Chương 366: Vân Huyền Cơ
Vân gia là gia tộc thần bí nhất trong Thiên Vũ kể từ khi lập quốc ngàn năm qua.
Nó không phải là công thần khai quốc như ngự hạ thất gia, nhưng vẫn được các đời đế vương nể trọng bảo hộ. Bởi vì gia tộc này có một bản lĩnh kỳ dị, chính là mỗi một thời đại, trong gia tộc này sẽ sinh ra một người mang huyết mạch thần nhân, biết thiên mệnh, đoạn quốc vận.
Tuy loại huyết mạch này không thể tăng cường thực lực của bọn họ, nhưng lại có thể khiến bọn họ nhìn ra được vận mệnh của từng người, hướng đi của đế quốc, bách phát bách trúng!
Có thể nói, đôi mắt của bọn họ chính là thiên địa, có thể nhìn ra quỹ tích vận mệnh mà người bình thường không thể nhìn thấy, giúp cho đế vương đưa ra quyết định chính xác nhất.
Mà người này, cũng sẽ được đế vương mỗi đời phong làm đại tế ti, thăm dò quốc vận.
Tục truyền, vào thời kỳ Thiên Vũ Đế Quốc khó khăn nhất, cũng chính vị đại tế ti này đã đề cử Độc Cô Chiến Thiên làm soái cùng Gia Cát Trường Phong làm tướng cho hoàng đế, ngày hôm nay mới có tứ trụ cùng góp sức xây dựng đế quốc ngày một hưng thịnh.
Mà đại tế ti bây giờ , chính là gia chủ Vân gia đời thứ bảy, có danh xưng bán thần Vân Huyền Cơ!
Hít một hơi thật sâu, Trác Phàm trầm ngâm nửa ngày mới thì thào lên tiếng: “Nghe nói Vân Huyền Cơ này luôn luôn không hỏi thế sự, tạo sao lại đột nhiên tìm tới ta?”
“Trác quản gia, đây là một vị cao nhân. Nếu hắn đã tự mình mời, nhất định là có chuyện trọng yếu muốn chỉ điểm cho ngươi. Ngươi có thể đi, không có chuyện gì đâu.” Mỗ Mỗ nhìn nhìn vào tấm thiệp mời, hai mắt sáng lên, cười nói.
Khẽ nhíu mày, Trác Phàm vừa kỳ dị liếc nhìn Mỗ Mỗ một chút, vừa nhìn về phía đám người còn lại, sau đó đạm mạc gật đầu, không khỏi ngạc nhiên nói: “Các ngươi có vẻ cực kỳ tôn sùng người tên Vân Huyền Cơ này, chẳng lẽ hắn đáng tin cậy như vậy sao?”
“Đó là đương nhiên, Vân Huyền Cơ này tại Thiên Vũ có thể coi là một cái dị số. Vô luận là hoàng đế, Gia Cát Trường Phong, Độc Cô Chiến Thiên hay là gia chủ ngự hạ thất gia, chỉ cần người nào có chỗ mê hoặc, đều sẽ đến cửa thỉnh giáo, hắn cũng sẽ chỉ điểm cho từng người. Lúc trước tại hạ đã từng đến đó bái phỏng, nghe quân một lời, quả thật tự nhiên hiểu ra a!”
Long Dật Phi cười gật gật đầu, vẻ mặt như đang nhớ lại một chuyện gì rất vui vẻ.
Lần này, Trác Phàm càng thêm kỳ quái, kinh ngạc nói: “Loại giang hồ thuật sĩ, yêu ngôn hoặc chúng, lại còn cùng các thế gia thường xuyên lui tới, có lẽ chỉ cần một câu liền có thể dao động nền tảng lập quốc. Dạng người như vậy, hoàng đế thế mà còn có thể giữ lại?”
Trác Phàm minh bạch trong lòng, loạn thế sinh anh kiệt, thịnh thế sát thuật sĩ!
Vốn dĩ thiên hạ đang êm đẹp, bình an vững vàng, thế nhưng người này chỉ cần thuận miệng nói vài câu liền khiến thiên hạ đại loạn, không phải sẽ làm cho đế quốc bị chấn động sao?
Cho nên mỗi lần có người dựa vào lời nói của thuật sĩ, kêu gào mình là khai quốc đế vương thiên mệnh sở quy, một khi có đủ lực lượng , nắm được thiên hạ, thì việc đầu tiên người này làm cũng chính là giết chết thuật sĩ, trừ đi hậu hoạn.
Hắn cũng không muốn người khác lại dựa vào lời đồn đại này, đoạt đi thiên hạ của hắn!
Bởi vậy, Trác Phàm đối với cái gọi là thiên mệnh chi ngôn, tuyệt đối chẳng thèm ngó tới. Lúc trước, mỗi lần Hoàng Phủ Thanh Thiên ở trước mặt hắn kêu gào cái gì mà thiên mệnh sở quy, đế vương chi mệnh, hắn cũng chỉ cười một tiếng, trong lòng thầm chửi một câu đần độn mà thôi.
Nhưng bây giờ, Vân gia chẳng những đem cái nghề đoán mệnh này một đường phát dương quang đại, còn làm đến mức vô cùng quyền uy. Cho dù là thế lực bên địch hay bên bạn, toàn bộ đều có thể đến nhà, cầu y hỏi thuốc. Rõ ràng là đã phạm vào cấm kỵ của hoàng thất, thế nhưng hoàng đế lại không diệt trừ bọn họ, còn một mực nuôi dưỡng một ngàn năm, cũng thật sự là quái dị.
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Trác Phàm, chưởng sự các nhà đều liếc nhìn nhau, rồi cùng cười to.
“Ha ha ha... Trác quản gia ngươi có chỗ không biết, Vân gia vẫn luôn luôn giữ mình trong sạch, quan hệ cùng các nhà, đều chỉ là đãi khách, lại không cùng các nhà thâm giao, càng không tham dự vào phân tranh trong triều, cho nên vẫn luôn đứng ở thế trung lập, ngàn năm qua vẫn chưa từng có một vị gia chủ nào vượt qua lôi trì một bước, đây cũng là chỗ khiến cho hoàng thất cảm thấy yên tâm nhất. Hơn nữa, Vân gia cùng khác với những giang hồ thuật sĩ kia, người đảm nhiệm chức vụ tế ti mỗi đời đều tuân theo một câu tổ huấn, đại đạo ngàn vạn, thiên mệnh vô thường, thay đổi trong nháy mắt, nhân định thắng thiên!” Khóe miệng hơi vểnh lên, Tạ Khiếu Phong thản nhiên nói.
Trác Phàm cẩn thận suy nghĩ, thưởng thức câu nói này, nhưng lại bất đắc dĩ lắc đầu, bật cười ra tiếng: “Cái này không phải là như không nói gì hết a, đến sau cùng còn phải dựa vào chính mình!”
“Không sai, chính là như thế! Cho nên lời hắn nói, chỉ là giúp ngươi chọn ra một con đường mà thôi. Cuối cùng, có thể thành công hay không, vẫn là dựa vào chính mình, đây chính là chỗ cao minh nhất của Vân gia.” Long Dật Phi cười lớn một tiếng, sờ sờ hai chòm râu, giải thích nói.
Mí mắt hơi động một chút, Trác Phàm đột nhiên bật cười: “Ta lại cảm thấy, vị này chính là một tên lừa đảo. Bất quá, có thể lừa gạt được nhiều kiêu hùng như vậy, coi như cũng có chút bản sự, ta thực sự không thể không đi gặp! Nếu như được, còn phải học thêm một hai chiêu, về sau dùng trên người các ngươi!”
“Hắc hắc hắc... Vậy thì tốt quá, nếu ngươi thực sự học được, về sau chúng ta sẽ tìm ngươi nhờ chỉ điểm sai lầm, ha ha ha...” Mọi người nhìn nhau, sau đó lại cùng cười to.
Cánh tay cầm thiệp mời của Trác Phàm khẽ run run, trong mắt lại phun trào tinh quang.
Tuy hắn trên miệng nói Vân gia là giang hồ thuật sĩ, nhưng trong lòng lại hết sức rõ ràng, ngay cả dạng người khôn khéo như hoàng đế cùng Gia Cát Trường Phong cũng thành tâm bái phục, làm sao có thể đơn giản được?
Hắn thật sự không thể không đi gặp một phen!
Nghĩ tới đây, Trác Phàm liền vội vàng ôm quyền từ biệt mọi người, hướng về phía phủ tế tự rời đi. Chỉ sau khoảng một phút, hắn đã đi tới trước cửa một tòa phủ đệ to lớn. Phía trên treo một tấm bảng gỗ viết bốn chữ:
“Phủ đại tế ti”!
Chỉ bất quá, so với thân phận là người thứ ba trong tứ trụ, cánh cửa này lại có chút quá mộc mạc.
Xem ra... Vân gia ngàn năm qua hưởng thụ cao vị, nhưng lại vô cùng thanh liêm.
Khẽ gật đầu, Trác Phàm cất bước tiến lên, gõ gõ vòng đồng trên cửa phát ra mấy tiếng bang bang bang nặng nề. Chỉ chốc lát sau, liền nghe một tiếng cọt kẹt, cánh cửa nặng nề được mở ra, một đồng tử tầm 8,9 tuổi đi ra cửa, liếc nhìn Trác Phàm một chút, hơi hơi khom người, cung kính nói: “Không biết tiên sinh là người nào, tới đây có chuyện gì?”
“Ta chính là một thương khách từ nơi khác, nghe nói đại tế ti biết thiên mệnh, đoạn mệnh đồ, cho nên đặc biệt tới bái phỏng, lĩnh giáo một hai!” Trác Phàm thấy đồng tử này tuy không biết thân phận của mình nhưng lại lễ độ như vậy, bất giác cũng ôm quyền, muốn thăm dò một phen.
Thế nhưng sau khi đồng tử kia nghe xong liền khẽ nhíu mày, dùng đầu ngón tay bấm đốt một lúc, rồi tỏ vẻ áy náy khom người nói: “Khách nhân thứ lỗi, gia chủ nhà ta trong ba ngày tiếp theo đều có khách quý đến thăm, tha thứ không thể tiếp đãi. Hay là ba ngày sau ngài lại đến, ta cho ngài cái danh vị dự phòng!”
Nhướng mày một chút, Trác Phàm liếc nhìn đồng tử một chút, trong lòng âm thầm gật đầu.
Vân gia quả nhiên bất phàm, ngồi ở vị trí cao nhưng vẫn gần gũi như thế, ngay cả tiểu hài tử cũng hiểu biết lễ nghĩa như thế, nhưng lại có chút thiếu giao dưỡng. Nếu là hộ vệ cho Lạc gia, thấy có một tên tiểu nhân không liên quan muốn gặp Trác đại quản gia nhà bọn họ, sớm đã dùng một bàn tay vỗ bay tên kia ra ngoài, đâu rỗi hơi nói nhảm nhiều như vậy?
Bất quá cái này cũng thể hiện, Vân gia xem ra cũng là một gia tộc lấy đức phục người, thật sự khác với đám thuật sĩ thế tục.
“Ha ha ha... Tiểu gia hỏa, không đùa ngươi nữa. Thực ra là ta được mời đến đây, đây là thiệp mời!” Hung hăng xoa bóp khuôn mặt nhỏ béo ục ịch của đồng tử kia, Trác Phàm bất giác cười lớn một tiếng, đem thiệp mời lấy ra.
Đồng tử kia nhìn thấy, hai mắt sáng lên, một lần nữa khom người bái nói: “Nguyên lai là Trác tiên sinh được bệ hạ sắc phong thiên hạ đệ nhất đại quản gia đến, không có từ xa tiếp đón, mong rằng thứ tội. Gia chủ nhà ta đợi chờ đã lâu, xin mời đi theo ta.”
Nói xong, đồng tử kia liền ở phía trước dẫn đường, Trác Phàm cười nhạt đi theo sau lưng.
Chỉ chốc lát sau, hai người xuyên qua từng đạo đình đài thủy tạ, sau đó dừng lại trước mặt một tòa kiến trúc cao lớn. Trác Phàm ngửa mặt lên trời xem xét thì thấy nơi này cao chừng mấy chục trượng.
“Đây là đài xem tinh tượng của phủ tế tự ta, hiện tại gia chủ đang ở một gian phòng khác tiếp khách, xin ngài chờ cho một lát, ta đi thông báo!” Đồng tử kia một lần nữa khẽ khom người, cười nói.
Trác Phàm khẽ gật đầu, ngừng chân đứng đợi, sau đó đồng tử kia liền rời đi.
Một phút sau, Trác Phàm đứng ở chỗ này nhìn quanh bốn phía, buồn bực ngán ngẩm. Đột nhiên có tiếng rống to phẫn nộ ẩn ẩn truyền vào lỗ tai hắn.
Khẽ chau mày, Trác Phàm thầm nghĩ, thanh âm này sao lại quen tai như thế?
Sau đó hắn liền lần theo thanh âm, vòng qua đài xem tinh tượng, đi vào bên trong. Chỉ chốc lát sau, liền đi đến một gian phòng có cửa đang khép hờ. Mà đồng tử mới rời đi kia lại đang quỳ sát trước phòng, cúi đầu, không dám lên tiếng.
Có lẽ là sợ quấy rầy gia chủ cùng khách nhân trò chuyện, mới một mực chờ ở chỗ này đi.
“Trác tiên sinh, ngươi...” Đồng tử kia nhìn thấy Trác Phàm đến, bất giác giật mình, nhỏ giọng kêu lên. Nhưng Trác Phàm lại làm dấu im lặng, để hắn đừng nói chuyện, chính mình lại ở trong ánh mắt kinh hãi của đứa bé kia, vụng trộm đi đến trước cửa, theo khe cửa nhìn vào trong.
Hắn muốn nhìn xem, vị khách mà Vân Huyền Cơ đang tiếp đến tột cùng là ai?
Thế nhưng không nhìn thì thôi,vừa nhìn xong, hắn cũng bất giác cả kinh nhướng mày!
Nguyên lai trong gian phòng này có ba người, ở vị trí chủ tọa là một vị lão giả tóc trắng, dáng người tiên phong đạo cốt, đang khẽ nhắm mắt, sắc mặt bình tĩnh, hẳn là đại tế ti Vân Huyền Cơ, đứng thứ ba trong tứ trụ.
Mà hai vị còn lại, Trác Phàm không thể quen thuộc hơn, chính là môn chủ Đế Vương Môn, Hoàng Phủ Thiên Nguyên cùng đại quản gia của hắn, Thần Toán Tử, Lãnh Vô Thường.
Giờ khắc này, Hoàng Phủ Thiên Nguyên đang nổi trận lôi đình, vỗ bàn hét lớn: “Đại tế ti, ngài luôn luôn thần đoạn thiên mệnh, chưa từng sai lầm. Nhưng lần này, tại sao lại chênh lệch lớn đến như thế?”
“Đúng vậy a, Thần Toán Tử ta cũng chỉ có thể nhìn được nhân tâm, lại tính không được thiên mệnh. Trên một điểm này, lão phu đối với đại tế ti quả thực vô cùng kính nể!” Lãnh Vô Thường vừa chắp tay, vừa thở dài, nói: “Thế nhưng lần này, sai lầm của đại tế ti lại làm cho lão phu khó mà chấp nhận được. Hai mươi năm trước, chúng ta tới đây thỉnh giáo, chính ngài đã nói đại công tử nhà chúng ta có đế vương chi tướng, có điềm báo khai lập thịnh sự! Nhưng bây giờ lại...”
Chậm rãi gật đầu, Vân Huyền Cơ vẫn không mở mắt, chỉ là cảm thán nói: “Không sai, đại công tử quý môn, quả thật là có được địa long chi tướng hiếm có, chỉ cần qua được ba kiếp, tiền đồ ngày sau bất khả hạn lượng!”
“Ba kiếp nào?” Hung hăng cắn môi, Hoàng Phủ Thiên Nguyên oán hận nói.
Trầm ngâm một trận, Vân Huyền Cơ đạm mạc lên tiếng: “Ba kiếp này chính là thiên cơ, vốn không nên lộ ra. Bất quá người đã chết, cũng không còn đáng ngại. Ba kiếp này chính là thiên mệnh kiếp, cha con kiếp cùng tội kỷ kiếp!”
“Như vậy, Trác Phàm là của kiếp nào?” Lãnh Vô Thường vội vàng hỏi.
Chậm rãi lắc đầu, Vân Huyền Cơ vẫn lạnh nhạt như cũ: “Tất cả đều không phải!”
“Vậy ngươi còn nói nhi tử ta có ba kiếp? Đây không phải là lại thêm ra một cái tứ kiếp a, hơn nữa còn là kiếp số lấy mạng hắn a!” Hoàng Phủ Thiên Nguyên giận hừ một tiếng, bạo hống nói.
Thế nhưng, Vân Huyền Cơ vẫn bình tĩnh như cũ, đạm mạc lên tiếng: “Thiên mệnh vô thường, lại có quỹ tích có thể phân biệt. Nhân sinh ba ngàn đại đạo, đường có thể đi nhiều vô số kể, bất quá lần này lệnh lang chết thảm lại là ngoài ý muốn, chính thức ngoài ý muốn...”
Phốc!
Trác Phàm kém chút nữa cười phun ra một ngụm nước miếng, hiện tại hắn càng ngày càng khẳng định, Vân Huyền Cơ này chính là một tên lừa đảo. Một thầy tướng số, lại còn nói cao thủ như Hoàng Phủ Thanh Thiên chết là ngoài ý muốn, cái này, con mẹ nó, quá đúng a!
Gương mặt Hoàng Phủ Thiên Nguyên cùng Lãnh Vô Thường đều co rụt lại, không còn gì để nói.
Cái câu ngoài ý muốn này, bọn họ còn là lần đầu tiên nghe được từ trong miệng Vân Huyền Cơ. Trước kia, lão nhân này luôn dùng cách nói cao siêu khó hiều để giải thích. Khiến bọn họ nghe được, luôn cảm thấy một trận tán thưởng có lý, cực kỳ bội phục.
Thế nhưng lần này, hắn thế mà ngay cả giải thích đều chẳng muốn giải thích, trực tiếp dùng một câu ngoài ý muốn để qua loa trả lời bọn họ.
Hắn đây là... Muốn đập tan tấm thẻ bài phủ đại tế tự nhà hắn a…