Chương 365: Phủ đại tế ti

Chương 365: Phủ đại tế ti

Mn đẩy kim phiếu đầu tháng để truyện lên top thì ngày ra đều đặn 5-10 chap nguyên bản k chia nhỏ nhé mn

Về sau, mọi người lại rảnh rỗi trò chuyện thêm vài câu, sau đó thái tử mới chậm rãi đứng dậy bái hạ, hài lòng rời đi. Mà Trác Phàm cũng mười phần hớn hở tiễn hắn đưa ra tận ngoài cửa, khóe môi nhếch lên ý cười khó đoán.

Xem ra thái tử không hề phát hiện mình vừa bị bàn tử đem bán, còn một bộ xuân phong đắc ý.

Bất quá, cứ như vậy không không thu lễ vật của người ta, Trác Phàm vẫn có chút ngại ngùng.

Nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn, là do tên mập mạp kia đem đại ca hắn kéo vào trong khe cống ngầm, không quan hệ gì tới hắn. Về phần lời hứa hiệu lực vì Thiên vũ thì không có vấn đề, dù sao ngày sau đế quốc này còn không biết sẽ thuộc về ai đâu, hừ hừ...

Trong lòng một trận cười lạnh, Trác Phàm đưa mắt nhìn theo thân ảnh hai người đang dần dần biến mất, mới đắc chí vừa lòng quay trở lại.

Mà hai vị hoàng tử còn chưa đi ra hơn một trăm thước, thái tử đã hướng bàn tử ôm một quyền, cười nói: “Tam đệ, lần này đa tạ ngươi đi cùng vi huynh tới đây, nếu không, lấy tính cách cao ngạo của Trác quản gia, vi huynh cho dù là thái tử chi tôn, cũng khó mà có thể kết bạn với hắn a!”

“Đại ca đừng nói như vậy, chúng ta thế nhưng là huynh đệ ruột thịt, nếu như có chuyện, tự nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau một chút!” Bàn tử vỗ vỗ bộ ngực phì nộn, mười phần giảng nghĩa khí nói to.

Thế nhưng rất nhanh, hai con mắt nhỏ xíu của hắn liền đảo quanh, thì thào lên tiếng: “Thế nhưng đại ca, không phải ngày thường ngài vẫn luôn phản đối chuyện chúng ta kết giao cùng các ngự hạ thế gia à, làm sao lần này...”

Thở dài một hơi, thái tử bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi cho rằng vi huynh nguyện ý làm trái ý chỉ phụ hoàng, kết giao cùng các ngự hạ gia tộc sao? Chỉ bất quá... Ai, phụ hoàng đã cao tuổi, những năm gần đây quản lý triều chính càng ngày càng tệ. Mà Lạc gia cùng Đế Vương Môn, thế như nước lửa, rất dễ khiến cho Thiên Vũ hỗn loạn, chắc chắn sẽ làm cho phụ hoàng lo lắng. Thân là nhi tử, tự nhiên phải thay cha giải ưu. Cho nên ta mới muốn cùng Lạc gia tạo quan hệ, vào thời điểm then chốt cũng dễ làm dịu mâu thuẫn giữa song phương, giữ cho Thiên Vũ một mảnh thái bình thịnh thế!”

“Há, đại ca thật sự là vì nước vì dân vì phụ hoàng mà lo lắng hết lòng hết sức, tiểu đệ thật sự là cực kỳ bội phục a!” Vũ Văn Thông ôm quyền, tỏ vẻ kính phục, trịnh trọng nói: “Đại ca, về sau phàm là ngươi có bất cứ chuyện gì cứ việc phân phó, tiểu đệ nhất định sẽ muôn lần chết không từ, tận lực làm việc thỏa đáng, coi như vì ngươi phân ưu, vì Thiên vũ cùng phụ hoàng góp chút sức mọn!”

Khen ngợi gật đầu, thái tử vỗ vỗ đầu vai hắn, kích động nói: “Tam đệ, ngươi có thể có phần tâm ý này, đại ca liền thập phần vui mừng. Phàm là lão nhị có một nửa tâm tư như ngươi, ta nghĩ ba huynh đệ chúng ta hẳn là sẽ thực sự làm được, huynh đệ đồng lòng, lợi đồng tâm. Đáng tiếc, ai...”

“Đại ca không cần ưu thương, nhị ca sớm muộn cũng sẽ minh bạch khổ tâm của ngươi!” Bàn tử nắm chắc tay thái tử, lộ ra ánh mắt kiên định.

Thái tử cười một tiếng đắng chát, khẽ gật đầu: “Chỉ hy vọng như thế đi...”

“Được rồi, tam đệ, đại ca còn phải trở về hoàng thành giúp phụ hoàng xử lý chút công văn, chúng ta liền ở đây tách ra đi!” Thái tử nhìn xem sắc trời, hướng bàn tử ôm quyền nói.

Bàn tử cũng vội vàng ôm quyền, gật đầu lên tiếng: “Vâng, đại ca vất vả, cáo từ!”

Nói xong, hắn liền mang theo một đội nhân mã, chọn một hướng khác rời đi.

Nhìn một thân mập mạp dưới ánh mặt trời tươi đẹp rời đi, thái tử tươi cười đầy vẻ cưng chiều. Nhưng khi bóng người như tòa núi nhỏ kia hoàn toàn biến mất, sắc mặt thái tử lại dần dần trở nên lạnh nhạt, thậm chí trong mắt còn lộ ra một tia căm ghét trần trụi.

“Tên mập mạp chết bầm này, nói cũng thật nhiều!”

Ánh mắt khẽ híp lại một cái, thái tử lấy ra một cái khăn tay trắng tinh, hung hăng chà chà lên bàn tay bị bàn tay đầy mỡ của bàn tử nắm qua, sau đó vung tay, không hề tiếc rẻ mà ném đi.

Sau đó hắn liền mang theo đám tùy từng đi đến một con hẻm u ám. Chờ đến khi hắn tiến vào trong bóng tối, ở nơi đó đã có ba đạo nhân ảnh đang đứng chờ.

“Gia Cát thừa tướng, Bản Điện tại đây hữu lễ!” Thái tử chậm rãi cúi đầu với người đứng giữa, đạm mạc lên tiếng.

Ba người kia chính là thừa tướng Gia Cát Trường Phong, còn có hai bảo tiêu cận thân của hắn, Âm Dương song lão.

Ria mép khẽ run động, Gia Cát Trường Phong cười khẽ, nói: “Thái tử điện hạ, nhìn ngươi một bộ xuân phong đắc ý, mọi chuyện hẳn là rất thuận lợi đi.”

“Coi như thuận lợi, bất quá thái độ của Trác Phàm lại quá mức ngạo mạn, khiến Bản Điện rất tức giận, nhưng lại không có chỗ phát tác!” Lạnh hừ một tiếng, sắc mặt thái tử âm trầm.

Nhịn không được cười một tiếng, Gia Cát Trường Phong từ chối cho ý kiến, lắc lắc đầu: “Điện hạ, ngươi trước hết cứ nhịn một chút đi. Trác Phàm thiếu niên đắc chí, từ khi xuất đạo đến nay chưa từng bại trận, coi như là Lãnh Vô Thường cũng bị hắn chơi lại một vố, mặt mày xám xịt. Hắn cuồng ngạo một chút, cũng là nên thế. Người có tài đều là như thế mà!”

“Thế nhưng... Người kiêu căng như thé, tương lai thật sự có thể thay thế ngài, trở thành thừa tướng chi tôn sao?” Nhíu mày một cái, thái tử không thể tin nói.

Đạm mạc gật đầu, Gia Cát Trường Phong mười phần khẳng định:

“Thiên hạ đệ nhất đại quản gia, ngài chắc hắn cũng tự mình nghe được hoàng thượng sắc phong. Quản gia của thiên hạ là ai, không phải chính là thừa tướng sao? Bệ hạ đây là đang vì các ngươi trải đường, tìm kiếm phụ tá tài năng cho tân hoàng tương lai! Trác Phàm này tuy hành sự quái đản, khác với lão phu. Nhưng vẫn có một chút giống nhau, đảm nhiệm chức vụ thừa tướng, dư xài!”

“Lời của Gia Cát thừa tướng, Bản Điện đã hiểu trong lòng!”

Hít một hơi thật sâu, thái tử đạm mạc gật đầu, nhưng giữa lông mày vẫn như cũ nhăn thành một đoàn: “Bất quá, tính khí của Trác Phàm này, Bản

Điện lại thật sự chịu không được. Vừa nghĩ tới ngày sau kế thừa ngôi hoàng đế, mỗi ngày đều phải cùng người này cộng sự, thật sự là khiến cho lòng người nổi giận!”

Liếc nhìn hắn một cách chế nhạo, Gia Cát Trường Phong lại bật cười ra tiếng: “Điểm này, hiện tại thái tử điện hạ không cần phải quan tâm, có lẽ... Ngài không có cơ hội này đâu?”

Thân thể bất giác chấn động mạnh, thái tử kinh ngạc nhìn nhìn về phía hắn, cả kinh nói: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Không có gì, chỉ là lão thần có chút phỏng đoán đối với bệ hạ mà thôi, ha ha ha...”

Lắc đầu cười khẽ một tiếng, trong mắt Gia Cát Trường Phong lóe lên tinh quang, thản nhiên nói: “Phàm là đế vương truyền vị, bình thường đều sẽ đem chuyện ban ân huệ cho người khác, lưu lại cho tân hoàng tới làm. Nhất là đối với các trọng thần trong triều, thậm chí sẽ còn làm chuyện trước giáng chức sau nâng lên, tăng quyền uy cho tân hoàng, lung lạc nhân tâm. Thế nhưng lần này, bệ hạ lại không lưu lại chuyện đề bạt trọng thần, ngược lại còn định trước nhân tuyển cho vị trí thừa tướng, ngươi biết tại sao không?”

Tròng mắt hơi hơi co rụt lại, thái tử đầy mặt kinh nghi, mê mang lắc lắc đầu.

Trong mắt lóe lên một tia khinh miệt, Gia Cát Trường Phong tiếp tục nói: “Đây chính là kế sách, trước chọn ra phụ tá chi thần, sau lựa chọn quân vương. Tình huống như vậy, chỉ có một khả năng, đó chính là giữa ba huynh đệ các ngươi, bệ hạ vẫn chưa quyết định được sẽ truyền lại Đế vị cho người nào. Hoặc là nói, trong lòng bệ hạ, chỉ cần có được sự trợ giúp của Trác Phàm, chọn người nào trong các ngươi đều như nhau. Thái tử điện hạ a, đừng nhìn ngài là thái tử chi tôn, nhưng trong chuyện tranh đoạt hoàng vị, thật sự vẫn không có nửa điểm ưu thế có thể nói, ha ha ha...”

“Sao... Tại sao có thể như vậy...” Không khỏi run rẩy một chút, thái tử suy yếu lùi về sau hai bước, cả người toát mồ hôi lạnh.

“Hiện tại ngươi đã minh bạch, vì sao lão thần đề nghị ngươi thân cận hơn với Trác Phàm rồi chứ. Lấy thần định hoàng, nếu đã cho rằng trong ba huynh đệ các ngươi, người nào lên đều như nhau, như vậy liền xem ai có thể cùng vị đại thần tương lai này phối hợp ăn ý, thân mật chặt chẽ, người đó liền có được ngai vàng. Hiện tại, vị thừa tướng tương lai thế nhưng chính là người sẽ quyết định xem, người nào trong các ngươi có thể trở thành đế vương tương lai a!”

Gia Cát Trường Phong khẽ nhúc nhích ria mép, nhìn về phía thái tử đang có vẻ mặt kinh ngạc, xùy cười ra tiếng: “Đương nhiên, nếu thái tử điện hạ đã cảm thấy không hợp với Trác Phàm, vậy liền từ bỏ hoàng vị đi. Thực ra, làm một Vương gia sống tiêu dao cũng không tệ...”

“Không!”

Thế mà, hắn còn chưa nói hết, thái tử đã vội vàng khoát khoát tay, hét lớn: “Gia Cát thừa tướng, đa tạ ngươi đã nhắc nhở, ta minh bạch ý tứ của ngươi, ta đã biết về sau nên làm như thế nào!”

Nói xong, thái tử liền mang theo tùy tùng thất hồn lạc phách rời đi. Mồ hôi lạnh chảy ra sau lưng đã nhiều đến mức đem áo lót kim sắc làm cho ướt nhẹp.

Nghiêng nhìn bóng người đang lảo đảo rời đi kia dần dần biến mất, Gia Cát Trường Phong hài lòng gật đầu.

Lúc này, lão giả tóc đen đi đến trước người hắn, khó hiểu nói: “Thừa tướng đại nhân, ngài thật sự có ý muốn trợ giúp thái tử chiếm lấy hoàng vị?”

“Trợ hắn? Hừ hừ hừ... Lão phu còn chưa rảnh rỗi tới mức đi làm chuyện may áo cưới cho người khác!”

Trong mắt lóe lên tinh quang, Gia Cát Trường Phong cười lạnh một tiếng nói: “Lão đầu tử đem Lạc gia bưng lên cao như thế, đơn giản là muốn đánh vỡ thăng bằng của thế chân vạc, tọa sơn quan hổ đấu, làm ngư ông đắc lợi. Thế nhưng, lão phu há có thể để hắn toại nguyện? Bây giờ ta đem đám hoàng thất này cuốn vào trong hỗn loạn, để hắn không thể tiếp tục đứng ở thế ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Ha ha ha... Hắn muốn quấy đục vũng nước này, vậy lão phu liền giúp hắn quấy đến càng hồ đồ đi. Để xem, sau cùng là người nào trở thành ngư ông!”

Hai người kia nghe xong, liền liếc nhìn nhau rồi cùng nhau hạ bái: “Thừa tướng anh minh!”

Tại một phương diện khác, sau khi tiễn hai vị hoàng tử rời đi, Trác Phàm một lần nữa trở lại phòng khách, nhóm người Long Dật Phi vẫn luôn một mực trốn tránh cũng đi ra.

Nhìn bóng hai người kia biến mất khỏi cửa chính, Long Dật Phi bất giác cảm thán: “Không nghĩ tới ngay cả dạng người ân cần lễ độ như thái tử cũng bắt đầu kéo bè kết phái. Xem ra, tình thế tại đế đô không thể lạc quan a!”

Đám người còn lại nghe vậy, cũng ào ào gật đầu.

Bọn họ đều là kẻ già đời lăn lộn mấy chục năm, tự nhiên có thể nhìn ra hướng gió thổi lần này có chút không đúng!

Trác Phàm cũng thầm hiểu trong lòng, nhưng lại không nóng nảy. Dù sao hiện tại Lạc gia vẫn đang không ngừng phát triển, nắm giữ quyền chủ động, chỉ cần lấy bất biến ứng vạn biến, thì ai có thể làm gì được bọn họ?

“Trác quản gia, có người tới đưa thiệp mời!” Đột nhiên, Bàng thống lĩnh vội vã chạy tới, rống to.

Trác Phàm liếc nhìn hắn một cái sau đó nhận lấy hai tấm thiệp mời, cúi đầu xem xét, chỉ thấy nội dung trong tấm thứ nhất là từ phủ nhị hoàng tử, liền xùy cười một tiếng: “Thái tử vừa đi, nhị hoàng tử liền tới!”

“Nhị hoàng tử dã tâm bừng bừng, bình thường vẫn luôn thích cùng các đại thế gia âm thầm xã giao, chỉ là lúc trước mọi người đều khinh thường không thèm để ý đến hắn, nhưng bây giờ dường như hắn đã hợp tác cùng U Minh Cốc, chắc là muốn gom góp lực lượng tranh giành hoàng vị đi.”

Mỗ Mỗ nhíu mày, nhìn về phía Trác Phàm khuyên nhủ: “Trác quản gia, chuyện của hoàng thất, tốt nhất là không nên tham dự, miễn cho dẫn lửa thiêu thân!”

“Hừ, ta cũng không sợ dẫn lửa thiêu thân, chỉ là lão nhị này không biết nghĩ gì trong đầu, vậy mà muốn lão tử đi gặp hắn? Cho dù là thái tử cũng tự mình đến bái kiến lão tử a!”

Bĩu môi tỏ vẻ khinh thường , Trác Phàm liền đem thiệp mời xé vụn.

Mọi người thấy vậy thì bất giác cảm thấy một trận xấu hổ, vị Trác quản gia này thật đúng là ngưu bức tùy hứng a, thế mà chỉ vì loại lý do này, liền trực tiếp làm quyết định.

Mệt cho bọn họ còn cân nhắc lợi hại được mất, còn nghĩ phải làm sao để không đắc tội hoàng thất, làm sao để uyển chuyển cự tuyệt. Nhưng Trác Phàm lại bá đạo trực tiếp như thế, khiến người ta chỉ có thể nhìn mà thèm a!

“Ừm?”

Sau đó Trác Phàm lại nhìn về phía tấm thiệp mời thứ hai, lại thấy phía trên chỉ viết bốn chữ lớn: “Phủ đại tế ti!”

Đứng thứ ba tứ trụ, bán thần Vân Huyền Cơ!

Tròng mắt nhịn không được mà khẽ co rụt lại, Trác Phàm nhìn tấm thiệp mời kia thật lâu, giữ im lặng.

Không ngờ, hắn còn chưa kịp đi bái phỏng gia tộc thần bí ngàn năm qua vẫn đứnge sừng sững trong Thiên Vũ mà không ngã này, đối phương ngược lại đã trước tìm tới cửa…