Đại Pháp Sư Tái Xuất Sau 4000 Năm - Chương 26 - Hầm Ngục, Di Sản, Vua của Dãy Núi (1)
Team Just T
“Thật tráng lệ.”
Frey ngồi trên một tảng đá lớn và nhìn xuống từ vị trí của anh trên ngọn núi lớn nhất trong khu vực lân cận.
Anh có thể thấy những ngọn núi khác, những tòa nhà trong Thành Phố Ispaniola thứ trông như những cái đinh chỉa thẳng lên trời, một dòng sông lớn và một đồng cỏ rộng rãi, tất cả trong một tầm mắt.
Quá trình mà anh cần phải làm để thấy được một khung cảnh tuyệt vời như vậy là cực kỳ khó khăn.
Anh nhìn xuống bộ giáp của mình.
Bộ giáp rách rưới và vẻ ngoài tổng thể của anh cũng khá lộn xộn.
Anh không hề có bất kỳ phép hồi phục nào nên người anh đầy vết thương.
Nếu trước kia anh trông như một tên ăn xin trong mắt Sonia thì bây giờ anh trông như đã ở trên một chiến trường suốt 1 tuần.
Sức mạnh của những con quái vật mà sống ở Ngọn Núi Drake lớn hơn nhiều so với những gì anh dự kiến.
Những con Drake mà anh gặp sau khi tiến đến được nửa ngọn núi đủ mạnh để khiến máu trong người anh lạnh toát.
‘Đặc biệt là con đó…’
Một con Drake to lớn mà anh chỉ mới thấy một lần trong đời.
Nó có cơ thể của một con Rồng (Dragon), bao bọc toàn thân với lớp vảy mà trông cứng hơn cả thép và tiếng gầm thét làm rung chuyển toàn bộ pham vi ngọn núi.
Frey có thể sơ bộ đoán được sức mạnh của kẻ thù là đến mức nào chỉ bằng việc quan sát chúng. Đó là một kỹ năng phát triển theo năm tháng.
Và kỹ năng đó mách bảo anh một điều.
Anh không thể đánh bại nó.
‘Nó là Vua.’
Có lẽ toàn bộ phạm vi ngọn núi là lãnh thổ của nó.
Nó là Chúa Tể Quái Vật.
Frey chắc chắn là muốn tránh né nó.
Điều này là vì đây không phải là một kẻ thù mà anh có thể đánh bại, ngay cả khi anh có thử mọi tiểu xảo.
Cùng lúc đó, Frey siêng năng luyện tập để làm chủ được những giác quan và sự kiểm soát của mình. Nhờ thế mà cuối cùng anh đạt được một thành tựu.
‘Cuối cùng mình cũng biến cơ thể của Frey thành của mình.’
Một sự điều chỉnh như thế chỉ khả thi thông qua kinh nghiệm trong thế giới thật nơi áp lực có thể đẩy bản thân qua giới hạn.
Anh giờ tin chắc rằng anh đã hoàn toàn điều khiển được cơ thể của Frey, không hề có bất kỳ lỗi nào dù là nhỏ nhất.
Tuy nhiên, phải mất của anh đến 2 tuần và 3 ngày để đạt đến đỉnh cao đó, điều mà vượt quá cả kỳ vọng của anh.
Đó là kết quả từ việc anh đã quá tập trung vào việc luyện tập.
“Hoo.”
Frey nhận ra rằng Mana của anh lại đầy một lần nữa.
Ở trên đỉnh của ngọn núi, không khí loãng hơn, nhưng nồng độ Mana thì lại cực kỳ dày đặc.
Nhờ thế mà anh có thể hồi phục lượng Mana của mình ngay cả trước khi anh kịp nhận ra.
Anh quay lại và nhìn vào cái hồ nham thạch phía sau lưng anh.
Vì kích cỡ của ngọn núi này vượt quá sức tưởng tượng, hồ nham thạch ở đỉnh núi cũng không phải trò đùa.
Thứ Frey thật sự chú tâm đến là hòn đảo ở giữa hồ.
“Bay.”
Woowoong.
Anh bay đi sử dụng phép bay.
Tuy nhiên, anh vẫn giữ nguyên sự cảnh giác với hồ nham thạch. Sẽ không có gì kỳ lạ nếu tên quái đản đó nuôi một con quái vật trong cái hồ này.
Tat.
May mắn là không có gì xảy ra và Frey có thể tiếp đất mà không gặp bất kỳ rắc rối gì.
Anh nhìn xung quanh. Hòn đảo này khá nhỏ nhưng nó cực kỳ đẹp.
Frey nhớ lại những lời nói của Schweiser trong quá khứ.
“Đỉnh của một ngọn núi cao chót vót xuyên qua cả những tầng mây. Nơi sẽ có một cái hồ tuyệt đẹp...với một hòn đảo nhỏ ở trung tâm.”
Đó hợp với những gì mà người đó mơ ước về mỗi ngày.
Frey nhìn xuống mặt đất.
Rồi anh nhắm mắt lại và tập trung một lúc.
“...Mình biết mà.”
Đôi môi anh cong lên thành một nụ cười.
Bất kể người đó có làm gì thì ông ta luôn thích tạo ra những thứ lớn lao, nên chắc chắn không có chuyện một hòn đảo nhỏ như vậy lại có thể vừa với hầm ngục của ông ta.
Và đúng như những gì anh kỳ vọng, có một không gian cực kỳ rộng lớn bên dưới hòn đảo.
‘Lối vào duy nhất là hòn đảo này. Nếu ai đó cố mở một lối riêng để vào từ bất kỳ hướng nào khác...toàn bộ ngọn núi sẽ sụp đổ.’
Cái tên ma lanh đó.
Frey nghĩ như thế thật rắc rối, nhưng anh vui khi phát hiện được một dấu vết từ một trong những người bạn tốt nhất của anh sau chừng ấy thời gian.
Frey nhìn xung quanh.
Lối vào của hầm ngục đó không khó để tìm.
Đó là cái cây lớn nhất trên đảo. Theo đúng nghĩa đen là cái cây khổng lồ.
Có một cái lỗ lớn bên trong cái cây mà phục vụ như một lối vào.
Frey đi vào cái lỗi mà không chút chần chừ.
Thực tế là ông ta cũng đủ tốt bụng khi xây cầu thang, thể hiện rằng ông ta cũng dự định rằng hầm ngục này sẽ được phát hiện.
Cũng không quá tối khi có những tia sáng mềm mại bên trong cầu thang.
Sau khi đi bộ một lúc, Frey dừng lại và nhìn về phía trước.
Trước mặt anh là một cánh cổng khổng lồ được bao phủ trong những cổ ngữ ma thuật.
Với ánh mắt liếc nhanh qua Frey đã nhận ra được vài thứ.
‘Mình không thể mở nó bằng vũ lực.’
Đó là một kỹ thuật ma thuật mà bản thân Schweiser đã tạo ra.
Có lẽ nếu anh đang ở trong cơ thể của Lucas, nhưng vào thời điểm hiện tại, cơ thể của Frey sẽ nổ tung như pháo ngay giây mà anh thử.
Điều đó có nghĩa anh phải tuân theo luật lệ.
Ánh mắt của Frey được thu hút vào một viên đá cẩm thạch nhỏ mà ở phía trước cánh cổng.
Sau khi phủi bụi nó một chút, anh nhận ra rằng nó dường như là một viên đá quý.
Đặt tay lên nó, Frey bắt đầu truyền Mana của mình vào viên đá quý.
Woowoong.
Sau một lúc, khói trắng bắt đầu phun ra từ viên đá cẩm thạch.
Chẳng mấy chốc lớp khói đó bắt đầu thành hình.
Nó trở thành một cậu bé tóc xám mắt vàng.
Tadah.
Có một nụ cười nghịch ngợm trên gương mặt nó và nó đang mặc một tấm áo choàng trắng vui nhộn mà không có chút bụi bẩn nào.
Nó trông như một đứa trẻ chưa trưởng thành đang giả vờ làm một phù thủy.
“Ahem! Bạn có thể nghe tôi nói không? Bạn có thể nghe -?”
“...”
Frey cảm thấy rưng rưng nước mắt trong một lúc. Đó là một giọng nói mà anh đã nhớ hơn cả bản thân mình mà anh nhận ra được.
Dáng vẻ từ khói đó có một gương mặt mà anh không thể nào quên được ngay cả sau chừng ấy năm mà anh bị mắc kẹt trong hư không.
Schweiser Straw.
Frey biết rằng đó chỉ đơn giản là ảo ảnh, nhưng anh không thể ngăn được sự rung động trong thâm tâm mình.
“...lâu rồi mới gặp lại.”
“Đầu tiên, chúc mừng vì đã tìm thấy hầm ngục của tôi! Mặc dù tôi không biết bạn đến đây vì mục đích gì.”
“Lão già như ông đúng là không có lương tâm, ông thấy vui hơn khi tự tạo ra bản thân trông trẻ vậy à?”
“Nếu bạn đến được nơi này, chắc hẳn bạn có sự hứng thú rất lớn trong nghiên cứu ma thuật! Xin chúc mừng! Bất kể thứ bạn mong muốn là gì, bạn sẽ có được nó ở đây! Vì nơi này chính là hầm ngục của Hiền Nhân Vĩ Đại Schweiser Straw! Uahahahat!”
“Ông...ông đã chết như thế nào?”
Họ đang đứng trước mặt nhau.
Tuy nhiên, Frey cảm thấy trống rỗng vì hình dáng của Schweiser chỉ đang nói những gì nó được thiết lập để nói.
Nó không thể trả lời lại với những gì Frey nói.
Schweiser cười khúc khích và tiếp tục nói.
“Dĩ nhiên tôi không thể để bạn vào một nơi như thế thật dễ dàng. Tôi sẽ cho bạn một câu hỏi. Nếu bạn trả lời đúng thì bạn có thể vào được hầm ngục.”
“...”
Frey nghiến răng khi anh cảm thấy như nước mắt có thể chảy xuống đôi gò má của anh.
4000 năm.
Nó thật dài.
Đó là khoảng thời gian dài mà chỉ có sự cô độc và nỗi đau. Nhưng anh đã vượt qua được nó.
Có thể là một tai nạn hay sự tình cờ nhưng cuối cùng anh vẫn có được một cơ thể.
Frey đã tin rằng sau khi anh đã vượt qua được điều đó thì anh có thể chịu đựng được tất cả mọi thứ.
Nhưng như vậy không đúng.
Khoảnh khắc mà anh nhìn thấy gương mặt của Schweiser, khoảnh khắc anh nghe thấy giọng nói của ông ta, anh cảm thấy cô độc như anh một lần nữa bị mắc kẹt trong không gian hư vô rộng lớn đó.
Tất cả những người mà anh biết giờ đã chết.
“...không.”
Không phải tất cả mọi người đều chết.
Vẫn còn sót lại một người.
Những tia lửa dường như bay ra từ trong đôi mắt của Frey.
Thật trớ trêu thay.
Tất cả gia đình, bạn bè và mọi người mà anh đã có mối quan hệ thân thiết trong quá khứ đều đã chết, và người duy nhất vẫn còn sống chính là kẻ thù mà anh ghét cay đắng hơn bất kỳ thứ gì khác trên thế giới này.
“Tôi ghét đợi lâu nên tôi sẽ hỏi ngay luôn!”
Vào khoảnh khắc đó, Frey cảm thấy Schweiser đang thật sự nhìn thẳng vào anh.
“Schweiser Straw ghét thứ gì nhất?”
Mặc dù nó vẫn đang mỉm cười, nhưng dường như ánh sáng trong mắt nó đã khác với trước đó.
Dĩ nhiên Frey biết câu trả lời cho câu hỏi đó.
Sao mà anh không biết cơ chứ.
Thứ mà Schweiser ghét nhất cũng tương tự là thứ bản thân anh ghét.
Gương mặt Frey lạnh như băng.
Anh liền nói một từ như thể anh ước anh có thể phá hủy ý nghĩa của từ đó.
Đó là kẻ thù truyền kiếp của anh.
Kẻ đã phong ấn anh trong hư vô.
Kẻ đã giết tất cả bạn bè của anh.
“Á Thần.”
---
Team Just T