Chương 387: Sứ đoàn Khuyển Nhung
Đẩy 10 kim phiếu up thêm 2 chap
Sáng sớm ngày thứ hai, trong đại điện hoàng thành, hoàng đế trang nghiêm ngồi trên long ỷ. Phía dưới là văn võ bá quan.
Bên văn, lấy thừa tướng Gia Cát Trường Phong cầm đầu, Bên võ, lấy Binh Mã Đại Nguyên Soái, Độc Cô Chiến Thiên vi tôn!
Tất cả mọi người cùng khom người: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Có chuyện thì bắt đầu, không có thì bãi triều!" Cận thị tiến lên phía trước một bước, cao giọng nói.
Vừa dứt lời, Độc Cô Chiến Thiên liền đứng ra, khom người nói: "Khởi bẩm bệ hạ, đại tế ti Vân Huyền Cơ đại nhân gặp chuyện, lão thần cực lực truy tra hơn mười ngày, vẫn không có chút đầu mối nào. Thỉnh bệ hạ phê chuẩn phái thêm nhân thủ, tiến hành nghiêm ngặt điều tra đối với các đại thế gia tại đế đô!"
"Chuẩn tấu!" :3
Độc Cô Chiến Thiên khom người lĩnh mệnh, Gia Cát Trường Phong lại cười thầm. lão nguyên soái hành sự thật là tận tâm tận lực, trung quân báo quốc, đáng tiếc quá mức ngay thẳng, hoàn toàn không ý thức được đây chỉ là triều đình âm thầm tranh đấu, lại vẫn đuổi theo việc này không thả. Dù ngươi có cẩn trọng đến mấy, nhưng truy sai phương hướng, kết quả là công dã tràng sao?
Gia Cát Trường Phong tiến lên một bước, cười nhạt nói: "Khởi bẩm bệ hạ, lão thần có một chuyện muốn tấu. Gần mười ngày nay, thành môn Đế Đô đại phong, bách tính sợ hãi, các nhà sợ hãi, xon bệ hạ thể miệm thương sinh an bình, giải ý chỉ cấm thành đế đô."
"Hừ, vụ án đại tế ti còn chưa tra ra manh mối, há có thể dễ dàng mở cửa thành? Thừa tướng đại nhân vội vàng như thế, chẳng lẽ việc này có quan hệ với đại nhân?" Gia Cát Trường Phong vừa dứt lời, Độc Cô Chiến Thiên đã cười lạnh, đồng thời chăm chú để mắt tới hắn.
Hoàng đế cũng lạnh lùng nhìn về phía hắn, trầm mặc không nói, chờ hắn giải thích.
Gia Cát Trường Phong cười lắc đầu, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Vụ án Đại tế ti mặc dù quan trọng, nhưng mặt mũi Đế Quốc cũng không thể coi thường. Bệ hạ, ngài dù không để ý bách tính an cư lạc nghiệp, cũng phải để ý ngoại bang chứ."
Nói rồi, Gia Cát Trường Phong khom người, dâng ra một tờ sớ: "Khởi bẩm bệ hạ, hoàng Đế Khuyển Nhung Quốc biết bệ hạ sắp tới thọ thần trăm tuổi, đặc biệt cho đặc sứ đoàn đến đây chúc mừng, xin bệ hạ cho phép!"
Hoàng đế cùng Độc Cô Chiến Thiên sợ hãi, đồng thanh kêu lên: "Khuyển Nhung phái đến đặc sứ đoàn?"
Gia Cát Trường Phong đạm mạc gật đầu: "Không sai, đây là đại sự ngoại giao, nếu để cho Khuyển Nhung sứ đoàn đi vào đế đô, lại thấy thành môn Đế Đô đại bế, bách tính không được tùy ý ra vào, sợ sẽ bị chế nhạo!"
Hoàng đế run run, hung hăng nhìn chằm chằm Gia Cát Trường Phong đang đầy mặt chế giễu, trong lòng thầm hận.
Gia Cát Trường Phong trên triều đình, thật sự là khắp nơi nhằm vào hắn. Lúc trước hắn không sớm đưa ra việc này, mượn cớ vì bách tính, mình liền không đáp ứng. Nhưng lúc này lấy mượn cớ sứ đoàn Khuyển Nhung, nếu mình đáp ứng, chẳng phải nói cho tất cả mọi người biết, mình chỉ là một tên hôn quân chỉ lo thể diện hình tượng, không để ý bách tính an ổn?
Đáng tiếc, Gia Cát Trường Phong làm quá tốt, hoàng đế thật không thể làm gì hắn!
Đem Gia Cát Trường Phong dâng sớ, hoàng đế híp mắt lại, tỉ mỉ suy nghĩ, do dự không quyết.
Độc Cô Chiến Thiên vội vã ôm quyền nói: "Bệ hạ, Khuyển Nhung luôn có hiềm khích với Thiên Vũ ta, mấy năm không ngừng ma sát. Lúc này phái ra đặc sứ đoàn, sợ có trá, nhất là hiện tại đế đô tốt xấu lẫn lộn, càng không nên để thế lực ngoài tiến vào, xin bệ hạ quả quyết từ chối bọn họ, chớ có dẫn sói vào nhà!"
"Lão nguyên soái nói lời ấy là sai rồi, nguyên nhân chính là hai nước từ trước đến nay bất hòa, bây giờ mới cần phải làm hòa hoãn quan hệ!" Gia Cát Trường Phong mỉm cười nói: "Huống hồ, người ta hảo ý đến mừng thọ, ngươi lại cự tuyệt người ta ngoài cửa, thực sự không tốt, để Khuyển Nhung xem thường chúng ta! Việc quan hệ thể diện của bệ hạ, uy nghiêm của Thiên Vũ, lão nguyên soái sao lại nói thế?"
Vừa dứt lời, lập tức có một vị đại thần thân mang áo bào đỏ bước ra, khom người nói: "Thừa tướng đại nhân nói có lý, lão thần tán thành!"
Hoàng đế đưa mắt nhìn, người là trung đường thượng thư!
Ngay sau đó, lại có một người đứng ra, khom người bái hạ nói: "Thừa tướng đại nhân nói cực phải, xin bệ hạ chuẩn tấu!"
Binh bộ thị lang?
Độc Cô Chiến Thiên thầm nghĩ.
Lại sau đó, bách quan trên triều đình gần như là đồng thời quỳ rạp trên đất, cao giọng nói: "Chúng thần tán cmn thành!"
Lần này, sắc mặt hoàng đế lập tức tái nhợt. Cho dù hắn biết Gia Cát Trường Phong quyền khuynh triều dã, nhưng vạn vạn không nghĩ đến, đầy triều văn võ, lại đều đã đứng về phía hắn.
Độc Cô Chiến Thiên cũng hoảng sợ, nghĩ không ra trong thiên hạ, trên triều đình, trung thần nguyện ý đi theo hoàng đế, chỉ có mình hắn!
Gia Cát Trường Phong khẽ vuốt râu, ngạo nghễ cười nói: "Bệ hạ, đây là đại sự quốc gia, chúng thần trung quân thể quốc, mong bệ hạ nhanh chóng quyết đoán, để lão thần tốt nhanh chóng hồi tin cho hoàng đế Khuyển Nhung!"
"Hừ hừ hừ. . . Thừa tướng, ngươi vội vã như vậy làm gì? Lại quan tâm Khuyển Nhung như thế. Nếu là người không biết, còn tưởng rằng ngươi làm thừa tướng nơi đó đấy!" Hoàng đế cười lạnh.
Lời vừa nói ra, đầy triều văn võ đều quá sợ hãi, nhìn nhau, trên đầu bắt đầu đổ mồ hôi. Hoàng đế nói lời ấy có thể nói là cực nặng, trong tất cả tội danh, tội phản quốc là nặng nhất. Hoàng đế tuy nói như một câu đùa, nhưng lại trực chỉ Gia Cát Trường Phong, nhất triều thừa tướng phản quốc, đây chính là đại tội.
Nhưng vì không có chứng cứ, cho dù là hoàng đế cũng vạn vạn không thể nói được, huống chi là nói thừa tướng. Có thể thấy được, lửa giận đến trong lòng hoàng đế đang lớn cỡ nào, làm cho hồ ngôn loạn ngữ.
Gia Cát Trường Phong lại vẫn mây trôi nước chảy, thản nhiên nói: "Bệ hạ chớ có nói đùa như vậy, lão thần nhận bổng lộc Thiên Vũ, tất phải hết lòng vì Đế Quốc. mong bệ hạ hiểu cho!"
"Ha ha ha. . . hiểu chứ, thừa tướng khổ tâm, trẫm đương nhiên hiểu!"
Gần như là cắn răng nghiến lợi, hoàng đế cười lạnh thành tiếng, sau đó quát to: "Phê chuẩn Khuyển Nhung sứ đoàn tiến vào Thiên Vũ Cảnh, giải cấm đế đô, án mạng đại tế ti đợi sau sẽ bàn lại!"
"Bệ hạ anh minh!" Chúng triều thần khom người bái hạ, hoàng đế lại cười lạnh nhìn bọn họ, song quyền hung hăng nắm chặt, Độc Cô Chiến Thiên cũng thầm mắng, một đám loạn thần tặc tử. . .
. . .
Cùng một thời gian, phủ đại tế ti, phía trên Quan Tinh Lâu, một la bàn hoàng kim rộng phương mười mét vuông được đặt tại vị trí cao nhất, tản ra lam sắc quang mang thâm thúy, năng lượng quỷ dị cuồn cuộn phía trên đso hóa thành đầy trời sao, tự hành vận chuyển.
Trác Phàm cùng Vân Sương tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
"Đây chính là bát phẩm linh binh Vân gia đời đời tương truyền, Thông Thiên Nghi?" Trác Phàm sợ hãi thán phục.
Vân Sương gật đầu, trịnh trọng nói: "Không sai, Thông Thiên Nghi này tương thông với thiên địa, có thể nhìn thiên hạ đại thế. Hôm qua ta xem tinh thần diễn biến, chỉ biết Tà Long chi khí đang hội tụ tại nơi này, lại chỉ là đại khái. Chỉ có thông qua Thông Thiên Nghi, mới có thể thấy rõ khí thế, tương quan với mệnh số các nhà!"
"Thì ra là thế!" Trác Phàm gật đầu, rồi trịnh trọng nói: "Vậy ngươi cứ xem đê, ta ra ngoài canh trừng!"
Phốc!
Vân Sương che miệng cười khẽ, lườm hắn: "Nơi này là Vân gia ta, lấy đâu ra chuyện canh chừng, làm như chúng ta là ăn trộm vậy"
"Ách, nói thế, bây giờ các nhà tai mắt hỗn tạp, ta coi như giúp ngươi trấn giữ đi!" Trác Phàm lúng túng gãi gãi đầu, vẫn đi ra ngoài, giữ vững cửa.
Vân Sương chợt nghĩ tới chuyện tối qua, hai gò má liền ửng hồng, thì thào: "Hắn. . . cũng không phải xấu, chí ít. . . đều không xấu đối với bên cạnh người a, nếu không, những người kia sao lại chủ động chúc mừng sinh nhật cho hắn?"
Nghĩ tới đây, lại nghĩ tới việc tối hôm mình chủ động đến chỗ hắn, quả thực chẳng khác gì đưa hắn quà sinh nhật, gương mặt càng thêm đỏ bừng.
Rồi nàng vội vàng lắc đầu, để cho mình bình tĩnh trở lại, nàng mới ngưng tụ song đồng, hai mắt bỗng nhiên biến thành đen nhánh, chăm chú nhìn Thông Thiên Nghi.
Chỉ một thoáng, ngôi sao đầy trời hóa thành bốn con cự long, lao nhanh tại cảnh nội Thiên Vũ, cắn xé lẫn nhau, Vân Sương càng xem càng kinh hãi. Bởi vì nàng đã từng xem với gia gia của nàng, bốn con Ác Long chinh phạt lẫn nhau, Thiên Vũ khắp nơi sinh linh đồ thán. Tuy sau cùng người thắng không rõ ràng, nhưng có thể khẳng định là, mấy chục năm sau trận chiến này, Thiên Vũ sẽ dân chúng lầm than. Độ thảm trọng, chính là lần nặng nề nhất của Thiên Vũ!
Ông!
Một trận vô hình ba động phát ra, Thông Thiên Nghi dừng lại, ngôi sao đầy trời biến mất.
Trác Phàm tò mò chạy tới: "Kết thúc rồi sao?"
Ngay sau đó, hắn giật mình, vì hắn thấy Vân Sương đang rơi lệ, trong mắt đều là vẻ đau thương.
"Sương Nhi, ngươi làm sao vậy, nhìn Thiên Tượng thôi mà cũng rơi lệ?" Trác Phàm khó hiểu nói.
Vân Sương chợt bắt lấy tay hắn, vẻ mặt khẩn cầu: "Trác quản gia, ta van cầu ngươi, chuyện gia gia của ta, ngươi có thể mặc kệ, nhưng xin ngươi nhất định phải ngăn cản trường hạo kiếp này, chỉ có ngươi mới có thể thay đổi vận mệnh vũ quốc, để thiên hạ bách tính không bị sinh linh đồ thán!"
Trác Phàm nhìn nàng thật lâu, rồi khẽ gật đầu: "Ta hết sức nỗ lực, có điều. . ."
"Cái gì?".
Trác Phàm hết sức nghiêm túc nói: "Trác Phàm ta công tư rõ ràng. Ngươi là người của ta, chuyện của ngươi, ta nhất định giúp ngươi giải quyết, về phần chuyện của gia gia ngươi, chỉ có thể là thuận tiện, sẽ không cưỡng cầu!"
Vân Sương không rõ ràng cho lắm.
Trác Phàm bật cười lớn: "Đây là phong cách hành sự của ta, ngươi nên hiểu. Được rồi, bây giờ nói chuyện chính, khi nãy ngươi thấy gì?"
Vân Sương cũng nghiêm mặt lại, trở nên ngưng trọng: "Lần này Tà Long thế tới, chỉ sợ là nhằm vào Lạc gia!"
"Ồ?" Trác Phàm nhíu mày nghi hoặc.
Lạc gia vừa mới hưng khởi, có liên quan gì tới Khuyển Nhung, sao lại tới vì Lạc gia. . .