Chương 367: Ngươi sớm nên chết

Chương 367: Ngươi sớm nên chết

Gương mặt nhịn không được mà mãnh liệt co rút một trận, Hoàng Phủ Thiên Nguyên nắm chặt hai tay, có một loại xúc động muốn xông lên đi đánh cho hắn một trận, gầm nhẹ nói: “Đại tế ti, trước kia không phải ngươi thường nói, nhân sinh không ngoài suy đoán, thiên mệnh sớm đã an bài, hết thảy đều là định số. Mặc dù có sai lầm, bất quá cũng chỉ là tự mình đi nhầm lối rẽ sao? Làm sao đến phiên Thanh Thiên nhà ta, lại biến thành ngoài ý muốn?”

“Đại đạo vô thường, thiên mệnh vận chuyển, vạn vật trên thế gian đều chạy không khỏi vận mệnh chi phối. Tựa như là bát môn thiên địa, Khai, Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Nhữ, ngươi đi vào Sinh môn tức sinh, nhập Tử môn tức tử, nhập Hưu môn thì trì trệ mê võng, nhập Cảnh môn thì tương lai tươi sáng, nhưng đại thể vẫn chỉ quanh quẩn trong Bát Môn, trốn không thoát khỏi vận mệnh lưu chuyển.”

Vân Huyền Cơ hít sâu một hơi, sau khi nói một đống lời huyền diệu khó giải thích, lại ai thán một tiếng, nhíu mày: “Có điều, vạn vật trường tồn, đều có dị số, chung quy vẫn có người không nhận thiên mệnh khống chế...”

Mí mắt nhịn không được mà co giật, Hoàng Phủ Thiên Nguyên vẫn chưa rõ ràng cho lắm, Lãnh Vô Thường lại đã nghe ra mùi vị thực sự bên trong, cả kinh nói: “Ý ngài là... Trác Phàm không nhận thiên mệnh khống chế?”

Không khỏi sững sờ, Hoàng Phủ Thiên Nguyên nhìn về phía Lãnh Vô Thường đang chấn kinh, nhíu mày thật sâu.

Hắn không hiểu vị Thần Toán Tử này đến tột cùng là đang nói cái gì, không nhận thiên mệnh khống chế, lại có thể đại biểu cho cái gì.

Bất quá, Vân Huyền Cơ đã không muốn nói thêm gì nữa, lặng im không nói lời nào, thật lâu sau mới thở dài một hơi, đạm mạc lên tiếng: “Đã nói đến nước này, lão phu không muốn tiếp tục nhiều lời, hai vị tự giải quyết cho tốt a, không tiễn!”

Lão già này, vậy mà cứ thế xuống lệnh đuổi khách!

Hoàng Phủ Thiên Nguyên bất giác khí tức trì trệ, một cỗ ám Hỏa bỗng nhiên từ trong đáy lòng bốc lên, chỉ muốn xông qua đánh lão già này một trận. Còn chưa nói rõ trắng đen, liền muốn đuổi bọn họ đi, bọn họ tới chỗ này ngốc nửa ngày, thật không biết là để làm gì nữa!

Nhưng còn không đợi hắn hành động, Lãnh Vô Thường đã vội vàng ngăn cản hắn, hướng về Vân Huyền Cơ khẽ khom người, cung kính nói: “Đa tạ đại tế ti chỉ điểm, Lãnh mỗ đã hiểu trong lòng, vậy xin cáo từ, ngày khác lại đến tiếp kiến!”

“Hắc, Lãnh tiên sinh, ngươi hiểu rõ cái gì, lão phu nhưng mà cái gì đều nghe không hiểu a!” Hoàng Phủ Thiên Nguyên hét lớn một tiếng, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.

Lãnh Vô Thường khoát khoát tay, khuyên nhủ: “Môn chủ, đi thôi, đại tế ti vừa mới nãy đã xác định cho chúng ta. Trác Phàm là một cái dị số, vốn không phải là địch, cũng không phải là bạn, cùng chúng ta không có quan hệ gì!”

“Cái gì mà không có quan hệ, hắn đã giết không biết bao nhiêu người của chúng ta, thù này Đế Vương Môn ta làm sao có thể không báo?”

Hoàng Phủ Thiên Nguyên trừng mắt, quái dị nhìn Lãnh Vô Thường một chút, vẫn không rõ ràng cho lắm.

Hôm nay vị Lãnh tiên sinh này nói chuyện, làm sao lại quái dị giống lão đầu kia như thế?

Lãnh Vô Thường bất đắc dĩ cười khổ, kéo hắn đi ra ngoài: “Môn chủ, việc này chờ chúng ta trở về, tại hạ lại phân tích cho ngài một phen...”

C-K-Í-T.. T... T!

Cánh cửa mở ra, Lãnh Vô Thường mang theo Hoàng Phủ Thiên Nguyên định đi ra ngoài, lại đụng phải Trác Phàm đang một mực ở bên ngoài nhìn trộm thì không khỏi giật mình: “Trác Phàm... Ngươi... Tại sao lại ở chỗ này?”

“Ây da, trùng hợp như vậy sao! Ha ha ha... Cũng giống như các ngươi, các ngươi ở chỗ này thỉnh giáo làm như thế nào để đối phó ta, ta cũng là đến tìm đại tế ti xin chỉ điểm một chút xem nên dùng cách nào vừa nhanh chóng vừa hữu hiệu trừ rơi các ngươi.”

Không khỏi nhếch miệng cười một tiếng, Trác Phàm khiêu khích nói: “Chỉ là... Chúng ta đối phó lẫn nhau, nhưng lài đến hỏi thăm cùng một người, có phải có chút kỳ quái hay không nhỉ?”

“Hừ, nhóc con vô tri, phủ tế tự đặt chân tại Thiên Vũ ngàn năm, xưa nay vẫn luôn không tham dự vào chuyện tranh đấu giữa các thế lực, lại càng sẽ không vì một phương nào bày mưu tính kế. Chỉ giúp người trong thiên hạ nhìn ra sai lầm, giải thích nghi hoặc bên trong mệnh đồ mà thôi.”

Khẽ híp mắt một cái, Lãnh Vô Thường cười lạnh: “Lại nói, tình thế bây giờ, cả ngươi và ta đều rõ ràng, Lạc gia tuy đang không ngừng phát triển, nhưng là nơi đầu sóng ngọn gió. Ngươi dám đụng đến chúng ta, sẽ chỉ làm hai nhà lưỡng bại câu thương, để cho ngoại nhân chiếm được tiện nghi mà thôi. Người tài trí như ngươi và ta, đều sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế đi.”

Liếc hắn một cái thật sâu, Trác Phàm khẽ gật đầu: “Không sai, có điều... Ngươi đã minh bạch điểm ấy, vì sao lúc ở ngoài cửa thành lại còn nhiều lần nhượng bộ như thế ?”

Thân thể chấn động mạnh một cái, mí mắt Lãnh Vô Thường khẽ run, nắm chặt hai tay.

Lần đó, hắn bị Trác Phàm chèn ép, có thể nói là thời khắc nhục nhã nhất trong cuộc đời của hắn.

“Ha ha ha... Lãnh tiên sinh, tuy ngươi biết rõ ta không sẽ động thủ, nhưng vẫn như cũ, sợ hãi ta, nguyên nhân chỉ có một điểm...” Không khỏi tà cười một tiếng, Trác Phàm chỉ chỉ vào vị trí trái tim của mình, khinh miệt nói: “Ngươi kém ta ở chỗ này, ngươi... Không có bá lực như ta, cuối cùng cũng chỉ là một tên mưu sĩ, không làm được đại sự, ha ha ha...”

Nghe thấy tiếng cười nhạo của Trác Phàm, Lãnh Vô Thường toàn thân nhịn không được mà run rẩy, hai mắt đỏ quặt, móng tay găm chặt vào trong thịt.

Rõ ràng là Trác Phàm đang trần trụi làm nhục hắn.

Có điều hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể nhẫn nhịn. Lấy thực lực của Trác Phàm bây giờ, bọn họ không dám tùy tiện trêu chọc. Huống chi, hắn là người luôn lấy đại cục làm trọng, làm sao có thể bởi vì một chút chuyện nhỏ này mà để mình rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục?

Đồng tử một mực quỳ sát ngoài cửa, lúc này cũng hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

Hắn đã sống trong phủ tại tế tự nhiều năm, trước nay đều chỉ nhìn thấy mọi người luôn luôn cung kính lễ độ, cho dù là ngụy quân tử, khi ở trong phủ tế tự phủ cũng chỉ dùng vẻ mặt giả nhân giả nghĩa.

Cho nên đồng tử này có thể nói là dưới là một thằng nhóc to xác lớn lên dưới ánh mặt trời, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua hắc ám.

Nhưng hôm nay, hắn lại nhìn thấy một mặt tà ác nhất trong nhân tính. Tuy Trác Phàm chỉ nói vài lời trào phúng Lãnh Vô Thường, nhưng trong lời nói lại mang theo tà khí phách lối cùng vô tận sát ý, tựa như muốn bức tử đối phương chỉ trong vài phút, mỗi một chữ đều khiến trái tim thuần khiết của hài đồng này rung động. Khiến trong lòng hắn, ngăn không được mà cảm thấy sợ hãi.

Nguyên lai người bên ngoài đều có tâm địa tà ác như thế a!

Vân Huyền Cơ luôn nhắm chặt hai mắt, cũng bất đắc dĩ lắc đầu thở dài...

Lãnh Vô Thường thở sâu hai lần, mới khiến trái tim đang xao động dần dần bình tĩnh lại, sau đó cũng không nói gì, kéo theo Hoàng Phủ Thiên Nguyên đang phẫn nộ đi ra ngoài: “Môn chủ, chúng ta đi!”

Nhìn bóng lưng hai người dần dần đi xa, Trác Phàm lộ ra một nụ cười đắc ý, quay lại nhìn về phía đồng tử ở bên cạnh sớm đã đần độn, vỗ nhè nhẹ lên gương mặt ục ịch đầy thịt của hắn, cười tà nói: “Tiểu gia hỏa, nhìn thấy chứ, so với vẻ mặt biệt khuất của mấy lão già kia, ca ca hẳn rất đẹp trai đi!”

Đứa bé kia lại chỉ ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào Trác Phàm, không nói gì.

“Trác quản gia, xin ngươi đừng dạy hư đệ tử tộc ta!” Lúc này, vị đại tế ti kia cũng mở mắt ra, dùng đôi con ngươi thâm thuý như sao trời, thẳng tắp nhìn về phía đối diện Trác Phàm.

Thờ ơ nhún nhún vai, Trác Phàm cười lớn, lại xoa xoa gương mặt đứa bé kia thêm một lát mới chậm rãi đi vào.

Bất quá, sau lần quan sát vừa rồi, hắn chẳng có chút kính ý gì với vị đại tế ti này, tên này chính là một tên lường gạt. Lại xem xét người kia bất quá chỉ có cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong thì lại càng không có hứng thú gì.

Tùy ý chọn một chỗ để ngồi, lại gõ gõ lên bàn gỗ bên cạnh theo tiết tấu, Trác Phàm thản nhiên nói: “Không biết đại tế ti mời ta đến đây là có chuyện gì chăng?”

Dò xét hắn khoảng nửa khắc đồng hồ, Vân Huyền Cơ mới nhẹ vịn chòm râu dài, khẽ gật đầu: “Quả thật giống như lão phu đã sở liệu, Trác quản gia rất phi thường!”

“Nói nhảm, lão tử nếu là thường nhân, há có thể đạt tới địa vị bây giờ, cũng làm sao có chuyện ngươi tự mình phát ra thiệp mời ta đến đây?”

Khinh thường hừ lạnh một tiếng, Trác Phàm vỗ bàn đứng dậy, liền đi ra ngoài: “Nếu như ngươi không có trò gì có thể lấy ra lừa gạt lão tử, vậy lão tử cáo từ. Còn vừa rồi, ngươi nói cái gì mà mệnh lý, xin lỗi, lão tử không tin, cũng nghe không hiểu, ngươi cũng không cần tốn nước bọt vô ích!”

Trác Phàm dửng dưng rời đi, trên mặt là vẻ cười lạnh. Vân Huyền Cơ cứ như vậy nhìn theo, cũng không nói chuyện, nhưng ngay khi hắn sắp bước ra ngưỡng cửa, Vân Huyền Cơ cuối cùng lại mở miệng nói:

“Ngươi... Sớm nên chết!”

C-K-Í-T.. T... T!

Thân thể Trác Phàm không khỏi cứng ngắc, bàn chân đã nâng lên chuẩn bị bước ra cũng bỗng nhiên ngừng lại trên không trung, trong hai con ngươi tràn đầy vẻ chấn kinh.

Vân Huyền Cơ nói một câu này, khiến cho hắn trong nháy mắt cảm thấy rung động!

Không sai, hắn thật sự đã sớm chết. Mặc kệ là gia nô Trác Phàm của Lạc gia, hay là Thánh Vực Ma Hoàng Trác Nhất Phàm, hai người bọn họ đều đã sớm nên chết.

Mà Trác Phàm bây giờ chính là tàn niệm của Ma Hoàng Trác Nhất Phàm, mượn thân thể cùng linh hồn của gia nô Trác Phàm của để sinh tồn. Hện tại, hắn đến tột cùng là Trác Phàm hay là Trác Nhất Phàm, sớm đã không thể phân biệt được nữa.

Hắn đã dùng bí pháp bên trong Cửu U Bí Lục đem hai người hợp thể nên mới có thể tiếp tục sinh tồn.

Thế nhưng, đây là bí mật sâu kín nhất trong đáy lòng của hắn, lão đầu nhi này làm sao có thể chỉ liếc một chút liền xem thấu, chẳng lẽ nói…

Cứng ngắc quay đầu lại, Trác Phàm nhíu mày nghi hoặc nhìn qua, lại nhịn không được mà co rụt tròng mắt lại. Chỉ thấy giờ khắc này, trong đôi mắt lão đầu kia một màu đen kịt, nhưng lại có từng điểm từng điểm bạch quang lóe lên lóe lên, tựa như sao sáng trên trời đêm, thâm thúy mà không thấy đáy.

Chẳng lẽ truyền ngôn là thật, gia chủ Vân gia mỗi một thời, thật sự sẽ sinh ra một đôi mắt có thể xem thấu vận mệnh người khác!

Cái này... Đây cũng quá là nói mơ giữa ban ngày đi!

Liền xem như thánh giả Thánh Vực, thậm chí là cao thủ Đế cấp, cũng chưa chắc có thể luyện ra thần thông như thế a!

Hơn nữa, trên đời này thật sự lại có chúa tể vận mệnh sao?

Trước kia, Trác Phàm tuyệt đối không tin, nhưng hiện tại, Trác Phàm muốn không tin cũng không được…

Ừng ực một tiếng, nuốt ngụm nước bọt,

Trác Phàm nhìn chằm chằm hắn, vẻ một mặt ngưng trọng nói: “Ngươi... Đến tột cùng là thần thánh phương nào? Vân gia nhất tộc, là từ đâu đến?”

Hắn tuyệt đối không tin, trong phàm giai lại có một gia tộc kì dị như thế tồn tại! Mẹ hắn, khẳng định là thánh tộc một mạch!

Chân mày hơi nhíu lại, Vân Huyền Cơ nhìn Trác Phàm, mặt mũi tràn đầy vẻ không hiểu: “Trác quản gia, lão phu không biết ngươi đang nói cái gì! Vân gia nhất tộc, từ xưa đến nay vẫn luôn ẩn cư sơn lâm, không màng tranh đấu. Từ khi hoàng đế khai quốc Thiên Vũ cử binh, mới được thỉnh xuất sơn, cung phụng đến bây giờ. Ngươi hỏi chúng ta đến từ chỗ nào, lão phu cũng chỉ có thể nói thẳng, là đến từ Thiên Vũ!”

Lần này, Trác Phàm càng thấy kỳ quái hơn, một gia tộc nắm giữ năng lực kì dị như thế, thế mà có xuất thân phổ thông như thế sao? Hay là nói, thời gian đã quá xa xưa, chính bọn họ cũng đã quên?

Nghĩ tới đây, Trác Phàm quay người mỉm cười, sau đó rất không biết xấu hổ mà trở lại trên chỗ ngồi, ưỡn ngực nghiêm mặt cười nói: “Đại tế ti, vừa mới rồi có nhiều đắc tội, ngài chớ trách, chúng ta vừa mới trò chuyện đến chỗ nào? Ai da, ta đã rất lâu không có được vui vẻ tán gẫu cùng người khác, ha ha ha...”

Da mặt không khỏi run run, Vân Huyền Cơ nhịn không được bật cười ra tiếng:

“Trác quản gia quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, co được dãn được, bộ dáng vô sỉ, cũng rất có phong phạm lão phu năm đó a!”

“Ách, đại tế ti, ngài đây là nói móc ta, hay là đang tự giễu?” Không khỏi sững sờ, Trác Phàm lúng túng nói.

Cười khoát khoát tay, đại tế ti thở dài lên tiếng: “Người nào mà không có tuổi trẻ a, chỉ là đến từng này tuổi, ngồi ở vị trí này, không thể giống như trước kia nữa. Cho nên, lão phu mới muốn cùng Trác quản gia nói chuyện một phen, vì thiên hạ tận phần sức mọn...”