Chương 388: Làm tốt lắm

Chương 388: Làm tốt lắm

Vân Sương cũng cau mày, thở dài nói: "Ta chỉ là nhìn theo khí vận, Tà Long thế tới hung mãnh, có hiệu quả tăng cường vận thế. Nhưng mà, chỉ có ba nhà được tăng cường, duy chỉ có Lạc gia yếu đi rất nhiều. Ta mới nghĩ Khuyển Nhung đến Thiên Vũ sẽ gây bất lợi với Lạc gia!"

"Sao lại như thế, ba nhà còn lại đều có tăng cường?" Trác Phàm kinh nghi, sau đó đi tới lui đi, tỉ mỉ suy nghĩ, lại vẫn không nghĩ ra được gì: "Không thể nào, hai cỗ thế lực tăng cường còn có thể thông cảm được, nhưng Bàn Long chi thế. . . Tà Long rõ ràng là nhằm vào Bàn Long, làm sao lại chèn ép Lạc gia, thật là kỳ quái"

Trác Phàm lại tiếp tục nói: "Vân Huyền Cơ từng nói, mệnh lý đều có Tử môn cùng Sinh môn, chỉ là mọi người làm ra quyết đoán khác biệt, bước vào các môn khác biệt mà thôi. Theo Thiên Tượng, xem ra ba nhà cho ra bố trí, để Tà Long vọt tới Lạc gia ta. Thế nhưng. . . Đến cùng là vì nguyên nhân gì, làm cho đường đường một nước như Khuyển Nhung, nhằm vào tiểu thế gia vậy?"

Trác Phàm chau mày, tỉ mỉ cân nhắc, lại hỏi: "Vận thế Lạc gia ta, sau này sẽ như thế nào?"

"Không biết!" Vân Sương bất đắc dĩ nhún nhún vai nói: "Lạc gia hết thảy, đều do ngươi chủ đạo. Mà ngươi lại không tại Thiên Mệnh, cho nên đối với vận thế Lạc gia, ta chỉ có thể nhìn thấy xu thế hiện tại cùng gần đây, tương lai xa thì không nhìn được."

Cái gọi là biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, hiện tại Trác Phàm biết đối phương sau này sẽ cường thịnh, nhưng mệnh số của mình thì lại không biết, không biết nên như thế nào để điều chỉnh bố trí.

Xem ra một chân không phụ thuộc Thiên Mệnh, chưa hẳn là chuyện tốt!

Nhưng chuyện khẩn yếu nhất trước mắt, vẫn là trước làm rõ ràng kế hoạch bố trí của ba nhà là hơn. Dù sao, có thể xuất hiện Thiên Tượng khác thường như thế, nhất định có đại âm mưu.

Vừa nghĩ đến đây, Trác Phàm cảm thấy nặng nề, quay đầu nhìn Vân Sương, cười nói: "Được rồi, chúng ta trở về đi. Lần này may mắn có ngươi, nếu không ta sợ sẽ rất khó phát hiện kỳ quặc!"

"Nào có, ta là vì gia gia cùng thiên hạ thương sinh!" Vân Sương cười gật đầu, cùng rời khỏi đại tế ti phủ, trở về Lạc gia.

Phía trên một tòa lầu các cách đó ngàn mét, hai bóng đen nhìn lấy hai người dần dần rời đi, chỉ cảm thấy phiền muộn.

"Chúng ta chưa bao giờ phải uất ức như thế này!" Một người hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói: "Cách xa như vậy, nhìn không thấy, nghe không được, đến đây làm cái méo gì?"

"Thôi, ai bảo chúng ta phải giám thị Trác Phàm? Tiểu tử này rất quỷ dị, thống lĩnh đại nhân đều bị hắn đánh thành trọng thương, đến gần chỉ sợ rất dễ bị hắn phát hiện. Đến lúc đó, chúng ta muốn chạy sợ cũng không kịp!"

"Đi thôi, đi tế tự phủ nhìn xem, xem bọn họ làm gì?"

Trác Phàm vừa suy nghĩ cục thế, vừa chạm mặt với mấy minh hữu, hỏi thăm động tĩnh các nhà, ngẫu nhiên cùng Vân Sương đến tế tự phủ nhìn xem thiên tượng biến hóa, thám tử Quỷ Ảnh đội thì tiếp tục từ xa giám thị, nhưng thực tế thì chẳng phát hiện được gì.

Còn có một việc khiến Trác Phàm thấy kỳ quái, mỗi lần gặp người Hoa Vũ Lâu, nghe ngóng về Sở Khuynh Thành, tất cả mọi người đều ấp úng.

Còn về Vân gia, hoàng đế biết rõ còn cố hỏi, Trác Phàm chỉ đáp bọn họ an toàn, lấp liếm cho qua. Dù sao, Trác Phàm có lý riêng, cùng Vân Huyền Cơ là bạn thân thiết, hắn chết, giúp hắn chiếu cố tộc nhân, không quá phận. Mà lại, hắn còn là đệ nhất đại quản gia, chỗ đến, như hoàng thượng thân lâm.

Bằng không, hắn sẽ không có khả năng dễ dàng như thế đưa Vân gia dời đi. Nghĩ đến đây, hoàng đế chỉ có thể ngậm đắng, có nỗi khổ không nói được!

Mà trong lúc này, chuyện đặc sứ đoàn Khuyển Nhung muốn tới đế đô, mừng thọ hoàng đế đã xôn xao dư luận, hoàn toàn giống như Thiên Tượng, để Trác Phàm căng thẳng trong lòng.

Khuyển Nhung đến, sẽ như Thiên Tượng, trở thành thế lực thứ tư áp chế Lạc gia sao?

Trác Phàm vội vàng truyền tin cho đám người Lệ Kinh Thiên. Bọn họ, hiện tại cần thực lực áp đảo tất cả. . .

Sau ba tháng, toàn bộ đế đô đều sôi trào, bởi vì ngoài cửa thành chợt xuất hiện một đội Kỵ binh trùng trùng điệp điệp hơn nghìn người. Mà lại tọa kỵ của bọn họ không phải chiến mã, mà là Linh thú. Tọa kỵ của hơn nghìn người đều là Linh thú cấp 3, mấy người cầm đầu, càng là nắm giữ Linh thú cấp năm, khí thế phi phàm.

"Trác Phàm Trác Phàm, có náo nhiệt, mau ra đây!"

Một buổi sáng sớm, một vị thư sinh trẻ tuổi lo lắng chạy đến Lạc gia. Trác Phàm cùng Lạc Vân Thường đi ra xem, liền không còn gì để nói. Người này không phải ai khác, chính là Vĩnh Ninh công chúa nữ giả nam trang lén lút chạy ra. Từ khi vị công chúa này quen với Lạc gia, thì ba ngày sẽ tới hai lần, lúc đầu thì lấy cớ tìm chị nuôi Lạc Vân Thường, về sau biến thành trắng trợn tìm Trác Phàm.

Do thân phận công chúa của nàng, Trác Phàm chỉ có thể tùy ý ứng phó.

"Công chúa, ngươi lại muốn chơi gì, ta không có thời gian bồ ngươi, tìm Vân Hải cùng Đại tiểu thư đi." Trác Phàm nhún nhún vai nói.

Vĩnh Ninh công chúa hừ nhẹ một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu nói: "Đây chính là sự kiện rầm rộ trăm năm khó gặp, bản công chúa hảo ý mới đến mời các ngươi cùng đi xem náo nhiệt, thật là không biết điều!"

"Xem náo nhiệt? Ngươi muốn thì tự đi mà xem!" Trác Phàm khinh thường bĩu môi, nói xong liền muốn quay người rời đi.

Vĩnh Ninh công chúa thấy thế liền khẩn trương, chặn lại nói: "Đặc sứ đoàn Khuyển Nhung đến, lập tức muốn vào thành, đây chính là phong tình dị vực khó được, ngươi mà bỏ lỡ là không có lần hai đâu."

"Cái gì, Khuyển Nhung?" Trác Phàm trì trệ, rồi lập tức quay người đi ra ngoài.

Khuyển Nhung đến, hắn muốn xem, thực lực của bọn họ lớn bao nhiêu, mà có thể tạo thành uy hiếp với Lạc gia hắn!

Công chúa thấy thế cũng vội vã đi theo: "Này, chờ ta a. . ."

Lạc Vân Thường hơi sững sờ, ý thức được việc này có vẻ rất quan trọng, liền vội vàng kêu Lạc Vân Hải cùng đuổi theo.

Kết quả là, cả đám các loại cùng nhau đi ra cửa phủ, khi bọn họ đến đường lớn, liền sững sờ, giờ khắc này, đường phố đã tập trung đầy người. Có thể nói là người người chen chúc, người đông tấp nập.

"Trác huynh, bên này!"

Trác Phàm quay đầu nhìn, thấy trên một tiểu lâu, Long Hành Vân cười vẫy chào, bên cạnh còn có Tạ Thiên Thương cùng một đám đệ tử trẻ tuổi, tất cả đều là người một nhà.

Trác Phàm gật đầu, cùng mọi người đi đến tửu lâu. Đến tận đây, hắn mới phát hiện, nguyên lai thế hệ trẻ tuổi các nhà đều tụ tập đầy đủ tại nơi này! Không chỉ là Kiếm Hầu Phủ cùng Tiềm Long Các, mà đối thủ như Dược Vương Điện, U Minh Cốc cũng có mặt. Chỉ là tất cả mọi người đi xem náo nhiệt, tận lượng khắc chế chính mình, không gây xung đột.

Nhất là khi thấy Trác Phàm đến, càng là không càn rỡ.

Con hung thú này hỉ nộ vô thường, ai biết hắn ngáo lên tìm lý do gì rồi giận chó đánh mèo bọn họ? Ngay cả trưởng lão nhà mình cũng không dám chọc hắn, những đệ tử như bọn họ thì càng không dám gây sự. Mà thấy thế, đám người Long Hành Vân đều cười rộ lên, vị lão huynh này thật đúng là hung danh lan xa!

"Trác huynh, hôm nay cả tầng lầu đều được đệ tử thế gia bao, chính là vì có thể càng rõ ràng chứng kiến Khuyển Nhung!" Long Hành Vân dẫn một đoàn người tới chỗ Trác Phàm, cười nói.

Tạ Thiên Thương vẫn luôn lạnh lùng, trường kiếm vẫn nắm chặt trong tay: "Chỉ là không biết có bao nhiêu cao thủ?"

Aizz, võ si!

Lúc này, đại đội Khuyển Nhung còn chưa vào thành, Trác Phàm nhìn chung quanh, phát hiện một người đang né tránh ánh mắt hắn, liền lắc đầu nói: "Nghiêm Phục, ngươi đến mà không gọi ta sao?"

Nghiêm Phục đang sắp xuống được tầng 1 liền giật mình, ngay sau đó biết điều cười ngây ngốc, gãi gãi đầu đến cạnh hắn, lúng túng nói: "Trác quản gia, ta. . . ngẫu nhiên đi ngang qua. . ."

Thế nhưng, hắn chưa nói hết, thì có một giọng nữ chợt vang lên: "Nghiêm Phục, sư phụ sư bá ta đến, còn không mau mau chuẩn bị chỗ. . . ớ. . ." Tiếu Đan Đan cùng Thanh Hoa, Mẫu Đơn lâu chủ tới, lại đúng lúc thấy Trác Phàm, gương mặt liền đỏ lên, lúng túng cúi thấp đầu.

"Trác huynh, thực không dám giấu giếm, bọn họ đã phải lòng nhau. Chỉ là ngươi quá bận rộn công vụ, không biết mà thôi!" Long Hành Vân lên tiếng.

Trác Phàm lông mày nhíu lại, kinh ngạc nhìn hai người: "Các ngươi. . ."

Nghiêm Phục nhất thời hoảng sợ đến run người, câm như hến. Người nào không biết, trước kia Tiếu Đan Đan điên cuồng mê luyến Trác Phàm, tuy Trác Phàm không để ý tới nàng, nhưng làm vậy thật chẳng khác nào cướp nữ nhân từ Trác Phàm. Vậy thì kết cục đã có thể đoán trước.

Mẫu Đơn lâu chủ thì vẫn to gan mắng: "Thế nào, Trác Phàm, ngươi không muốn Đan Đan nhà ta, chẳng lẽ còn muốn cấm túc nàng cả một đời à!"

Trác Phàm khoát khoát tay, không nói gì, hai con ngươi yên tĩnh đảo qua hai người, làm cho hai người sợ mất mật, một lát sau, mới chợt cười lớn một tiếng, vỗ vỗ vai Nghiêm Phục nói: "Ha ha ha. . . Làm tốt lắm!"

Cười to thoải mái như thế, quả thực giống ném bỏ bớt đi được một gánh nặng.

Mọi người tại đây nghe xong, tất cả đều xạm mặt. . .