Chương 331: Thôn phệ hầu như không còn

Chương 331: Thôn phệ hầu như không còn

"Ngươi. . . thủ đoạn của ngươi. . ." U Vũ Sơn giật mình,sợ hãi.

Trác Phàm từ xuất đạo đến nay, chỉ lấy âm hiểm giảo quyệt mà xưng, sự tàn khốc cùng tàn nhẫn nổi danh trên đời. Thủ đoạn của hắn, chỉ nghe đến mấy chữ này, U Vũ Sơn đã bị dọa đến sợ vỡ mật.

C-K-Í-T..T...T!

Đột nhiên, U Vũ Sơn không thể động, bịch một tiếng ngã xuống đất.

Trác Phàm chậm rãi đến trước người hắn, trong tay lóe lên ánh sáng, xuất ra một cái hồ lô, cười tà: "U Vũ Sơn, có phải ngươi vẫn luôn thấy rất kỳ quái hay không, tất cả hành động của mình đều bị ta khống chế, ngay cả vị trí của ngươi, ta đều nhất thanh nhị sở?"

U Vũ Sơn mê mang, trong lòng lo sợ, không nói gì, chỉ run như cầy sấy mà nhìn Trác Phàm, không biết hắn muốn làm gì.

"Ha ha ha. . . ta không sợ công khai bí mật này. Thực, các ngươi không phải trúng độc, mà chính là thể nội bị ta ký sinh một đám ma vật. Những thứ ma vật này tâm linh tương thông với ta, cho nên không quản các ngươi chạy đến đâu, muốn đi nơi nào, ta đều có thể cảm giác được."

Trác Phàm mở hồ lô kia ra, từng con huyết sắc tằm liền leo ra.

U Vũ Sơn co rụt mắt lại, trong lòng kinh hãi.

Hắn là ma đạo tu giả, tự nhiên biết ma vật là thứ gì. Thế nhưng dù vậy, hắn cũng chưa nghe nói về ma vật đáng sợ như thế, lại có thể khống chế Thần Chiếu cảnh. Mà lại, từ đầu tới cuối, Trác Phàm đều biết bọn họ ở đâu, cái gọi là trò chơi đào vong này, từ vừa mới bắt đầu thì đã quyết định kết cục, Trác Phàm giống như một vị Thần quan sát bọn họ, nắm trong tay hết thảy. Bọn họ chỉ là chúng sinh trong tay hắn mà thôi, ai có thể trốn được?

Vừa nghĩ đến đây, U Vũ Sơn liền cười khổ.

Thua thiệt bọn họ còn đầy hi vọng đi tìm chìa khoá, muốn tìm được một đường sinh cơ, nguyên lai ngay từ đầu, kết quả đã là một, bọn họ tất thua!

Nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, Trác Phàm cười nói: "Ngươi không cần bi quan như vậy, thực ra các ngươi còn có phần thắng. Ta chưa chắc sẽ đi vội vã bắt tất cả các ngươi, chỉ cần có người bồi ta chơi tận hứng, khiến ta lưu luyến quên về, người khác tất nhiên có đầy đủ thời gian tìm tới chìa khoá rồi chạy trốn!"

"Ngươi. . . Ngươi có ý gì?" Trong lòng bất giác run lên, U Vũ Sơn hoảng hốt, cảm thấy có điều bất an.

Trác Phàm ngửa mặt lên trời cười ha hả, trong hai con ngươi lóe qua một vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nói: "Ý lão tử rất rõ ràng, bây giờ, lão tử chuẩn bị chơi ngươi!"

Vừa dứt lời, Trác Phàm đột nhiên đảo ngược hồ lô, huyết tằm liền mãnh liệt xông ra, rơi hết lên trên thân U Vũ Sơn. Dọa cho hắn dọa sắc mặt trắng bệch, muốn chạy mà không chạy được, đành phải hét to: "Trác Phàm, ngươi muốn làm gì?"

"Ha ha ha. . . ta muố làm gì, ngươi vẫn chưa rõ sao? Để ngươi thể nghiệm một chút, kiểu chết càng thêm thống khổ hơn tinh phách ly thể!" Trác Phàm dữ tợn quát.

A!

Ngay lập tức, một tiếng kêu rên rung chuyển nội tâm vang vọng bên tai tất cả mọi người. Những con huyết tằm không ngừng nhúc nhích, có tới hàng ngàn con, vừa đến trên thân U Vũ Sơn, liền xông hết vào trong nội thể. Mở cái miệng nhỏ sắc nhọn cắn phập xuống.

Toàn thân U Vũ Sơn bắt đầu nổi lên một tầng máu, khuôn mặt hắn cũng đau đến nỗi nổi hết gân xanh, toàn thân run rẩy, muốn cắn lưỡi tự tử, cũng bị huyết tằm khống chế thân thể, miệng không thể cắn xuống.

Trác Phàm nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt lạnh nhạt, yên tĩnh giải thích: "Ngàn con huyết tằm này, bình thường đều được ta cho ăn tinh huyết. Nhưng mà, chút máu của ta, nào có thể để chúng nó ăn no? Cho nên bọn chúng thường xuyên làm thịt nhau. Tính tình cũng chầm chậm biến thành hung tàn lên. Bây giờ tốt rồi, có thân thể đầy đủ như này, bọn chúng có thể ăn thật no nê. Ha ha ha. . ."

"Còn nữa, miệng chúng tuy nhỏ, nhưng rất sắc bén, mà lại rất thích cắn xé thần kinh với não. Cho nên, mấy ngày này, ngươi sẽ ngày càng đau nhức. Thống khổ như vậy, đại khái hơn rút tinh phách gấp trăm lần! À phải rồi, có một điều tốt là, bọn chúng ăn rất chậm, mà lại thích ăn vật sống, bởi vậy, chúng sẽ vừa ăn, vừa giúp ngươi cầm máu. Ngươi không thể nhanh như vậy chết, có thể thật tốt hưởng thụ một phen, ha ha ha. . ."

"A, ngươi giết ta đi!" U Vũ Sơn cắn chặt hàm răng, giống như dã thú đang bị ngược dãi, gào rú lên tiếng.

Thế nhưng Trác Phàm khinh thường bĩu môi, cười nói: "Ngươi sai rồi, bây giờ ngươi chịu đựng thống khổ, đều là tranh thủ thời gian cho đại công tử nhà ngươi a! Hắn không phải chủ tử của ngươi à, ngươi không phải rất nghe lệnh hắn à, điểm ấy hi sinh lại tính là gì?"

"Con mẹ nó chủ tử db, ngươi nhanh giết ta đi, đi tìm bọn họ mà tính sổ!" U Vũ Sơn đau đến hai mắt lồi hẳn ra, gào rú lên tiếng.

Trác Phàm bất giác trầm mặt xuống, trong mắt lóe lên một đạo lãnh mang: "Bây giờ không nhận hắn là chủ tử, vì sao khi đó ngươi nghe lệnh hắn, để Ngưng Nhi chết thê thảm như vậy? Hừ, tự mình làm chuyện sai, lại muốn người khác gánh chịu hậu quả, chịu đựng thật tốt đi!"

Trác Phàm cười lạnh, không nhìn hắn nữa, bình thản ngồi ngay tại chỗ tu luyện. Trong tai, chỉ có không ngừng quanh quẩn tiếng gào thét như giết heo.

Nghiêm Phục rung động không thôi, lưng đã sớm bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp. Nhìn trộm Trác Phàm, trong kêu gào tiếng thê thảm, vậy mà còn có thể sắc mặt lạnh nhạt tu luyện, kính sợ trong lòng càng sâu.

Vị Trác quản gia này báo thù cũng thật không tầm thường, coi như bảy thế gia trước kia kiêu căng ương bướng đến đâu, cũng chưa từng có một người dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy đối phó bọn họ.

Trước Trấn Quốc Thạch, mọi người nhìn hình ảnh bên trong, trong tai nghe tiếng gào khóc, cũng hồi hộp một trận. Cho dù là ba đời Tiết gia, chí thân Tiết Ngưng Hương, biết là Trác Phàm vì Ngưng Nhi báo thù, thế nhưng thủ đoạn tàn khốc kia vẫy khiến bọn họ run như cầy sấy, không đành lòng nhìn thẳng.

Giờ khắc này, bọn họ ngược lại cảm thấy, tên hung thủ giết Ngưng Nhi này, càng đáng thương hơn rất nhiều.

Lúc này, Trác Phàm trong mắt mọi người, chỉ có một loại hình tượng, Ma Vương không được chọc!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng gào thét chưa bao giờ ngừng.

Sau một ngày, U Vũ Sơn chỉnh còn là một tấm da người, bên tỏng đã bị huyết tằm gặm hầu như không còn, từ xa nhìn lại, khuôn mặt hắn biến dạng, quả thực trông như một bộ thây khô, toàn thân đỏ bừng, lại không có một chút máu nào chảy ra.

Ngày thứ hai, toàn thân gân mạch U Vũ Sơn đều bị gặm ăn hoàn toàn, chỉ còn lại có từng bãi từng thịt mỡ chất đống trên mặt đất, không có gân mạch liên kết, chúng nháo nhào như thịt bị xẻ ra.

Nhưng, U Vũ Sơn vẫn còn khàn khàn cuống họng kêu gào.

Ngày thứ ba, bắp thịt toàn thân U Vũ Sơn bị ăn sạch, mà hắn tuy mở to miệng muốn gọi, nhưng cổ họng đã rách từ lâu, chỉ miệng mở, không phát ra âm thanh.

Ngày thứ tư, ngàn con huyết tằm bắt đầu gặm ăn xưng tủy U Vũ Sơn. . .

. . .

Đến tận ngày thứ chín, toàn thân U Vũ Sơn đã bị gặm ăn gần như không còn chút gì. Nhưng không biết vô tình hay là cố ý, những huyết tằm vậy mà lưu lại một vài bộ phận có thể duy trì sinh mệnh hắn, còn giữ lại cái đầu, để hắn tận mắt thấy, bộ dáng như bùn nhão của hắn, bộ phận thân trần trụi, không có xương cốt, không có bắp thịt, thậm chí đã căn bản không thành hình người.

Nghiêm Phục kinh hãi, từ ngày thứ 3 trở đi, hắn đã không dám nhìn, tràng diện buồn nôn này, quả thực đáng sợ.

Trước Trấn Quốc Thạch, mọi người bị hình phạt tàn khốc dọa đến nghiêng đầu đi, khó có thể tiếp tục nhìn thêm.

Hai mắt U Vũ Sơn dần dần ẩm ướt, muốn cầu khẩn Trác Phàm giết hắn đi, nhưng rốt cuộc không nói ra được một câu. Bởi vì cuống họng hắn, xương cổ hắn, đầu lưỡi của hắn, những thứ này đã không có quan hệ gì với nhau nữa, đều đã nằm trong bụng huyết tằm.

Hắn lúc này chỉ có mấy mạch máu, cùng một ít cơ quan nội tạng, mới có thể miễn cưỡng chứng minh hắn còn sống. Nhưng mà sống kiểu này, càng thống khổ hơn so với cái chết vạn lần!

Trác Phàm chậm rãi mở ra, thấy ánh mắt cầu khẩn, đạm mạc lên tiếng: "Muốn chết phải không?"

U Vũ Sơn cố gắng đảo mắt, bởi vì mí mắt cũng bị huyết tằm gặm ăn hết, cho nên hắn rất khó tỏ ra suy nghĩ trong lòng.

Trác Phàm tất nhiên hiểu hắn đang nghĩ gì, hắn như thế này còn cứu thế nào nữa, chắc chắn là muốn chết rôi.

Trác Phàm đạm mạc lên tiếng: "Nhớ kỹ, thà gây Diêm La Vương, chớ chọc Trác đại quản gia ta!"

Lời vừa nói ra, U Vũ Sơn vội vàng động động con ngươi, tỏ ra hiểu rõ. Mà Trước Trấn Quốc Thạch, mọi người cũng run lên trong lòng.

Trác Phàm nói lời này, ngoài mặt là nói cho U Vũ Sơn, còn không bằng nói với tất cả gia tộc trước Trấn Quốc Thạch. Hàm nghĩa bên trong thì đã quá đơn giản rõ ràng.

Thấy chưa, thức thời thì đừng có đi theo Đế Vương Môn đối đầu lão tử. Ngự hạ thất gia thì sao, các ngươi muốn chết thảm cỡ nào, lão tử toại nguyện cỡ đó.

Tất cả mọi người rất rõ ý, cái chết của Lâm Toàn Phong trước đó chỉ khiến bọn họ sợ hãi, tôn kính trong lòng đối với ngự hạ thất gia chỉ giảm mạnh, mà nay, thì đã bắt đầu tính toán tương lai ngày sau, mà những gia tộc bản thân phụ thuộc Đế Vương Môn, lúc này càng phải kỹ càng suy nghĩ hành động sau này.

Nếu là việc có chút quan hệ với Lạc gia, đánh chết cũng đừng có ngu mà tham dự.

Phương Thu Bạch thấy thế, liền an lòng. Tiểu tử này thật đáng sợ, giết gà dọa khỉ, để những thế gia Thiên Vũ không dám làm bạn với đám Đế Vương Môn nữa.

Hoàng Phủ Thiên Nguyên sắc mặt âm trầm càng sâu, bởi vì hắn đã ý thức được, Trác Phàm đã làm tan rã toàn bộ uy vọng mà Đế Vương Môn tích lũy ngàn năm qua!

Nếu người trong thiên hạ đều rời xa Đế Vương Môn hắn, Đế Vương Môn còn xưng bá Thiên Vũ như thế nào?

Nhất thời, tất cả cao tầng Đế Vương Môn đều nhìn chằm chằm Trác Phàm, trong lòng phát hận, nghiến răng nghiến lợi, lại không có cách nào. . .

Trác Phàm chậm rãi vung tay lên, những huyết tằm liền cấp tốc lao đến những bộ phận còn lại trên thân U Vũ Sơn, máu, đầu, não, đều bị ăn sạch sẽ, tốc độ thì quả thực phải gọi là trong nháy mắt.

Có thể thấy được, lúc trước Trác Phàm nói cái gì mà huyết tằm ăn chậm lắm, hoàn toàn là gạt người, hắn chỉ muốn tra tấn U Vũ Sơn mà thôi.

Dù vậy, nhìn thân thể mình hoàn toàn bị nuốt, rốt cục không cần phải chịu sự thống khổ như địa ngục này, sau ánh U Vũ Sơn đúng là đã có sự thỏa mãn.

Nghiêm Phục thở sâu, vội vàng đến trước mặt Trác Phàm, đưa lên hộp gỗ: "Trác quản gia, mời!"

"Không cần!"

Trác Phàm phất phất tay, oán hận nói: "Tiểu tử này làm lãng phí quá nhiều thời gian, tên thủ phạm sắp chạy trốn được rồi!"

Nói rồi, Trác Phàm vung tay lên, một đạo hỏa quang ngút trời nổ tung một tia lửa!

Số 1, Hoàng Phủ Thanh Thiên, ngươi trốn kỹ vào cho lão tử. . .