Chương 332: Phệ long
Ầm!
Hỏa quang chói lọi vang vọng toàn bộ không trung Thú Vương Sơn. Hoàng Phủ Thanh Thiên dừng bước, quay đầu nhìn lên mây, mi đầu chăm chú nhăn lại.
Ác ma này, đến lượt bổn công tử rồi sao, có điều...
Hoàng Phủ Thanh Thiên hung hăng nắm hai khối tinh thạch đỏ thẫm như máu.
Hắc hắc hắc... đã muộn!
Xa xa nhìn đường đi phía trước, Hoàng Phủ Thanh Thiên thở sâu, tiếp tục phi nước đại, vẻ hưng phấn vững vàng trên mặt.
Giờ khắc này, hắn đã có đủ chìa khóa, mà hỏa hình trận môn cách hắn không xa, lấy tốc độ của hắn, chưa tới một canh giờ là có thể đến nơi.
Nhìn vị trí Trác Phàm vừa tín hiệu phát ra, cách hắn rất xa, hắn đoán chừng, bây giờ Trác Phàm trọng thương, là vạn vạn không đuổi kịp hắn.
Trò chơi đào vong này, thắng lợi sau cùng vẫn là hắn, là Thiên Mệnh sở quy!
"Hahaha...U Vũ Sơn, ngươi làm rất tốt, có thể kéo chân tên ác ma này lâu như vậy, sau khi bổn công tử chạy thoát, nhất định sẽ chăm sóc vợ con ngươi cho tốt :3!"
Hoàng Phủ Thanh Thiên cười lạnh liên tục: "Có điều, đây cũng là Thiên ý. Ngươi có thể hi sinh vì công tử, cũng coi như chết đúng chỗ! Bổn công tử quả nhiên là chánh thức vương giả, ngay cả ông trời đều giúp ta, ha ha ha..."
Tất cả mọi thứ, trong mắt hắn đều như thượng thiên an bài tốt.
Trác Phàm lẽ ra có thể tuỳ tiện giết hắn, tuy không biết cái mạch nào cũng hắn bị chập, lại tạo ra cái trò này. Mà lại Trác Phàm giết xong hai người, mới bắt đầu đi tìm hắn, còn để trống nhiều thời gian như vậy, sắp để hắn chạy khỏi nơi này. Đây rõ ràng là thượng thiên che chở, để hắn sống sót, chính là dấu hiệu nhất thống thiên hạ.
Nghĩ tới đây, ngạo sắc trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thiên càng sâu, cười dữ tợn: "Trác Phàm, lần này bổn công tử để ngươi thắng một lần, bổn công tử là chân chính vương giả, ngươi sớm muộn phải chết trong tay ta, hừ hừ hừ..."
...
Bạch!
Hơn nửa canh giờ sau, một đạo hắc ảnh lóe qua, Hoàng Phủ Thanh Thiên chạy tới một đại môn đỏ thẫm. Mà bốn phía, không có một chút động tĩnh nào.
Hai mắt không khỏi sáng lên, Hoàng Phủ Thanh Thiên đại hỉ.
Quả nhiên, tiểu tử kia không đuổi kịp hắn, lần này là hắn thắng.
Mà Trước Trấn Quốc Thạch mọi người, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Thiên đến hỏa hình trận môn, không khỏi giật mình.
Chẳng lẽ Trác Phàm chưa đuổi kịp hắn, tiểu tử này sẽ thắng sao?
Nhất thời, mọi người cảm thấy đáng tiếc. Trác Phàm ngay từ đầu giết bốn người, liền đã đại hoạch toàn thắng, tự nhiên muốn đi tra tấn, cuối cùng để kẻ cầm đầu chạy.
Đây không phải là Hoàng Phủ Thanh Thiên khiến người ta ghét hận cỡ nào, mà mọi người thật sự tiếc cho Trác Phàm. Nước sôi vịt bay, mặc cho ai đều có cảm giác khó chịu.
"Được rồi, chỉ cần cắm hai khối tinh thạch vào, là được!"
Ông!
Một cỗ ba động vô hình phát ra, một đạo quang trụ đỏ thẫm phóng lên tận trời.
Hoàng Phủ Thanh Thiên cười to chắc chí: "Hahaha...Trác Phàm, là bổn công tử thắng."
Các trưởng lão Đế Vương Môn cũng trở nên kích động, hai mắt đỏ bừng hưng phấn. Nếu như đây là song truyền tống trận, bọn họ thật hận không thể lập tức xông vào lôi Hoàng Phủ Thanh Thiên về.
Đại công tử, ngài cũng đừng đắc chí, tranh thủ thời gian trở về đi!
Nhưng vương giả là vương giả, cho dù là chật vật trốn về, cũng phải chú ý dung mạo dáng vẻ, cũng phải để ý phô trương phong độ.
Hoàng Phủ Thanh Thiên không quá nóng vội, dù sao Sinh môn ngay trước mặt, hắn chỉ cần dậm chân một cái là có thể vào. Kết quả là, cảnh tượng làm cho tất cả mọi người đều cạn lời vỗ trán, thậm chí những trưởng lão Đế Vương Môn đều hận đến nghiến răng nghiến lợi xuất hiện.
Hoàng Phủ Thanh Thiên vậy mà bắt đầu sửa sang lại tóc tai bẩn thỉu, quần áo lộn xộn. Còn có khuôn mặt vì mấy ngày liên tiếp chạy trốn, mỏi mệt không chịu nổi, cũng phải chỉnh túc một phen, nhất định phải để mình vẫn ung dung hoa quý, khải hoàn trở về.
Thấy tình cảnh này, các vị trưởng lão Đế Vương Môn run rẩy, thật hận không thể xông lên đánh cho hắn một trận.
Đại công tử, ngài bình thường coi trọng phái đoàn khí thế thì cũng thôi, thế nhưng đang lúc nguy hiểm như này, tánh mạng ngài đều khó giữ được, còn coi trọng mấy thứ hư vinh, có phải ngáo quá hay không?
Hừ, bây giờ nếu ngài chết, nhất định chính là tự làm tự chịu!
Tất cả trưởng lão Đế Vương Môn bất đắc dĩ một trận, thầm than trong lòng. Thế nhưng, bọn họ tuyệt đối nghĩ không ra, một câu bực tức trong lòng bọn họ, lại thật sự trở thành lời nguyền rủa vị này đại công tử.
Hoàng Phủ Thanh Thiên thở dài một hơi, cuối cùng đã khôi phục lại dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, bễ nghễ thiên hạ thường ngày, sau đó mới vênh váo tự đắc đi đến hỏa hình trận môn, giống như hắn mới là người thắng lợi lần bách gia tranh minh này.
Thế mà, đúng vào lúc này, một tiếng sấm rền đột nhiên nổ tung giữa trời.
"Ngừng!"
Một tiếng hét lớn truyền đến, một cái chân Hoàng Phủ Thanh Thiên lập tức vặn vẹo, bộc phát ra một trận sương máu. Hắn còn chưa kịp tiến vào hồng quang, đã vì đau đớn mà ngã quỵ xuống.
Hoàng Phủ Thanh Thiên hoảng hốt trong lòng, không quay đầu, cũng đã nhận ra chủ nhân giọng nói này, Trác Phàm. Đồng thời thấy kinh hãi, hắn vạn vạn không nghĩ đến, lấy thân thể bị trọng thương của Trác Phàm, sao lại nhanh như vậy đã đuổi kịp.
Vậy mình vừa mới một phen sửa sang, vốn là biểu hiện khí độ vương giả, kinh biến bất hãi, nhưng cứ như vậy, chẳng phải hắn biến thành thằng hề sao?
Vừa nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Thanh Thiên cắn môi, trước khi thân còn chưa triệt để ngã xuống, cái chân còn lại hung hăng bước ra. Đùng một tiếng, phóng thẳng tới hồng quang.
Hắn phải sống, không chỉ có là vì tánh mạng, còn có tôn nghiêm vương giả. Hắn tuyệt không thể chết đi trong lời chế giễu của thế nhân, hắn phải là kẻ thắng, thiên thu vạn đại, người người cúng bái!
Thế nhưng, hưu một tiếng, một đạo hắc ảnh đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đùng một tiếng nện trên sống lưng hắn, đánh bay hắn cách hồng quang 3m, miệng hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Mà một ngón tay hắn, chỉ kém một li thì đã có thể đụng tới cột sáng kia. Nhưng chính là một li đó, đã ngăn cản hắn bước tới sinh môn!
"Đại công tử!" Tất cả trưởng lão Đế Vương Môn cùng sợ hãi kêu lên. Sinh môn mà đối với Hoàng Phủ Thanh Thiên là gần trong gang tấc, đúng là nhấc không nổi một bước, mặt mũi đầy vẻ không cam lòng.
Trác Phàm ngồi trên thân Hoàng Phủ Thanh Thiên, nhếch miệng cười lạnh lẽo, sau mấy hơi thở hồng hộc, mới cười nhạo nói: "Hoàng Phủ Thanh Thiên, cuối cùng bắt được ngươi. Suýt nữa để ngươi chạy nha, hắc hắc hắc..."
"Trác Phàm, khoảng cách xa như thế, ngươi làm sao có thể..." Hoàng Phủ Thanh Thiên quay đầu quát lên, thế nhưng mới nói được nửa câu thì ngừng, bởi vì hắn đã minh bạch hết thảy.
Sau lưng Trác Phàm, một tử sắc cự điểu chậm rãi hạ xuống, Nghiêm Phục nhảy xuống từ trên lưng nó, đến bên cạnh Trác Phàm.
Trác Phàm cười lạnh, thản nhiên nói: "Cũng khôn đấy thằng ngu ạ, lão tử tuy không có Lôi Vân Dực, nhưng còn có một bé Lôi Vân Tước!"
Hoàng Phủ Thanh Thiên bất đắc dĩ ai thán một tiếng.
Hắn làm sao lại quên mất việc này, còn đi lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Nhưng bây giờ, hối hận kiểu gì cũng đã muộn, hắn làm bộ làm tịch trước mặt tất cả mọi người, cuối cùng nhận lấy kết cụ bi ai, đáng thương hơn là bị cả Thiên Vũ chế giễu không ngừng! Chính hắn đã biến mình thành đệ nhất chú hề Thiên Vũ, kẻ hủy diệt hài kịch, thiên mệnh sở hề, Chấn Thiên Đế Vương hề.
Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Thanh Thiên buồn bã liên tục, lắc đầu nói: "Trác Phàm, bổn công tử đã rơi xuống tay ngươi, ngươi giết ta đi! bổn công tử chính là Thiên Mệnh sở quy vương giả, cho dù chết, ta cũng mong được chết có thể diện!"
Trác Phàm cười lạnh thành tiếng: "Hừ, muốn chết có thể diện? Được a! Lão tử nhất định cho ngươi chết đủ thể diện nhất!"
Vừa dứt lời, Trác Phàm đột nhiên cúi người xuống, cắn vào một bên lỗ tai hắn, sau đó mạnh mẽ xé toác ra!
A!
Một tiếng tru thê lương phát ra, Hoàng Phủ Thanh Thiên kinh khủng hãi hùng, vội la lên: "Trác... Trác Phàm, ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì? Hừ hừ hừ... Ngươi không phải muốn chết cho đủ thể diện sao, vậy lão tử thành toàn ngươi, ngươi có thể chết trong bụng lão tử, có thể diện hơn chết trong thâm sơn nhiều!" Trác Phàm khát máu cười.
Còn mọi người nghe thấy lời ấy, lại quá sợ hãi!
Chẳng lẽ, Trùng Thiên Ma Long Trác Phàm, muốn ăn thịt Chấn Thiên Đế Vương Long Hoàng Phủ Thanh Thiên?
Vừa nghĩ đến đây, mọi người liền không ngăn được cả người phát lạnh!
Đây xem như thủ đoạn tàn nhẫn nhất đối với địch nhân, ăn sống người a...