm rãi xuất hiện sau lưng hoàng đế, một tiếng nói tựa như trâu già đang rên rỉ lọt vào trong tai tất cả mọi người có mặt tại đây: “Dưới chân thiên tử, còn chưa tới phiên bốn tên tiểu quỷ các ngươi làm càn.”
Hưu!
Một đạo hắc ảnh, đột nhiên bắn về phía tứ quỷ, nhanh như điện chớp, chớp mắt đã tới gần