Chương 389: Phách lối
Ách!
Nghiêm Phục khí tức trì trệ, ngũ vị tạp trần.
Trác Phàm không có trách tội hắn, hắn hẳn nên cao hứng mới đúng a, thế nhưng nghe lời này sao cứ thấy không ổn, như thể mình vui vẻ khi lấy được đồ bỏ đi của người ta vậy.
Tiếu Đan Đan nghe thế cũng đầy miệng đắng chát, cảm thấy tâm thất lạc.
Trác Phàm như thế, nói rõ Tiếu Đan Đan nàng căn bản chưa từng có trong lòng Trác Phàm, Trác Phàm căn bản không xem nàng là gì, nhiều lắm thì gánh nặng phiền phức mà thôi.
Nhìn ánh mắt hiu quạnh đệ tử, Mẫu Đơn lâu chủ lại mắng to: "Haha, Trác Phàm, ngươi có ý gì, chẳng lẽ ngươi không có chút lưu luyến đối với Đan Đan nhà ta sao, tên vô tình vô nghĩa"
Mọi người nghe xong lời này, tất đều đồng loạt nhìn về phía nàng.
Thanh Hoa lâu chủ cũng phải xấu hổ giùm, nhẹ nhàng kéo áo Mẫu Đơn lâu chủ, thầm mắng: "Người ta có ý với Đan Đan, không chịu buông tay, ngươi mắng; người ta không có gì với Đan Đan, căn bản không so đo, ngươi cũng mắng. Ngươi đến cùng là muốn người ta như thế nào mới vừa lòng? Chẳng lẽ nói, để bọn họ vì mỹ nhân quyết đấu, đánh nhau chết sống, ngươi mới hài lòng sao?"
Cái này. . . Mẫu Đơn lâu chủ trì trệ, quả thật không phản bác được.
Hai người quyết đấu, Nghiêm Phục có thể ăn được Trác Phàm sao? Nếu thật sự muốn tranh giành, ai có thể tranh nổi tiểu tử kia? Chẳng qua là nàng cảm thấy, Trác Phàm trả lời vô tình như thế, thật là quá công tâm đệ tử nàng. Dù sao, đệ tử nàng đã tâm toàn ý chờ hắn hơn bảy năm, nếu không phải xảy ra chuyện với khuynh thành, nói không chừng. . .
"Aizz, vậy thì tốt!" Mẫu Đơn lâu chủ nghĩ thông suốt, thở dài vỗ vai Tiếu Đan Đan, an ủi nàng, sau đó gọi Nghiêm Phục đến, thật tốt dạy bảo một phen.
Nghiêm Phục nhìn Trác quản gia, xin chỉ thị, Trác Phàm vội vàng khoát khoát tay, thúc giục: "Ngươi đi nhanh đi, mẹ vợ tương lai dạy bảo, nhớ nghe cho tốt!"
"Ngươi im miệng!" Mẫu Đơn lâu chủ nổi giận gầm lên, hung ác trừng Trác Phàm.
Trác Phàm từ chối cho ý kiến, quay mặt nhìn đường phố, tâm lý lại vui vẻ!
Trong lòng hắn, Tiếu Đan Đan là một bé Hoa Si, trước kia cứ mãi đi theo hắn, hiện tại có người tiếp nhận, có thể thoát khỏi nàng, tự nhiên không còn gì tốt hơn.
Rống!
Đột nhiên, một tiếng ngâm chấn thiên trường vang lên, cổng thành Đế Đô ầm ầm mở ra, từng đầu Hung thú giương nanh múa vuốt chỉnh tề đi tới.
Bách tính nội thành càng thêm sôi trào. Dù sao, trong bọn họ, chỉ sợ có người chưa từng thấy Linh thú, chứ đừng nói là Linh thú cấp năm.
Tầng lầu ồn ào cũng đột nhiên yên tĩnh, mọi người chăm chú quan sát, thấy những người cầm đầu là năm nam một nữ, uy phong lẫm liệt. Khí thế cường đại khiến mọi người xung quanh cùng nhau lùi về sau, không dám nhìn thẳng, dù là người từ nơi xa, cũng có thể thấy rõ ràng sự biệt giữa dị tộc cùng người Thiên vũ.
Nhất là nữ tử kia, kinh diễm vô cùng, có một loại khí chất tà mị khác biệt nữ tử Thiên vũ, khiến rất nhiều nam tử bất giác ý loạn tình mê, chảy nước miếng chảy nước miếng, khoái khoái.
Long Hành Vân cũng không ngoại lệ, gật gù đắc ý: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!"
Sắc lang!
Chư nữ bên cạnh đều trợn trừng mắt, hung ác lườm hắn.
"Nghe nói Khuyển Nhung nổi danh với Ngự Thú chi thuật, thật là muốn mở mang kiến thức, bọn họ nhân thú hợp nhất có bao nhiêu uy lực!"
Trường kiếm trong tay Tạ Thiên Thương phóng ra kiếm mang khiếp người, hai mắt đầy chiến ý, giống như hận không thể lập tức lao xuống đại chiến một phen.
Long Hành Vân vội vàng khuyên nhủ: "Đừng đừng, đây là đại sự hai nước kết giao, không thể làm to chuyện. Nhất là, không thể xuất thủ với mỹ nữ kia, hắc hắc hắc. . ."
Trác Phàm không nghe bọn họ nói bậy, chỉ chăm chú quan sát, âm thầm suy nghĩ. Những người cầm đầu, ba Thiên Huyền cảnh, ba Thần Chiếu cảnh, 1000 Tinh Kỵ, đều là đoán cốt cảnh. Lại thêm 1300 Linh thú cấp 3 cùng sáu Linh thú cấp năm, chỉ là đội hình như thế, thật có thể uy hiếp được Lạc gia sao?
"Trác Phàm, ngươi đang nhìn gì đấy?" Công chúa nhìn thấy hắn một hồi lắc đầu thở dài, một hồi lại thần sắc ngưng trọng, liền hứng thú hỏi.
"Thấy kỳ quặc!" Trác Phàm đạm mạc trả lời.
Công chúa lại càng thêm nghi hoặc: "Kỳ quặc? Có gì kỳ quặc?"
"Hừ, đã nói là kỳ quặc, đương nhiên sẽ không dễ dàng nhìn ra. Nếu như biết rõ chỗ kỳ quặc thì còn phải nói sao, ngu ngốc!" Trác Phàm hừ nhẹ.
Công chúa nghe thế liền đỏ mặt, hung tợn lườm hắn, tức giận đến ngoác miệng.
Rống!
Một tiếng rống rung trời, sứ đoàn Khuyển Nhung đồng loạt dừng lại. Lúc này, phía trước nhất, con Linh thú cấp năm lắc đầu vẫy đuôi, nộ hống liên tục, trước mặt nó, có một tiểu hài đồng năm sáu tuổi đang ngồi liệt trên mặt đất, khóc lóc không ngừng,.
Chỉ chốc lát sau, một lão tẩu tóc xông ra, vội vàng ôm lấy đứa bé kia, cúi đầu khom lưng nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tiểu hài tử không hiểu chuyện, mong các vị đại nhân thứ lỗi!"
"Không có gì đáng ngại, lão bá. . ." Trong sứ đoàn, vị nữ tử duy nhất cười nhạt một tiếng, khoát khoát tay.
Thế nhưng, nàng còn chưa dứt lời, đại hán cưỡi trên lươn con linh thú kia đã nhếch miệng cười một tiếng, không buông tha nói: "Người Thiên Vũ đều không có thể thống như thế sao? Lão tử là Tướng quân Khuyển Nhung Quốc, một con kiến hôi như ngươi lại dám ngáng đường bản tướng quân, chính là bất kính với Khuyển Nhung ta. Nếu hai nước khai chiến, ngươi gánh nổi sao?"
"Thôi đi, bốc phét là giỏi, hai nước mà dễ khai chiến như vậy thì đã đánh cmnr, lại còn phải đợi đến lúc ra cái chuyện cỏn con này à?" Trác Phàm khinh thường bĩu môi.
Mọi người cũng gật đầu, sau đó khinh miệt nhìn về phía đại hán. Hắn nói kiểu đó, chỉ là lừa gạt dân chúng không hiểu chuyện mà thôi.
Thế nhưng, lão đầu kia chỉ là một người dân bình thường, nghe chuyện hôm nay có thể sẽ gây nên chiến tranh hai nước, liền bị dọa đến chân mềm nhũn ra. Nếu việc này là thật, vậy hắn chính là thiên cổ tội nhân dẫn đến sinh linh đồ thán a! Hắn vội vàng quỳ rạp trên đất, hoảng sợ dập dầu: "Đại nhân tha mạng, tất cả tội lỗi đều do tiểu dân, tiểu dân xin chịu tội!"
Đại hán kia liền cười hài lòng, trong mắt đầy vẻ khinh miệt, nữ tử kia lại nhíu mày, lườm hắn mắng: "Đừng có làm lớn chuyện!"
"Hắc hắc hắc. . . Tiểu thư yên tâm, chỉ là lấy mấy tên tiểu lâu la Thiên Vũ ra đùa chút, sẽ không ảnh hưởng đại cục!" Đại hán kia tùy ý khoát tay, sau đó nhìn về phía lão nhân nói: "Cũng được, lão tử là người đại nhân đại lượng, có thể bỏ qua, nhưng tọa kỵ của lão tử lại có hơi bướng bỉnh, chính là thứ mà động vào nó, nó cứ muốn nuốt mất mới được, nếu không sẽ cáu kỉnh, gián tiếp ảnh hưởng tâm tình lão tử. Ngươi nói xem, nên làm thế nào cho phải?"
Nghe xong lời này, lão nhân kia quá sợ hãi, hắn nói vậy, không phải là muốn đút cháu mình cho con linh thú này ăn sao? Mà lại, còn muốn tự tay mình đút ăn.
Hắn làm sao có thể xuống tay được?
Vị nữ tử kia đã không chịu nổi, cả giận nói: "Tra kéo hi hữu, đừng có quá đáng!"
"Hắc hắc hắc. . . Tiểu thư, chỉ đùa chút thôi, không có gì lớn!" Đại hán kia nhây nhây cười cười, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm lão nhân, chờ lão đưa đứa bé cho linh thú ăn. Con linh thú kia thì giương nanh múa vuốt, liếm liếm bờ môi đỏ màu máu, trong mắt đều là vẻ huyết tinh.
"Hừ, thật sự là buồn cười, đến Thiên Vũ ta còn dám hung hăng càn quấy, quá không coi ai ra gì rồi!"
Đùng một tiếng, Tạ Thiên Thương vỗ bàn, hai mắt tóe lửa, thanh trường kiếm đã ra khỏi vỏ. Thế nhưng Long Hành Vân lại vội vã khuyên nhủ: "Tạ huynh, bọn họ là đáp ứng lời mời mà đến, triều đình còn không ra mặt, chúng ta ra mặt sao được? Chớ có gây chuyện."
"Hắc. . . Đường đường ngự hạ gia tộc, lại sợ gây chuyện?"
Công chúa cũng tức giận cười lạnh: "Bình thường cũng đâu có thấy các ngươi ít gây chuyện, bây giờ lại không dám? Quỷ Gan Nhỏ! Trác Phàm, cùng bản công chúa đi giáo huấn bọn họ!"
"Muốn đi thì ngươi tự đi, ta éo đi!" Trác Phàm khoát tay nói: "Ngươi nói xem, bình thường loại chuyện này, ngự hạ thất gia làm không ít, ngươi quản được sao? Đúng rồi, Tiếu Đan Đan, ngươi trước kia không phải là tội ác chồng chất sao?"
"Ta. . ." Tiếu Đan Đan liền đỏ mặt, xấu hổ cúi thấp đầu, lẩm bẩm nói: "Lúc đó ta chỉ là hơi tức giận mà hồ đồ thôi, tại sao lại lấy việc này ra. . ."
"Còn có Nghiêm Phục, ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì!" Trác Phàm liếc Nghiêm Phục, đạm mạc nói.
Nghiêm Phục rất thản nhiên gật đầu: "Không sai, trước kia theo sư phụ ra ngoài, xác thực rất phách lối trang bức. Nhưng từ khi đến Lạc gia, Lạc gia gia quy sâm nghiêm, không có nhiều cơ hội nữa!"
"Nói tốt lắm, hôm nào dẫn ngươi đi trang bức!" Trác Phàm vỗ tay khen, cười tà nói: "Thấy chưa, công chúa, đừng thấy chúng ta bình thường đạo mạo cỡ nào, ngự hạ gia tộc, thực chất đều là ác nhân, không có gì khác những người kia. Ngươi để một đám ác nhân như chúng ta đi quản bọn chúng, có phải suy nghĩ nhiều rồi hay không?"
Công chúa trì trệ, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, cả giận nói: "Ngươi không đi, ta đi!"
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh vang lên: "Các vị là khách quý, nhưng khách là khách, có đạo lý đảo khách thành chủ sao?"
Bạch!
Một bóng người xinh đẹp xẹt qua, Vân Sương xuất hiện trước hai ông cháu, trợn mắt nhìn thẳng!
Trác Phàm ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lại bất đắc dĩ thở dài.
Chuyện của người khác, hắn có thể mặc kệ, nhưng đây là người của mình a.
Rồi Trác Phàm chợt nở nụ cười dữ tợn, vậy thừa cơ thử Khuyển Nhung sâu cạn đi. . .