Đại Pháp Sư Tái Xuất Sau 4000 Năm - Tập 1 Chương 5 - Thay Đổi Sau Một Đêm (1)
Team Just T
Thật vô nghĩa khi thể hiện cơn giận của mình ở đây. Frey là học viên trong khi ông ta là giáo sư. Nếu ông ta hạ mình xuống đẳng cấp của Frey thì phẩm giá của ông sẽ sụt giảm. Kevin cười rồi vỗ tay.
“Giỏi, giỏi. Được rồi. Có những thứ còn quan trọng hơn tiết học của tôi, được. Tôi cá là cậu không lãng phí chừng đó thời gian. Chắc chắn, cậu có rất nhiều thứ cần để thể hiện.”
“Cảm ơn.”
“Nếu vậy thì, không lãng phí thời gian để đứng tán dốc nữa, bắt đầu thôi.”
Kevin mở rồi lướt qua cuốn sách. Với nụ cười nở rộ, ông nói.
“Frey, đây là câu hỏi dành cho cậu.”
Các học viên nín thở. Các câu hỏi của Kevin nổi tiếng là vừa khó vừa lươn lẹo. Ông chưa bao giờ hỏi những câu có thể dễ dàng đoán được. Hơn nữa, hình phạt cho việc không trả lời được là rất nặng. Ngoài việc chịu điểm thấp, nhiều lần học viên phải đứng cho đến hết tiết. Tệ hơn, mục tiêu của Kevin là Frey, người chưa bao giờ học lớp của ông từ trước đến giờ.
“Hãy kể tên 3 bảo vật được dùng bởi Vua Chiến Binh Ma Thuật, Kassajin?”
Frey không trả lời. Nhiều học viên nghĩ câu hỏi đó là quá khó. Vua Chiến Binh Ma Thuật, Kassajin là chiến binh ma thuật vĩ đại nhất trong lịch sử, nhưng hầu hết các học viên thiên về phép thuật tại Westroad chỉ biết ông ta như một trong những người bạn đồng hành của Đại Pháp Sư Lucas. Nhiều người thậm chí còn chẳng biết Kassajin là ai. Tất nhiên, không phải là ông ta bị lược bỏ hoàn toàn khỏi cuốn “Lịch Sử Của Phép Thuật”. Thay vào đó, ông ta được đề cập đến chỉ vỏn vẹn 3 dòng, khi ông ta đã bước đi trên con đường của một chiến binh.
Dĩ nhiên, thông tin về các bảo vật mà ông ta dùng cũng bị lược bỏ. Kevin cười mỉm.
“Sao vậy, Frey? Không phải cậu dùng toàn bộ thời gian bỏ tiết của tôi để tích lũy kiến thức sao? Hay không lẽ cậu nghĩ thành tích của một chiến binh ma thuật không xứng đáng để cậu bỏ thời gian ra nghiên cứu?”
Frey vẫn im lặng. Chỉ khi anh định trả lời, thì một học viên ngồi phía sau anh lên tiếng.
“Em phản đối. Theo như em biết, Vua Chiến Binh Ma Thuật Kassajin không xuất hiện nhiều trong Lịch Sử Phép Thuật.”
Khoảnh khắc đó, Kevin im lặng. Nếu không vì huyết thống của cô có liên quan đến học viện, Isabelle Triznine sẽ bị đuổi ra khỏi lớp theo cách còn tệ hại hơn cả Frey.
Cô đã luôn can thiệp vào các tiết học của ông ở mọi khía cạnh.
Kevin đáp lại một cách tự mãn.
“Kassajin là người đầu tiên phát triển phương pháp sử dụng Mana để tăng cường khả năng thể chất. Mặc dù ông ta theo đuổi một mục tiêu khác, nhưng không ai có thể phủ nhận sự phát triển của ông trong phép thuật.”
“Nhưng Kassajin là võ sĩ ông chỉ đơn thuần sử dụng Mana để rèn luyện thân thể. Người như vậy không thể xem là một pháp sư được.”
Điều đó đúng. Kiến thức của Isabelle vượt xa bạn bè đồng trang lứa và không kém cạnh gì so với giáo sư. Nhưng nụ cười nham hiểm vẫn nở trên môi Kevin.
“Vậy là em chọn việc bỏ qua những người đi theo con đường chiến binh ma thuật sao, Isabelle?”
“... Đó là cách giải thích không chấp nhận được.”
“Oh, vậy sao. Tuy nhiên, việc liệu có nên xem chiến binh ma thuật là pháp sư hay không là chuyện còn đang gây tranh cãi trong cộng đồng học thuật. Vấn đề nhạy cảm này đôi lúc có thể dẫn đến một cuộc biểu tình vì danh dự và niềm tự hào trong xã hội đấy. Dù nói lên ý kiến của mình cũng quan trọng, nhưng em phải chú ý đến lời nhận xét của mình. Đặc biệt là nếu em muốn trở thành một pháp sư.”
“Nhưng…”
“Người ta đang hỏi đến là Frey, không phải em, Isabelle à.”
Isabelle bặm môi lại. Cô không thích Kevin từ đầu rồi và nghĩ rằng ông ta thật đáng ghét. Ông ta là thể loại tệ hại nhất, kẻ tận hưởng cảm giác thích thú khi chà đạp, hành hạ người khác. Cô cũng nhận thấy rõ ánh mắt dâm dục khi ông đảo mắt nhìn khắp cơ thể cô.
Ngay cả bây giờ, Kevin nghĩ ông vẫn chưa bị phát hiện nhưng Isabelle có thể thấy rõ. Cô cảm thấy ghê tởm khi ông ta cố tình đụng chạm vào cô, như thể hàng ngàn con côn trùng đang bám vào người cô.
Đôi mắt Kevin nheo lại khi ông nhận thấy ánh nhìn trên gương mặt của Isabelle.
‘Tiếc thật. Nếu không vì quan hệ của nó với học viện này…’
Frey, người vẫn đang giữ im lặng trong suốt cuộc nói chuyện, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Găng Tay của Vua Hổ, Đao Lưng Của Người Khổng Lồ và Vòng Cổ Cơn Lốc.”
“...”
Mắt Kevin mở to trong khi Isabelle nhìn Frey trong sự kinh ngạc.
“Tôi nói sai sao?”
Dù ký ức của anh có mơ hồ, nhưng Frey không thể quên được những thứ như vậy.
“Đáp án đó… đúng.”
“Mừng ghê.”
Có một sự náo động trong các học viên. Frey trả lời câu hỏi một cách dễ dàng ngay cả họ cũng chẳng thể đoán ra được đáp án. Nhưng nếu anh không biết thì mới là lạ. Đại Pháp Sư Lucas và những người bạn rất thân thiết. 4 người bọn họ xem nhau như gia đình. Từ món ăn ưa thích đến những thói quen bình thường nhất, anh đều biết rõ.
Khi Frey hồi tưởng, biểu cảm của anh có phần mờ nhạt đi trong khoảnh khắc. Kevin trở nên sôi nổi.
“Đó chỉ mới câu hỏi khởi động thôi. Tôi còn rất nhiều câu hỏi dành cho cậu, Frey à.”
“Được thôi.”
Frey khá hài lòng với tình huống này.
‘Thật không thể tin được.’
Kevin há hốc mồm nhìn Frey. Sự chú ý của anh ta dường như bị hút vào cuốn sách như thể anh chẳng chút bận tâm đến những gì Kevin đã nói.
‘Nó trả lời mọi thứ đúng hết.’
Từ câu hỏi về Kassajin, Kevin hỏi thêm 5 câu nữa. Tất cả chúng đều đủ khó để gây trở ngại cho những học viên đứng đầu. Đặc biệt là 2 câu cuối, vì chúng chỉ có thể được trả lời bởi những giáo sư chuyên ngành.
Frey không trả lời ngay lập tức. Trước khi trả lời, anh thường im lặng như thể anh đang sống lại với ký ức cũ. Sự im lặng của anh thường kéo dài từ vài giây đến một phút.
Nhưng bất kể điều gì được nói ra từ miệng Frey cũng đều đúng cả. Kevin đã thất bại thảm hại.
Đây thật sự là Frey Blake sao? Ông biết rằng đẳng cấp của anh ta không tệ. Tuy nhiên, bất kể lúc nào Frey nhìn ông, Kevin luôn co rúm người như một con chuột đứng trước một con mèo.
Đôi mắt thông thả của Frey dù lúng túng khi đưa ra câu trả lời, trong khi giọng của Kevin thì trầm xuống dần. Cuối cùng, ông ta không thể nói nên lời mà chỉ đứng trơ ra đó.
‘Nhưng chẳng phải nó là nổi ô nhục của Học Viện Westroad sao!’
Frey trong quá khứ giờ chẳng còn thấy đâu nữa. Nhưng còn Frey hiện tại thì sao? Anh ta ít nhất không thu mình lại. Anh ta không đỏ mặt hay nói lắp. Thay vào đó, đôi mắt sáng suốt và giọng nói đầy sinh lực. Kevin khá quen thuộc với kiểu người này. Chỉ những người có sự tự tin mãnh liệt mới thể hiện như vậy.
Giống như Giáo Sư Dio hay Giáo Sư Adelia!
‘Không thể nào!’
Làm sao Frey có thể ở cùng đẳng cấp với hai giáo sư nổi tiếng nhất Học Viện Westroad cơ chứ? Kevin ngay lập tức rút lại suy nghĩ của mình.
‘Cũng tốt.’
Trong khi đó, các câu hỏi của Kevin tạo nên sự kích thích tuyệt vời cho Frey. Những ký ức bị lãng quên từ lâu giờ đã dần trở lại và tạo nên một phản ứng dây chuyền.
Kevin sẽ chẳng bao giờ mơ đến chuyện đó, nhưng câu hỏi càng khó, thì chúng càng giúp cho Frey nhiều hơn.
Frey thật lòng cũng chẳng quan tâm nếu anh trả lời sai. Nhưng anh cũng đặt một sự hy vọng nhất định. Anh muốn xác nhận rằng phép thuật không bị thoái lui trong 4000 năm. Nhưng nó cũng chẳng bao giờ tiến bộ.
Không chỉ một lĩnh vực trong phép thuật mà là cả một quá trình. Thật kỳ quái. Nó thật sự nực cười khi gọi kỷ nguyên mà phép thuật tỏa sáng nhất là cách đây 4000 năm, “Thời Đại Ánh Sáng”.
“Thầy còn muốn hỏi gì nữa không?”
Kevin giận đỏ mặt không nói nên lời trước câu hỏi của Frey. Một lúc sau, ông bặm chặt môi cho đến khi nhìn xuống cuốn sách.
“... Trang 131.”
Kevin không thể che giấu nỗi sỉ nhục này. Ông vừa thừa nhận bản thân mình thất bại trong lớp học này.
Chẳng bao lâu, cũng đến lúc tiết học kết thúc. Kevin trừng mắt nhìn Frey rồi rời đi.
‘Mình nên đi ăn tại nhà ăn.’
Vì Frey nhớ lại các món ăn đặc biệt ngon mà anh đã ăn, miệng anh chảy dãi. Kể từ khi anh thoát khỏi cõi hư vô, việc ăn uống trở nên thú vị hơn hẳn.
Frey đứng lên và nhận ra rằng các học viên đã dõi theo anh một khoảng thời gian. Nhiều người ngại ngần lên tiếng. Frey đã bị chọn là mục tiêu của David. Hầu như rất ít người ở vị thế dám phớt lờ lời cảnh báo của David.
“Cậu định tới nhà ăn à?”
Một trong số đó là Isabelle. Quyền lực của học viện là lớn hơn hẳn David. Cô nhìn thẳng vào Frey với sự tò mò không thể cưỡng lại, nó bùng cháy trong ánh mắt dường như tĩnh lặng của cô.
‘Cậu ta đã trở thành một người hoàn toàn khác.’
Isabelle biết Frey. Gia Tộc Blake là một gia tộc pháp sư đáng kính. Khi cô lần đầu nghe về một pháp sư từ Gia Tộc Blake, cô thừa nhận cô đã trông chờ một tài năng nổi bật.
Nhưng rồi sự kỳ vọng của Isabelle đã tan thành mây khói. Nói đúng ra là Frey chẳng có tí tài năng gì cả. Nếu không vì Gia Tộc Blake, cậu ta đã không thể vào được học viện này.
Và cậu Frey đó đã thay đổi chỉ sau 1 đêm. Sự hèn nhát trong từng bước đi đã tan biến. Anh không còn lo sợ trước David và đám của hắn khi chúng cố trêu anh.
Anh thậm chí còn chẳng bị đe dọa bởi câu hỏi hóc búa của Kevin, mà còn trả lời chúng một cách dễ dàng.
Frey bước qua cô và tiếp tục bước đi. Trong chốc lát, Isabelle bàng hoàng.
‘Mình bị phớt lờ sao?’
Ít nhất, đó là lần đầu tiên cô bị phớt lờ kể từ khi cô bước vào học viện này. Lo sợ, cô vội vã đuổi theo Frey. Lần này, cô đứng kế bên anh và nói rõ ràng.
“Frey Blake.”
Chỉ khi đó Frey mới đưa mắt nhìn Isabelle rồi đảo mắt.
“Cô đang nói với tôi ư?”
“Vâng.”
“Tôi không biết. Tôi đang đi tới nhà ăn.”
Frey trả lời cô nhưng không đi chậm lại. Tự nhiên, Isabelle quay sang đuổi theo anh.
“Về câu hỏi cuối cùng Giáo Sư Kevin hỏi.”
Câu hỏi cuối. Nó nữa hả? Frey, nghĩ về nó và đưa ra câu trả lời.
“Ba phương pháp rèn luyện của Schweizer ư?”
“Đúng chính nó.”
Trong khi nói chuyện, họ đã đi đến nhà ăn. Frey lấy đồ ăn trưa sau khi đổi vé ăn và ngồi xuống. Isabelle đặt khay ăn đối diện anh.
Những người xung quanh khuấy động cùng một lúc.
Isabelle là một những học viên nổi tiếng nhất. Không chỉ vì mối quan hệ giữa cô và học viện. Mà đẳng cấp (thứ bậc) của cô cũng đủ vượt trội hơn hẳn để xếp vào 3 người đứng đầu, và cả vẻ ngoài xinh đẹp của cô. Ngay cả David cũng nhiều lần thể hiện sự ưu ái đối với cô.
Nhưng giờ cô ngồi đây chung với học viên tệ nhất, Frey, để ăn trưa.
Isabelle ngồi chung với anh ta ư? Ngoại trừ những người vừa học chung lớp với Frey ra, còn lại hầu như đều trừng mắt giận dữ nhìn về phía anh ta.
“Tôi đã nghĩ Schweizer chỉ phát triển 2 phương pháp rèn luyện thôi. Đồng hóa và khuếch đại. Nhưng ban nãy cậu nói đến ‘tranh đấu’. Đó là lần đầu tiên tôi nghe đến nó.”
“Là vậy sao.”
Tuy nhiên, tranh đấu cũng là phương pháp nguy hiểm nhất. Frey cắt một miếng xúc xích lớn rồi ghim lấy nó. Nó chắc hẳn cực kỳ ngon.
“Đầu tiên, tôi nghĩ cậu chỉ đang nói bất cứ thứ gì cậu nghĩ ra thôi. Nhưng nhìn vào phản ứng của giáo sư, thì có vẻ như câu trả lời của cậu là đúng.”
“Thế cô muốn nói gì đây?”
Isabelle do dự rồi nói tiếp.
“Phương pháp rèn luyện tranh đấu đó thực chất là gì?”
Đó là điều mà Isabelle tò mò nhất. Frey trả lời nhẹ nhàng.
“Cô đang ở giai đoạn (thứ bậc) nào?”
“Tôi đã đạt đến 3 sao.”
Isabelle trả lời khiêm tốn, nhưng Frey kinh ngạc và chìm sâu vào suy tư. Rồi anh gật đầu và nói.
“Đạt đến trình độ đó ở tuổi này là tốt lắm.”
Trong thời khắc đó, Isabelle cảm thấy như cô đang nói chuyện với một pháp sư già thông thái chứ không phải Frey. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh và nhìn anh một cách trìu mến.
“Có vẻ như cậu không có ý chê trách gì.”
“Đúng rồi.”
Frey hoàn thành bữa ăn trong chớp mắt, trong khi Isabelle mới ăn được 2 3 miếng salad.
“Vậy tôi đi trước.”
“Đợi đã. Phương pháp tranh đấu là như thế nào?”
“Hãy đọc sách đi - những gì tôi biết chắc gì đã đúng.”
Kiến thức của anh ta có thể đã lỗi thời, nên anh không chắc là sẽ có tác dụng phụ gì xảy ra không. Frey rời nhà ăn, khung cảnh đằng sau anh là Isabelle với ánh mắt ngơ ngác.
Team Just T