Đại Pháp Sư Tái Xuất Sau 4000 Năm - Tập 1 Chương 4 - Học Viên Tệ Nhất Học Viện (4)
Team Just T
“Jack!”
Anthony lao đến kiểm tra Jack.
‘Nó ngất xỉu rồi ư?’
Tại sao lại như vậy? Đôi mắt Anthony quay sang Frey. Anh ta vẫn đang ngồi trên ghế và đọc cuốn sách của mình.
‘Tính theo thời gian thì mình chắc chắn là thằng chó đó làm chuyện này.’
Nhưng nó lấy đâu ra tài năng như vậy? Chẳng phải nó là một đứa học viên chậm chạp chỉ có thể dùng được Đạn Phép thôi sao?
Ngay khi Anthony tính nói, cánh cửa mở ra và Giáo Sư Dio bước vào. Cũng đã đến giờ cho tiết học đầu tiên. Ánh mắt ông ta hướng về Anthony, đứa đang đứng chao đảo, và Jack đứa đang nằm im bất động.
“Anthony, chuyện gì xảy ra vậy? Sao Jack lại nằm dưới sàn nhà?”
“Dạ… nó vừa mới tự nhiên trượt té thôi.”
“Tự nhiên?”
Bối rối, Dio tiến tới Jack. Ông xoay người hắn ta lại rồi kiểm tra tình trạng của hắn.
‘Cái này là…’
Mặt Dio đơ cứng. Ông cảm nhận được dấu vết Mana mờ nhạt còn sót lại trên bụng của Jack, tuy nó rất mờ nhạt đến mức không ai có thể nhận ra nếu như không có cảm nhận sắc bén của giáo sư.
‘Đây là dấu vết của kỹ năng võ thuật kết hợp với Mana.’
Điều đó có nghĩa đây là hành động của một chiến binh ma pháp. Hơn nữa, đây không phải là việc mà một học viên bình thường có thể làm được.
Nhanh và phức tạp. Ông ta chắc chắn rằng chẳng có một giáo sư nào đạt đến trình độ này. Ai có thể gây ra chuyện này cơ chứ? Mắt Dio ngó nghiêng xung quanh và hướng về Frey. Anh ta đang mải mê đọc sách, không chút mảy may chú ý đến Jack đứa vừa ngã gần đó.
“Nói rõ cho thầy biết.”
Đôi mắt xanh sắc như dao cạo lướt qua cả lớp học. Mọi học viên thấy ánh mắt đó đều nao núng. Sau một chút chần chừ, David đứng dậy và nói.
“Jack và Frey đang nói chuyện lúc đó, rồi bỗng…”
Hai đứa này? Nói chuyện ư? Ngay cả Dio, người đối xử với học viên khá nghiêm khắc, cũng biết mối quan hệ giữa David và Frey. Tụi nó đâu có đủ thân thiết để nói chuyện.
David dừng giữa câu nói khi nó bắt gặp ánh mắt của Dio.
“nó chỉ tự nhiên té ngã xuống đất.”
Khi Dio nhìn đi, David cảm thấy mồ hôi lạnh chảy đầy trên lưng. Rồi Anthony hỏi.
“Thưa giáo sư, thằng Jack có ổn không vậy?”
“... Có vẻ như cú ngã khiến cho em ấy bất tỉnh một lúc. Đừng lo, không có gì đe dọa đến tính mạng.”
“Vậy điều gì khiến nó ngã?”
“... Chà, thầy nghĩ thầy cần phải khám thêm nữa mới biết.”
Chẳng cần thiết phải nói cho học viên biết về võ thuật vì có nói nó cũng chẳng hiểu. Dio dừng một chút rồi nói tiếp.
“Thầy sẽ nghỉ tiết học sáng nay.”
“Huh?”
“Thầy sẽ sắp xếp cho một giáo sư khác dạy thay. Các em, ngồi đợi trong lớp.”
Dio muốn xem thêm về tình trạng của Jack. Mặc dù không chắc, nhưng vẫn có khả năng là do kẻ bên ngoài thực hiện.
“Giáo sư nào sẽ dạy thay vậy thầy?”
“Giáo sư Kevin sẽ đến sớm thôi. Thầy biết thầy ấy không có lịch sáng nay, nên sẽ nhờ thầy ấy.”
Theo như lời Dio, các học viên đều tỏ ra tuyệt vọng. Giáo sư Kevin. Ông ta là một trong ba giáo sư đáng chú ý nhất học viên này, trong đó có Dio. Tuy nhiên, ông ta bị đánh giá là tệ nhất bởi học viên.
Mặc dù Dio có tính cách lạnh lùng, nhưng ông rất được học viên kính trọng. Khả năng đáng gờm và đẳng cấp cao của ông là điều dễ hiểu.
Nhưng Kevin thì khác. Ông ta cư xử một cách tự cao dù kỹ năng tệ hại nhất trong số các giáo sư và cũng rất khó tính. Chẳng có học viên nào thích ông ta cả. Ông ta luôn có một sự mặc cảm nghiêm trọng, đặc biệt là với Dio, cũng như giáo sư khác tên Adelia. Nếu Dio nhờ ông ta dạy thay, ông chắc chắn sẽ chấp nhận như muốn thể hiện là mình tài giỏi hơn Dio.
Dio cõng Jack ra khỏi lớp học.
Các học viên thở dài và chuẩn bị cho tiết học với Kevin. Lúc đó, David tiến đến chỗ Frey rồi nói.
“Mày đã làm gì?”
“...”
“Không, thế đéo nào mà một thằng phế vật như mày có thể làm gì mà mắt tao không thấy kịp cơ cứ.”
David kết luận rằng đó chỉ là một sự tình cờ và cười để tự trấn an mình.
“Đừng bỏ buổi tập chiều này nhé.”
Rồi nó nhìn về phía Anthony và nói.
“Cúp tiết chứ người anh em.”
“Tiết của Giáo sư Kevin đấy, ổn không?”
“Ổn. Tao chắc Giáo sư Kevin sẽ thông cảm.”
Khi David vừa nói vừa cười, Anthony cũng cười. Kevin đã biết là ông không thể đụng tới David.
Nó nhìn Frey lần cuối. Với tất cả mọi thứ hỗn loạn xảy ra trong một lúc trước, chỉ có một chút thay đổi trên biểu cảm của anh ta.
“Phải rồi, cứ giữ thái độ đó đi. Tao rất mong chờ bộ mặt của mày khi tao nghiền nát mày.”
Hắn ta định sẽ kết thúc chuyện này bằng việc bẻ gãy 1 tay, nhưng giờ nó lại muốn xin thêm 1 con mắt.
Như thế, David và Anthony rời khỏi lớp học.
“À, tất nhiên.”
Kevin là một người đàn ông trung niên với phân nửa lượng tóc của ông đã cuốn theo chiều gió. Môi dưới nhô ra, mắt xếch, mũi hóc và bụng phệ khiến ông trong như một tên trộm chứ không phải pháp sư.
“Tôi rất mong sự hợp tác của thầy.”
Với lời nói của Dio, Kevin bật cười.
“Đừng lo. Giáo sư Dio đã đích thân cúi mình và van xin tôi thì tôi sẽ cố hết sức mình! Haha!”
Ông ta cố nhấn mạnh phần “van xin”. Dio chẳng cúi mình cũng chẳng van xin, nhưng ông gật đầu vì ông chẳng muốn phí thời gian đôi co với tên này làm gì. Kevin hướng đến lớp học mà miệng cười toe toét đến mang tai. Lần đầu tiên, ông không cảm thấy ghét việc dạy học. Thay vào đó ông còn thấy thích thú.
Hầu hết học viên tại Học Viện Westroad đều thể hiện sự tin tưởng và tôn trọng giáo sư của họ. Ngay cả khi họ không hài lòng, hầu như chẳng ai dám thể hiện công khai cả.
Kevin rất thích điều đó. Đó là lý do ông cố gắng hết sức để trở thành giáo sư ở Westroad. Ông ta trầy trật đến mất đổ cả máu cam, nhưng rồi cũng nhận lại trái ngọt.
Nếu ông ta không có vị trí giáo sư này, ông sẽ chẳng bao giờ có thể được nói chuyện lịch sự từ những người ưu tú như Dio hay Adelia. Nếu thế thì không bị sai vặt cũng đủ may mắn lắm rồi, chứ nói chi đến nhờ sự giúp đỡ.
Khi Kevin mở cửa và bước vào, hầu hết học viên đều nhìn lên không chần chừ. Điểm của mỗi môn học sẽ được chấm bởi giáo sư phụ trách. Nói cách khác, nếu học viên nào làm ông ta không vui, họ sẽ phải nhận điểm thấp dù họ có giỏi giang đến mức nào.
Các học viên nhanh trí thể hiện biểu cảm mà Kevin thích nhất. Khi Kevin nhìn vào những cặp mắt sáng trưng của các học viên, Kevin cười nhẹ.
“Thầy không rõ là các em đã biết chưa, nhưng do một sự kiện bất khả kháng nên thầy sẽ phụ trách tiết học sáng nay. Rồi, các em, mở sách ra.”
Các học viên vồ lấy cuốn sách trong hộc bàn. Biết rõ sự khó tính của Kevin, họ mở sách ra trong tích tắc.
Trong thoáng chốc Frey như lạc nhịp vì anh không biết Kevin phụ trách dạy môn nào. Anh nhìn quanh rồi thấy tựa đề cuốn sách mà các học viên khác mở ra.
‘Lịch sử của phép thuật.’
May thay, tất cả sách đều ở nằm trên bàn của anh. Anh bắt đầu sắp xếp chúng lại. Bóng dáng của anh nổi bật lên hẳn và nhận lấy sự chú ý của Kevin.
Ban đầu, ông cũng chẳng nhận ra Frey. Nhưng khi nhìn thấy mái tóc xám bạc đặc trưng, ông ngay lập tức nhận ra.
‘Frey Blake ư? Thằng khốn này trở lại lớp học của mình rồi sao?’
Frey Blake. Cậu là một học viên khét tiếng trong học viện này, nên Kevin hẳn là biết cậu. Ông ta không thích Frey. Ông ta muốn được tôn trọng bởi con cái trong các gia đình danh giá, những đứa được lựa chọn kỹ càng trên khắp đất nước. Ông chẳng có hứng thú gì với mấy đứa con rơi, ngoài giá thú cả.
Nên vậy, ông nghĩ rằng Frey là đứa làm hạ thấp đi chất lượng trong lớp học. Sau khi nói cho cậu ta biết dù cậu có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chẳng được gì, nên Kevin tàn nhẫn đuổi cậu ra khỏi lớp.
Frey Blake chạy khỏi lớp học với gương mặt đỏ bừng và chẳng bao giờ đến lớp kể từ đó. Kevin nghĩ sẽ chẳng bao giờ thấy mặt cậu ta ở trong lớp nữa.
‘Cơn gió nào lại thổi thằng khốn này bay vào lớp vậy?’
Hơn nữa, bầu không khí xung quanh Frey dường như thay đổi đôi chút. Kevin hiển nhiên không nhớ rõ vẻ ngoài của Frey lắm, nhưng đôi mắt sợ sệt và đôi vai co rúm của cậu ta là 2 thứ không thể quên được.
Nhưng Frey giờ thật trưởng thành. Sức mạnh từ ánh nhìn, và cái lưng thẳng của anh ta. Nếu không vì mái tóc bạc kia, Kevin chẳng dám tin đó là Frey.
‘Hmm.’
Chẳng sao cả. Mặc dù ông không biết cái gì đang diễn ra trong tâm trí của Frey, nhưng việc đuổi một đứa vô dụng như nó một lần nữa thì chẳng to tát gì. Kevin mỉm cười rồi nói.
“Frey, lâu quá mới gặp được cậu đấy. Nay có lý do đặc biệt gì mà dạo này cậu không đến lớp của tôi vậy?”
Frey đã tìm thấy cuốn sách vừa kịp lúc, và trả lời trong khi đặt những cuốn sách còn lại vào hộc bàn.
“Tôi không tìm được thời điểm thích hợp.”
“Chẳng lẽ có gì quan trọng hơn cả tiết học của thầy sao?”
Kevin nói với hàm răng nghiến chặt. Ban đầu, đó là kết quả của việc quấy rối của ông ta, nhưng giờ Frey nói như thể anh ta phải bỏ tiết học của Kevin.
Các học viên khác nhìn Frey nửa lo nửa mong đợi. Hầu hết họ đã nhận ra Frey đã thay đổi phần nào sau khi chứng kiến cách anh ta đứng lên chống lại đám David.
Tuy nhiên, lần này đối thủ của anh là Kevin, giáo sư bị ghét nhất học viện. Anh ta không thể làm loạn như trước được.
“Tôi nghĩ vậy.”
“...”
Frey trả lời nhẹ nhàng. Vài đứa trong đám học viên giật mình. Nhưng không chỉ vài đứa, mà hầu hết đều phản ứng tương tự.
“Oh…?”
Mặt Kevin đơ cứng lại.
Team Just T