Chương 28: Hầm Ngục, Di Sản, Vua của Dãy Núi (2)

Đại Pháp Sư Tái Xuất Sau 4000 Năm - Chương 27 - Hầm Ngục, Di Sản, Vua của Dãy Núi (2)

Team Just T

“Câu trả lời chính xác.”

Schweiser bất ngờ cười và rồi làn khói biến mất.

Krrr.

Cánh cổng khổng lồ liền bắt đầu mở ra từ từ. Frey, người chỉ đang cách nó một bước chân, đứng đó và quan sát chuyện này diễn ra.

Cuối cùng, những gì bên trong của hầm ngục cũng lộ ra. Tuy nhiên, Frey dường như không có chút nào là thích thú với điều đó.

“...”

Căn phòng rộng lớn phía sau cánh cửa trống rỗng.

Không, nó không trống rỗng.

Có hai hình dáng kim loại đang đứng đó mà dường như được tạo ra từ một kim loại bí ẩn.

Chúng là Golem Sắt.

Nhưng không có thứ gì có thể được lấy đi vì chúng về bản chất là những hộ vệ cho hầm ngục này.

Chúng mạnh mẽ đến mức mà ngay cả Frey cũng không thể đánh bại được chúng.

Ban đầu, căn phòng này đáng lẽ ra phải có vài phép thuật mạnh mẽ, những ghi chú nghiên cứu ma thuật hoặc trang bị tuyệt vời.

Frey đã nghĩ rằng chưa từng có ai đến được nơi này từ trước đến giờ, nhưng anh đã quên một yếu tố là căn phòng này đã ở đây suốt 4000 năm.

“Không biết những món đó đã bị lấy đi lúc nào nữa.”

Frey dừng lại khi anh nhìn xung quanh trong yên lặng.

‘Không gian này… nó có hơi nhỏ quá không?’

Khi anh kiểm tra từ phía hòn đảo thì hầm ngục này hiện ra to lớn hơn nhiều so với những gì anh đang nhìn thấy.

Khi anh nhìn xung quanh trong sự bối rối, ánh nhìn của anh bị thu hút tới một cánh cửa khác ở phía bên kia của căn phòng lớn.

Ở phía bên phải của cánh cửa khổng lồ đó, thứ trong giống y hệt như cái anh vừa mở trước đó, là một khối đá cẩm thạch khác.

Frey tiếp cận khối đá cẩm thạch này và truyền Mana của anh vào nó.

Pshhh.

Rồi cũng như trước đó, làn khói một lần nữa ùa ra trước khi tạo nên một vóc dáng với mái tóc xám.

Schweiser tái xuất hiện.

Điểm khác biệt duy nhất là lần này ông xuất hiện có hơi già đi một chút.

Ảo ảnh đầu tiên là một cậu bé thì lần này, ông xuất hiện như một chàng trai trẻ.

“Vậy là đến với câu hỏi thứ hai.”

“Câu hỏi thứ hai?”

“Ah, tôi có thể đã chưa giải thích về luật lệ một cách hợp lý. Bạn càng tiến sâu vào bên trong, thì phần di sản bạn nhận được sẽ càng tuyệt vời hơn. Và nhớ kỹ trong đầu là bạn chỉ có thể lấy được một món vật phẩm.”

Schweiser không thật sự trả lời anh.

Chỉ là khoảng thời gian đưa ra câu hỏi của anh quá trùng hợp mà trông như thể là hai người họ đang trò chuyện với nhau thật sự.

Schweiser chỉ tay về những con Golem Sắt.

“Tôi sẽ không chịu trách nhiệm nếu bạn quyết định phá luật lệ này. Tôi có thể tha thứ cho bạn được nhưng chúng chắc chắn sẽ không cho phép điều đó.”

Rồi một nụ cười tươi sáng hiện ra trên gương mặt ông.

“Nếu bạn trả lời sai thì bạn sẽ được gửi ra ngoài ngay lập tức nên không cần quá lo lắng đâu.”


“Vậy hãy tiếp tục với câu hỏi.”

Vào khoảnh khắc đó Frey bắt đầu cảm thấy có hơi lo lắng.

Anh cảm thấy rằng anh biết quá nhiều điều về Schweiser nhưng anh không biết là bản thân có biết tất cả mọi thứ hay không.

Mọi người đều luôn có một thứ gì đó mà họ có thể không bao giờ muốn tiết lộ.

Điều này cũng tương tự với Lucas người được gọi là Đại Pháp Sư và Schweiser được tôn vinh như một Hiền Nhân.

“Phù Thủy Đen. Iris Phisfounder. Tôi thật sự ghét người phụ nữ đó.”

“...”

Đó là một câu nói cực kỳ ngẫu nhiên.

Frey hơi nghiêng đầu trong bối rối.

Anh biết Iris và Schweiser không đặc biệt quý mến gì nhau nhưng mà…

‘Bộ có vấn đề gì với Iris hay sao?’

Người phụ nữ đó như được nhân cách hóa cho từ bí ẩn. Cô ta thích che giấu và thậm chí cô ta còn giỏi trong việc đó.

Trong khi Frey đang suy ngẫm một cách đầy nghiêm túc, Schweiser tiếp tục.

“Cô ta giả vờ như không quan tâm, trong khi chúng tôi đang chạy vòng quanh và giải cứu thế giới. Ngay từ đầu, tôi đã thật sự không thích cô phù thủy đó vì tôi không thể hiểu được cách suy nghĩ của cô ta. Cô ta thật sự phải lòng một người ngay trước lục địa sẽ trở thành một biển lửa sao?”

“Hoo…”

Điều này thật thú vị.

Frey bắt đầu nhớ lại Iris.

Cô ta là một người phụ nữ luôn hiện hữu một nụ cười huyền bí mà gần như hoàn hảo với mái tóc đen của cô. Anh chưa bao giờ hiểu được liệu cô ta đã cố quyến rũ vì cô thật sự thèm khát tình dục hay đó chỉ là vì tính cách của cô giống một phù thủy.

Nhưng ý của ông ta là gì khi nói có một người mà Iris phải lòng?

Chưa bao giờ có một lời đồn hay lời mách lẻo nào về cô ta có một mối quan hệ như thế trong nhóm bạn bè của họ.

“Lucas, cái tên khốn đầu đất đó. Hắn ta là người duy nhất mà chưa bao giờ có thể hiểu được rằng cô ta đang tán tỉnh hắn một cách trắng trợn.”

“...Huh?”

Gương mặt của Frey hơi tái nhạt với những lời lẽ đó.

“Ông đang nói cái gì vậy…”

“Như tôi đã nói, tôi thật sự không thích Iris, nhưng khi tôi thấy cái bản mặt của Lucas, tên mà thậm chí chẳng có chút cảm xúc nào trước những tình cảm rõ ràng của cô ta, thì ngay cả tôi cũng muốn nổi điên với lão. Tôi dám cá là một con Golem Đá còn nhận ra điều đó nhanh hơn cả lão.”

“...”

Trong khi Frey vẫn bị sốc từ một sự tiết lộ sau 4000 năm, Schweiser tiếp tục nói với giọng điệu nhàn hạ.

“Ah. Miệng của tôi đau quá. Nếu tôi cứ nói như thế này thì tôi cảm thấy thật tệ, nên tán dóc vậy đủ rồi. Mà nhớ là người phụ nữ này tên là Iris. Có ba con quỷ mạnh mẽ mà cô ta có khế ước với chúng. Trong số chúng, có một con cầm những món vũ khí khác nhau ở mỗi tay, và đại diện cho sự tồn tại của thiện và ác…”

“...Asura.”

“Chính xác!”

Krrr.

Cánh cửa khổng lồ từ từ mở ra và bụi bay lên.

Bóng dáng của Schweiser một lần nữa biến mất sau khi nở một nụ cười rạng rỡ.

Thay vì bước về phía trước, Frey chần chừ trong khi trưng ra một biểu cảm phức tạp.

‘...đừng nói với tôi là ông cứ tiếp tục như thế này nhé?’

Cảm giác như đang đọc trộm nhật ký của người bạn của mình vậy.

Dù có đi tiếp hay là không.

Frey vẫn cảm thấy cực kỳ rắc rối.


Căn phòng tiếp theo cũng cực kỳ rộng lớn, nhưng không giống như căn phòng đầu tiên, nó không hề trống rỗng.

Tuy nhiên, có duy nhất một thứ mà dường như là một vật phẩm ma thuật.

[Vòng Tay của Băng Tuyết Vĩnh Cửu]

Đó là một công cụ ma thuật mà cho phép người sử dụng niệm phép 7 sao ‘Blizzard’ (Bão Tuyết) một lần một tuần.

Nó có thể được gọi là một vật phẩm tuyệt vời.

Nhưng Frey bỏ qua nó ngay lập tức một không cần nhìn đến lần thứ hai.

Đó không phải là thứ anh muốn.

Sau khi truyền Mana của mình, Schweiser lại hiện ra lần nữa.

Một nụ cười mừng rỡ trên gương mặt ông và ông xuất hiện với vẻ ngoài già hơn vài tuổi.

“Đến câu hỏi tiếp theo…”

“...”

Hầm ngục cực kỳ dài. May mắn là không có câu hỏi nào mà Frey không thể trả lời.

Tuy nhiên, hầu hết các câu hỏi đều không phải là thứ mà nhiều người biết.

Anh biết Schweiser khá kỳ quái, nhưng Frey không ngờ ông ta lại tạo ra những câu hỏi cho hầm ngục của ông như thế này.

Chúng còn chẳng dính dáng gì đến kiến thức ma thuật.

Khi anh đến phòng thứ năm, Schweiser nói lại lần nữa.

“Bạn là người đầu tiên đi xa đến chừng này.”

Điều đó đúng.

Trong căn phòng này có nhiều món vật phẩm ma thuật, phép thuật và sách nghiên cứu thuộc về Schweiser, mà cực kỳ giá trị nếu mang ra bên ngoài.

Thậm chí còn có cả những quyển sách và cuộn giấy võ thuật mà có thể được sử dụng bởi một hiệp sĩ hay một võ ma thuật sĩ.

‘Đôi Giày Dung Nham, Áo Choàng Bay, Đá Triệu Hồi Golem Sắt, Kiếm Ánh Trăng…’

Ngay cả khi đó là một pháp sư, lính đánh thuê hay hiệp sĩ thì những món vật phẩm mà họ có thể tìm thấy tại đây đều là những thứ mà họ thậm chí sẵn sàng bán linh hồn để có được.

Tuy nhiên, Frey chỉ tiếp tục bước đi khi anh đã nhìn chúng một lần.

Băng qua căn phòng.

Băng qua.

Băng qua lần nữa.

Đến một lúc, Frey không còn đếm mình đã đi qua bao nhiêu căn phòng rồi.

‘Đây là căn phòng thứ mười.’

“Đây là căn phòng cuối cùng.”

Schweiser vẫn nở nụ cười thường thấy của ông nhưng Frey không khỏi nhìn chầm chầm vào ông.

Đây là một Schweiser mà anh chưa từng thấy.

Bộ râu dài, vô số nét nhăn và giờ tấm áo choàng trắng của ông dường như hòa hợp với dáng vẻ tổng thể của ông ta rồi.

Khi Frey gặp Schweiser lần cuối, ông ta chỉ ở độ tuổi trung niên.

Anh chưa bao giờ thấy ông bạn già của anh ở ‘độ tuổi’ này.

Frey không khỏi lẩm bẩm mặc dù anh biết rằng Schweiser không thể nghe thấy anh.

“Vậy điều này có nghĩa là ông đã sống lâu hơn tôi nhiều lắm rồi.”

Cơ thể của Frey đã chết ở độ tuổi 50 và linh hồn của anh bị mắc kẹt trong hư vô.

Giờ Schweiser xuất hiện ở khoảng 70 tuổi. Thái độ nghịch ngợm trước đó của ông đã không còn thấy được nữa.

Ông vẫn đang cười hạnh phúc, nhưng nụ cười đó giống hơn với một nụ cười nhân hậu, tốt bụng của một người lớn tuổi.

Frey lắng nghe điều Schweiser phải nói.

“Lucas Traumen.”

Với những lời đó, cơ thể Frey run lên.

Vì tên của anh được gọi trong chất giọng mà dường như chứa đựng một cảm giác cực kỳ buồn đến khó tả.

“Đứng trên đỉnh cao của thế giới ở độ tuổi 40, Đại Pháp Sư! Một bậc thầy người nhận được sự tôn trọng của mọi người trên thế giới! Được làm bạn với ông là một trong những điều mà tôi tự hào nhất trong suốt cuộc đời tôi.”

“...tôi cũng vậy.”

Đôi môi của Frey run lên và anh cảm thấy cay cay mắt.

“Tôi cũng vô cùng tự hào khi được làm bạn với ông.”

“Tôi sẽ đưa cho bạn câu hỏi cuối cùng. Tên thật của tôi là gì?”

“...!”

Frey rùng mình.

Anh cảm giác như Schweiser đang mỉm cười và nhìn anh.

‘Câu hỏi này…’

Có lẽ trên toàn thế giới, chỉ có ‘Lucas’ mới biết được câu trả lời cho câu hỏi đó.

Vào lúc đó, Frey thật sự bắt đầu cảm thấy rõ ràng là Schweiser đang nhìn anh.

Như thể ông ta đang nhìn anh với một ánh mắt đầy mong đợi.

“Schweiser Wilsemann.”

Schweiser bật cười.

Một nụ cười rạng rỡ và sảng khoái.

“Chính xác. Và...mọi thứ bên trong là thuộc về ông.”

“Ý ông là sao? Đợi đã.”

Frey, với giọng nói chứa đầy khao khát, vội vã hỏi. Biết rằng giọng nói của anh sẽ không thể nào được lắng nghe.

Schweiser vẫn mỉm cười và mấp máy đôi môi.

“...”

“Ông nói gì thế?”

Frey không thể nghe được những lời đó.

Bóng hình của Schweiser chậm rãi tan biến như một bóng ma.

---

Team Just T