Chương 330: Mục tiêu kế tiếp

Chương 330: Mục tiêu kế tiếp

"Được rồi, lấy hộp ra đi, xem thằng xui xẻo kế tiếp là ai?"

Trác Phàm điên cuồng nói: "Lão tử đã không kịp chờ đợi, muốn chơi vòng tiếp theo rồi, khặc khặc khặc. . ."

Giờ này khắc này, Ma tính trong Trác Phàm triệt để hiện ra, để mọi người đều phát lạnh trong lòng.

Ngay từ đầu bọn họ còn nghĩ Trác Phàm sẽ vì đại cục, buông tha bốn người. Nhưng hiện giờ xem ra, là bọn họ suy nghĩ nhiều rồi. Trác Phàm chỉ muốn bạo ngược giết chết bọn họ thôi!

Cừu hận trong lòng Trác Phàm, đã để hắn hoàn toàn biến đến điên cuồng lên, thủ đoạn càng làm cho người giận sôi, để tất cả người chứng kiến phải rùng mình.

Đoán chừng nếu ba người còn lại biết Lâm Toàn Phong bị hành hạ đến chết là cỡ nào thê thảm, đại khái không chờ Trác Phàm tìm tới bọn họ, bọn họ thì sẽ lập tức tự tử.

Bất đắc dĩ lắc đầu, mọi người bất giác thở dài. Ngự hạ thất gia cũng tốt, Đế Vương Môn cũng được, đắc tội tên ma quỷ Trác Phàm, quả thực sai lầm nhất đời người a. . .

Nghiêm Phục cung kính bưng hộp đến trước mặt Trác Phàm, Trác Phàm cười nhạt một tiếng, vươn tay vào, chỉ chốc lát sau liền lại lấy ra một khối Mộc Giản.

Ngắm nghía con số phía trên, Trác Phàm bất giác lộ ra nụ cười lạnh lẽo, trong mắt, một đạo sát ý trần trụi lóe qua.

Hai!

Không sai, chính là thằng db súc sinh sát hại Tiết Ngưng Hương, số 2, U Vũ Sơn!

Trong mắt lóe lên một đạo lãnh mang, Trác Phàm vung tay lên bầu trời.

Hưu!

Một đạo hỏa quang vạch phá lên mây, nổ tung lên, bán ra hai tia lửa lộng lẫy!

Hoàng Phủ Thanh Thiên cùng Nghiêm Bán Quỷ bất giác giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, thấy là hai tia lửa, liền thở dài một hơi.

Quá tốt, may mắn không phải mình!

Nhưng bọn họ vẫn, mình chỉ là tạm thời an ổn thôi.

Rất rõ ràng, Trác Phàm thả ra tín hiệu thứ hai, đã nói rõ Lâm Toàn Phong đã quy tiên. Mục tiêu kế tiếp, là số 2, U Vũ Sơn. Bọn họ không biết tiểu tử này có thể chống đỡ bao lâu, có điều hắn mà chết, nguy hiểm sẽ rơi xuống đầu hai người.

Cho nên bọn họ chẳng những không dám buông lỏng, mà càng căng thẳng hoảng sợ hơn, bởi vì ma trảo của Trác Phàm, đang từng bước tới gần bọn họ.

Giống như Trác Phàm đã nói, chết không sợ đáng, thời khắc chờ đợi tử vong, mới đáng sợ nhất.

Giờ này khắc này, cũng là thời khắc hồi hộp nhất của hai người, riêng là Hoàng Phủ Thanh Thiên, từ nhỏ đến lớn luôn luôn vô địch, còn chưa có lúc nào giống như lúc này, bị dọa đến run như cầy sấy.

Thậm chí, chỉ cần nghe thấy tiếng động hơi lớn một chút, cũng có thể làm cho hắn tưởng rằng Trác Phàm lại thả ra tín hiệu, dọa đến không ngăn được run rẩy.

Đối hiện với thực tế đó, hắn vạn phần tức giận, mình là vương giả Thiên Mệnh sở quy, há có thể khiếp đảm như thế? Thế nhưng, hắn méo ngăn được nổi trái tim lung lay sắp đổ của mình.

Trò chơi tử vong này, triệt để khiến hắn sợ mất mật, uy nghiêm vương giả mất hết. . .

Mà tại một nơi khác, U Vũ Sơn vừa mới tìm tới hai kim sắc tinh thạch, còn chưa kịp reo hò, thì hai hỏa diễm rực rỡ nổ tung trên bầu trời đã dọa hắn xanh mặt.

U Vũ Sơn như chết lặng, chợt cảm thấy toàn bộ thiên địa đều chuyển động, sắp ngất đi, trong lòng càng mắng to.

Thằng db Lâm Toàn Phong này, ngày bình thường không phải chạy nhanh nhất sao, làm sao nhanh như vậy đã bị Trác Phàm tìm tới, còn bị xử lý? Ngươi nếu trì hoãn thêm mấy ngày, anh em mày không phải được cứu rồi sao?

Hừ, phế vật đúng là phế vật, lúc còn sống là phế vật, sau khi chết vẫn là phế vật, chẳng có tác dụng gì!

Nhưng việc cấp bách vẫn là mau chóng thoát khỏi nơi đây.

May mắn nơi này cách kim hình trận môn không xa, lấy tốc độ của hắn, đại khái nửa ngày là có thể đến. Nghĩ tới đây, U Vũ Sơn không nói hai lời, lập tức nhấc chân chạy, có lẽ, Trác Phàm vừa mới xử lí Lâm Toàn Phong xong, không bắt kịp được hắn, hắn còn thời gian.

Kết quả là, U Vũ Sơn vó phi nước đại, cả đoạn đường không thấy Trác Phàm xuất hiện, điều này không khỏi làm hắn càng thêm an lòng. Xem ra hắn suy đoán là đúng.

Thế nhưng, ngay khi hắn xông ra khỏi rừng rậm, kim hình trận môn lóe ra ánh sáng màu vàng đã gần ngay trước mắt, nữ thần thắng lợi đã đang vẫy chào với hắn, thì hắn không khỏi co rụt mắt lại, thân thể ngăn không được lạnh run, nhất thời dừng bước.

Bởi vì, nơi đó, thứ chờ hắn, không chỉ là đại môn hi vọng, mà còn có hai bóng người quen thuộc nữa.

Phản đồ Nghiêm Phục, ác ma Trác Phàm!

Trước Trấn Quốc Thạch, chúng nhân thở dài, lắc đầu liên tục. Aiz, con lợn này, người ta sớm tới chỗ này chờ ngươi, ngươi thế mà còn thật dám xông ra, đúng là tự chui đầu vào lưới!

Trác Phàm ngửa đầu nhìn trời, sau đó mới nhìn U Vạn Sơn, cười nhạt nói: "Mãi mới đến nha, lão tử chờ ngươi nửa canh giờ rồi!"

Các ngươi làm sao lại xuất hiện chỗ này, làm sao biết ta muốn tới chỗ này, còn chờ ta nữa?

U Vũ Sơn cả kinh không biết làm sao, trong lòng 10 ngàn con ngựa đang phi nước đại, muốn suy nghĩ thông suốt. Hắn thực sự không nghĩ ra, Trác Phàm có thuật không cần đoán cũng biết sao? Vì sao hắn vừa mới giải quyết Lâm Toàn Phong, liền có thể đuổi kịp hắn?

Nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng Trác Phàm không giải tỏa nghi vấn cho hắn, chỉ cười lạnh, chậm rãi đi đến: "U Vũ Sơn, kẻ trực tiếp ra tay giết chết Ngưng Nhi, ngươi cảm thấy ta nên cho ngươi chết như nào mới tốt?"

Ừng ực một tiếng, nuốt ngụm nước bọt, U Vũ Sơn Trác Phàm từng bước đi sát dưới, bị dọa đến hai chân như nhũn ra, ngăn không được lui về phía sau, lảo đảo một cái, nhất thời té ngã trên đất, sau đó vội vàng quỳ sát trước mặt hắn, khóc ròng ròng cầu xin tha thứ: "Đại ca, ngươi tha ta đi, ta chỉ là một thằng bán mạng thôi mà. Chuyện đối phó cô nương kia, là Lãnh Vô Thường chủ mưu, Hoàng Phủ Thanh Thiên làm chủ, ta chỉ là phụng mệnh hành sự thôi mà :

"Thôi đi, cái gì mà lục long nhất phượng, sống chết trước mắt còn không phải sợ hãi như tên tiểu nhân?" Nghiêm Phục thấy thế, khinh thường bĩu môi, xùy cười ra tiếng, trong lòng bỗng nhiên hiện lên khoái cảm mà trước đó chưa từng có.

Theo Trác Phàm lăn lộn, ngay cả long nhất phượng trong mắt hắn từng là cao cao thượng đều có thể khinh bỉ, thực sự quá thoải mái.

Mà mọi người trước Trấn Quốc Thạch, nhìn bộ dáng U Vũ Sơn, cũng đều lộ ra vẻ khinh bỉ rõ trên mặt.

U Vạn Sơn thì tức đến run lên. Dù sao cũng là một trong lục long, đại biểu chính là mặt mũi toàn bộ U Minh Cốc. Bây giờ hắn lại thế này, khiến cho U Minh Cốc mất hết tôn nghiêm, chẳng còn là cái thá gì.

Ngự hạ thất gia trong mắt các đại gia tộc Thiên Vũ, luôn là cao cao thượng, uy nghiêm không cho xem thường. Nhưng hiện tại, ánh mắt mọi người nhìn bảy nhà, đã không còn tôn sùng như trước nữa. Cái gọi là tinh anh đệ tử bảy nhà, cũng chỉ là phàm nhân, gặp phải cường giả cũng sẽ sợ chết a, gia tộc phổ thông như chúng ta còn thường xuyên sinh ra mấy nhân vật anh hùng hung hãn không sợ chết đây.

So sánh ra, chúng ta còn lẫm liệt hơn cái gọi là ngự hạ thất gia các ngươi. . .

Phương Thu Bạch Độc Cô Chiến Thiên liếc nhìn nhau, đều là gật đầu, trong mắt đầy ý cười. Dưới cái nhìn của bọn họ, Trác Phàm đả kích đối với bảy nhà, quả thực là như hủy thiên diệt địa. Chí ít sau trận chiến này, gia tộc nguyện ý khăng khăng một mực đi theo bảy nhà, sẽ càng ngày càng ít.

Uy vọng bảy nhà từng bước tiêu giảm, là việc mà hoàng đế luôn muốn làm, đồng thời cũng luôn tìm cách làm, thế nhưng vạn vạn không nghĩ đến, Trác Phàm vừa ra tay, uy vọng bảy nhà gần như bay sạch.

Nếu hoàng đế biết việc này, nhất định sẽ cao hứng cười to ba ngày không ngừng!

Long Hành Vân cùng Tạ Thiên Thương liếc nhìn nhau, lại đều là thở dài một hơi, lòng thấy may mắn. May mắn bọn họ chơi với Trác Phàm, nếu không, họ sẽ là những U Vũ Sơn thứ hai, những Lâm Toàn Phong thứ hai, mất mạng là việc nhỏ, mặt mũi gia tộc mới là chuyện lớn a!

Ma Vương Trác Phàm, quả không phải dễ trêu, liên minh với hắn thật sự là quá có mắt nhìn!

Vừa nghĩ đến đây, Long Hành Vân không khỏi sùng kính liếc nhìn Long Dật Phi. Lão cha đúng là lão cha, thế mà sớm liền phát hiện khối ngọc thô này, thật sự là có con mắt tinh đời a!

Long Dật Phi cũng chú ý tới ánh mắt dị dạng của nhi tử, bất giác ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo. Như muốn nói, Hành Vân, ngươi thấy không, đây chính là tư chất gia chủ nên có, Bá Nhạc chi nhãn. . .

Một bên khác, Trác Phàm phóng ra sát ý trần trụi: "Như vậy, ngươi đoạt tinh phách Ngưng Nhi, cũng là bọn họ sai sử?"

"Cái này. . ." U Vũ Sơn bất giác giật mình, đầu đầy mồ hôi lạnh, lại lần nữa dập đầu cầu xin tha thứ: "Bọn họ nói muốn để cô nương kia bị chết thê thảm, ta cũng chỉ phụng mệnh hành sự a, ngài. . . A đúng, tinh phách cô nương kia, ta còn bảo lưu, bây giờ ta dâng lên cho ngài, cầu xin ngài tha ta một mạng đi."

Nói rồi, U Vũ Sơn vội vàng từ trong giới chỉ xuất ra một cái đỉnh lớn chừng bàn tay, bi ai dâng lên.

Trác Phàm chậm rãi tiếp nhận, mở ra xem, trong đó là một luồng tinh phách thuần khiết màu huỳnh quang. Cảm thụ khí tức quen thuộc, hai tay Trác Phàm bất giác run run, trong lòng lại đau xót.

Đây chính là tinh phách của Ngưng Nhi, nhưng cũng nguyên nhân chính là như thế, phẫn nộ trong lòng hắn như núi lửa bạo phát ra, giận dữ hét lên: "U Vũ Sơn, ngươi đã đoạt tinh phách, vậy ngươi cũng phải biết, tinh phách ly thể bao lâu, thì hoàn toàn vô dụng!"

"Ây. . . Mười hai canh giờ. . ." U Vũ Sơn giật mình, run giọng đáp.

Trác Phàm trừng to mắt, chửi ầm lên: "Ngươi đã biết vô dụng, còn đưa thứ này cho lão tử làm gì? Lão tử thật muốn đập chết ngươi luôn. . ."

Trác Phàm vung tay chuẩn bị nện xuống, U Vũ Sơn bị dọa đến ôm chặt lấy đầu. Nhưng mà đợi một lúc không thấy gì, thì ra là Trác Phàm đã tỉnh người mà ngừng tay. Dù nói thế nào, đây cũng là di vật của Ngưng Nhi, hắn sao có thể nhẫn tâm để tinh phách thuần khiết, bị thứ máu cặn bã làm bẩn?

Trác Phàm thu lô đỉnh kia vào giới chỉ, cười lạnh nói: "Ngươi cảm thấy, tinh phách ly thể là thống khổ nhất sao? Ha ha ha. . . Đó là bởi vì, ngươi còn chưa thấy thủ đoạn của lão tử. . ."