Đại Pháp Sư Tái Xuất Sau 4000 Năm - Chương 22 - Sonia Aquarid (2)
Team Just T
Cô gái với mái tóc xanh dương thở hổn hển khi cô nhìn xung quanh.
Những tên lính đánh thuê xung quanh cô đang cười lớn trong sự phấn khích.
Đôi mắt cô tối sầm lại trước tình cảnh tuyệt vọng. Cơ thể cô đang thực sự gào thét lên để xin cô nghỉ ngơi, khi cô đã đến giới hạn của bản thân, nhưng sẽ là dấu chấm hết nếu cô làm thế.
Sonia Aquarid tự hào về kiếm thuật của mình.
Ngay từ nhỏ cô đã có khả năng hiểu biết đặc biệt với kiếm thuật và tài năng của cô gây chấn động gia tộc Aquarid, nơi luôn được biết đến với khả năng đào tạo ra những hiệp sĩ tài năng nhất.
Nếu cô được sinh ra là một chàng trai thì cô chắc chắn đã có thể trở thành người đứng đầu gia tộc.
Ở độ tuổi 13 cô đã có thể thi triển được Kiếm Khí. Ở độ tuổi 15 cô có thể giành chiến thắng trong trận đấu sòng phẳng với một Hiệp Sĩ Hoàng Gia, ở độ tuổi 18 cô được ban tặng danh hiệu ‘Vũ Bão’ bởi Đức Vua.
Được ban tặng danh hiệu của một hiệp sĩ là một trong những niềm vinh hạnh vĩ đại nhất trong Vương Quốc Luanoble và đó cũng là lần đầu tiên trong lịch sử của vương quốc mà có người có thể đạt được một danh hiệu khi dưới độ tuổi 20.
Sonia cảm thấy rằng cô không thể tìm thấy bất kỳ đối thủ nào nữa và theo một cách nào đó thì việc đó đúng.
Trong khi cô đang cống hiến cuộc đời mình cho kiếm thuật thì cô đột nhiên nhận được một lời cầu hôn từ Đế Chế Kastkau.
Một người từ Gia Tộc Jun, một trong ba gia đình quý tộc vĩ đại của Đế Chế Kastkau.
Từ thế hệ này sang thế hệ khác, Vương Quốc Luanoble luôn luôn giữ một mối quan hệ huyết thống gần với Đế Chế Katskau.
Đã có nhiều trường hợp tương tự khi những gia đình quý tộc vĩ đại có thể hình thành mối quan hệ thông qua hôn nhân.
Tuy nhiên Sonia không thích sự lựa chọn mà gia tộc đã thực hiện sẵn cho cô.
‘Tất cả những tên pháp sư đều yếu ớt.’
Ít nhất thì đúng với tất cả những pháp sư mà cô đã gặp.
Thành thật mà nói thì Sonia chưa bao giờ có ấn tượng tốt với pháp sư. Những ngày mà họ đứng dưới ánh hào quang đã trôi qua từ lâu.
Thực tế thì đó là quan điểm của công chúng rằng kể từ 4000 năm của thời đại ánh sáng, thì pháp sự đang ngày càng trở nên tệ hơn.
Ngay cả ở Kastkau, nơi trước đây vốn nổi tiếng với tên gọi Đế Chế Ma Thuật, hiện giờ cũng đang ra sức nỗ lực rèn luyện và đào tạo những hiệp sĩ cho riêng họ.
Đây là kỷ nguyên của hiệp sĩ.
Cô đã chiến đấu với những pháp sư chiến từ những Tòa Tháp Ma Thuật và chiến thắng mà không gặp nhiều khó khăn.
Điều này dẫn đến việc cô tin rằng những suy nghĩ của cô không sai.
Giờ cô muốn gặp người được gọi là ‘Võ Sư Ma Thuật’.
Cô nghe rằng họ là những bậc thầy cận chiến, họ rèn luyện tăng cường sức mạnh cho cơ thể bằng cách sử dụng Mana thay vì Aura (Khí). Cô cảm thấy rằng ít nhất chiến đấu với họ sẽ vui hơn so với những pháp sư nhàm chán khác.
Sonia không muốn kết hôn với một người đàn ông mà yếu hơn cô, nhưng cô không có cách để từ chối ước muốn của cha cô.
Cuối cùng cô quyết định rằng sẽ đi trực tiếp đến gia tộc kia và bản thân cô sẽ tự gặp họ.
Ban đầu, cô dự tính sẽ sử dụng Đá Dịch Chuyển.
Nhưng Sonia kịch liệt phản đối việc đó. Cô đã từng sử dụng Đá Dịch Chuyển khi cô còn nhỏ và cuối cùng phải chịu một cơn đau bụng, nhức đầu và buồn nôn trong suốt hơn 1 tuần.
Ngoài cách đó ra thì cách duy nhất để đến được Đế Chế là đi bằng thuyền hoặc bằng cách băng qua Dãy Núi Ispania.
Tuy nhiên thời tiết ở biển không thuận lợi và sẽ tốn nhiều thời gian hơn để cô phải chờ đợi thuyền khi thời tiết yên bình lại.
Chắc chắn, điều này đồng nghĩa với việc cô phải băng qua dãy núi khét tiếng kia.
Với những hiệp sĩ từ Gia Tộc Aquarid, thì lũ quái vật mà họ gặp phải ở phần rìa sẽ chẳng còn là thử thách gì nữa.
Trên hết, trong phạm vi có hơn hàng trăm ngọn núi, nên vẫn có nhiều cách để tránh những khu vực thật sự nguy hiểm.
Đoàn hộ tống của cô bao gồm 10 hiệp sĩ và 5 tùy tùng. Sonia nghĩ rằng sự hiện diện của họ là vướng bận, nhưng cuối cùng cô quyết định chấp nhận điều đó thay vì phàn nàn.
Cô nghĩ rằng đó sẽ là một chuyến đi nhàm chán.
Nhưng những kỳ vọng của cô không thể nào sai hơn nữa.
“Dường như những câu chuyện về hiệp sĩ của Vương Quốc Luanoble chỉ là lời đồn.”
Một người đàn ông với vết sẹo trên mặt cuối cùng cũng nói.
Có hàng chục thi thể xung quanh cô, bao gồm cả những tên từ nhóm của hắn ta, nhưng gương mặt của hắn vẫn thư giãn.
Lý do khá rõ ràng khi ở đó vẫn còn khoảng 20 người của hắn ở xung quanh.
Ở phe bên kia chỉ còn 4 người sống sót, bao gồm cả Sonia.
Ngay cả vậy thì ba người còn lại chỉ là 2 người hầu và một hiệp sĩ đã già người đã nghỉ hưu được hơn 10 năm rồi.
‘Mình đã quá bất cẩn...không.’
Ngay cả cô có cảnh giác thì họ cũng không thể thắng được.
Ngay từ đầu đã có quá nhiều kẻ thù.
Tuy nhiên đó không phải là lý do duy nhất. Lý do chính là cách thức chuẩn bị quá kỹ lưỡng của kẻ thù.
‘Chúng nhắm vào khoảnh khắc mà bọn mình sắp sửa rời khỏi dãy núi khi mà bọn mình thư giãn nhất.’
Trước khi họ kịp nhận ra những gì đang diễn ra thì 3 hiệp sĩ đã bị giết.
“Bọn mày nhắm đến thứ gì?”
Sonia cố gắng hết sức để nói trong khi thở hổn hển và Karles đáp lại với nụ cười rạng rỡ.
“Mày đang hỏi tao đó hả? Dĩ nhiên là cái đầu của mày rồi.”
Hắn ta liếc nhìn thân thể của Sonia đang trở nên câm lặng.
“Ah. Dĩ nhiên là tao không chỉ có ý định giết mày. Đó luôn là ước mơ của tao về việc nếm thử hương vị của phụ nữ quý tộc. Cô con gái duy nhất của Gia Tộc Aquarid chắc hẳn là một người bạn tình lý tưởng để lần đầu tiên thỏa mãn ước mơ bấy lâu nay của tao rồi.”
Sonia biết rằng đối thủ của cô cố tình nói những điều như vậy để ảnh hưởng đến lý trí của cô.
Nhưng mặc dù tâm trí cô biết thế nhưng cơ thể của cô vẫn không thể mặc kệ và bỏ qua cho những lời nói đó được.
Gương mặt cô trở nên đỏ bừng sau khi bị làm nhục theo một cách như thế.
“Tao thà tự lấy mạng tao trước khi cho bọn mày cơ hội đó.”
“Oho. Điều đó cũng thật đáng xem đó. Thế thì bọn tao sẽ chỉ phải xử lý một lão già và hai con điếm phía sau mày thôi.”
“Tao khá tự tin vào những kỹ năng tra tấn hành hạ của tao. Chúng đều sẽ phải van xin tao giết chúng trước khi 10 phút kịp trôi qua.”
Gã đó nở thêm một nụ cười và cô và hơi cúi người.
Sonia cắn môi.
‘Vậy đó là lý do tại sao chúng để họ sống.’
Giờ đã rõ ràng với cô về mục đích của chúng là gì. Bên cạnh công việc của chúng chỉ là giết Sonia.
Cô nghĩ rằng chúng không hề quan tâm về chuyện đó nhưng giờ cô đã nhận ra chúng sẵn sàng làm thế để ngăn cô khỏi tự sát.
“Đừng lo Sonia. Bọn tôi sẽ không bao giờ là gánh nặng.”
Luther, người hiệp sĩ đã nghỉ hưu và như hình bóng của một người cha đối với Sonia, nói với cô với một nụ cười. Đó là nụ cười thể hiện rằng ông đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ.
Đôi mắt của Sonia run lên. Rồi cô nhắm chúng lại.
Rồi cô nhìn về phía hai người hầu.
“Hai người sẽ mất mạng vì sự vô dụng của ta. Ta xin lỗi.”
“Không sao đâu.”
“Đó là điều mà tôi đã chuẩn bị sẵn khi trở thành người hầu của Gia Tộc Aquarid.”
Một trong hai người hầu mỉm cười.
“Xin người hãy kết thúc mạng sống của tôi bằng chính đôi tay của người có được không? Tôi không muốn trở thành thú tiêu khiển cho bọn súc vật đó.”
“...được thôi.”
Sonia cúi đầu.
Đôi môi của người hầu run nhẹ. Mặc dù cô ta nói với sự thoải mái nhưng rõ ràng cô ta vẫn sợ chết.
Karles tặc lưỡi.
‘Thật sự là uy nghiêm của gia đình quý tộc. Ngay cả một người hầu bình thường cũng có một ý chí mạnh mẽ đến vậy.’
Hắn ta ra lệnh cho lính của hắn.
“Ngăn chúng lại.”
Những tên lính đánh thuê lao đến họ, nhưng thanh kiếm của Sonia còn nhanh hơn cả chuyển động của chúng.
Chik.
Và thứ gì đó thậm chí còn nhanh hơn cả thanh kiếm của cô.
“Ah?”
Sonia nhìn một cách khó hiểu vào tay của cô.
Thanh kiếm đã không còn ở đó nữa.
‘Ai đó đã lấy thanh kiếm của mình.’
Nhưng chẳng mất bao lâu để cô nhận ra điều gì vừa diễn ra.
Như là một hiệp sĩ, đây là sự sỉ nhục lớn nhất, nhưng Sonia quá tập trung vào chuyện gì đã diễn ra mà cô không nghĩ đến điều đó nữa.
Thay vậy cô vừa suy nghĩ vừa lắc đầu.
‘Liệu có bất kỳ ai trong số chúng có kỹ năng như thế…’
Chẳng phải nếu như vậy thì chúng đã có thể ngăn chặn cô khỏi tự sát nếu chúng muốn sao?
Một tia tuyệt vọng thoáng hiện trên gương mặt của Sonia.
Chỉ ngay khi cô định cố cắn lưỡi cô để giữ lấy phẩm giá của bản thân mình thì cô nhận ra rằng những tên lính đánh thuê mà trước đó đang chạy đến chỗ cô giờ đang nhìn ra phía sau lưng cô với đôi mắt mở to.
‘Chuyện gì đã diễn ra?’
Sonia nhìn lại phía sau lưng và ngay lập tức giật mình.
Đó là một người đàn ông luộm thuộm. Anh ta có mới mái tóc rối bù, bộ râu thì quá dài và anh nhìn như thể anh chưa tắm rửa suốt một khoảng thời gian dài.
Mặc dù quần áo và giáp của anh vẫn đang trong hình dạng tốt, nhưng không ai nhận thấy điều đó vì tổng thể vẻ ngoài của anh quá bẩn thỉu.
Sonia chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào nhếch nhác đến thế. Tuy nhiên, cô không thể mở miệng mình ra được.
Thanh kiếm đang nằm trong tay phải của người đàn ông đó. Thanh kiếm đó là thứ mà Sonia vừa mới cầm.
Điều đó tương tự với những tên lính đánh thuê đang bối rối. Tất cả chúng đều hướng nhìn thẳng về người đang đứng ở chính giữa của đám bọn chúng.
Người này là, Karles, thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê, đảo mắt của hắn một lần nữa.
‘Vẻ ngoài bẩn thỉu, râu mọc quá dài và mái tóc bạc đó…’
Hắn liền nói một cách yên lặng.
“Phải rồi. Vậy mày là con ma đó.”
Ngay sau khi tên phó thủ lĩnh biến mất, các thành viên khác cứ liên tục tan biến vào hư vô.
Cuối cùng thì đã có hơn 10 tên bị xử lý bởi anh ta. Một vài tên trong số đó còn giữ vai trò chủ chốt cho nhiệm vụ này.
Nếu không vì những thành viên đó biến mất, thì số lượng thành viên đã bị giết chết trong đợt tấn công này có lẽ đã được giảm xuống phân nửa.
Frey mặc kệ lời nói của Karles. Thay vậy anh nhìn Sonia và trả lại thanh kiếm cho cô.
“Aht.”
Sonia nhanh chóng nhận lại thanh kiếm của mình. Thông thường cô sẽ nhận lấy nó một cách bình tĩnh, nhưng lần này cũng đủ để thể hiện rằng cô đang không trạng thái tinh thần bình thường.
Chỉ khi đó anh mới quay sang nhìn Karles.
“Mày chắc là tên thủ lĩnh.”
Trong phạm vi dãy núi cực kỳ rộng lớn nên phải mất nhiều thời gian thì anh mới có thể tìm thấy chúng. Ngay từ đầu thì Frey đã không có tài trong việc truy đuổi hay tìm kiếm.
Vì điều này, mà anh đã không thể tắm rửa bản thân vì anh phải đi lang thang khắp dãy núi.
Karles nhìn lại Frey và một ánh nhìn nghiêm túc lóe lên trong mắt hắn ta.
Vậy là hắn đang nhìn về hướng của chỗ trại của bọn chúng.
Chúng đã ở đây suốt một tháng trời nên có rất nhiều thứ được tích trữ. Không thể để quên ở đó được nếu không những con quái vật sẽ lấy chúng, nên hắn phải để 10 người lại canh gác chỗ trại.
“Chuyện gì đã xảy ra với đám lính của tao?”
“Đúng như những gì mày nghĩ.”
“...”
Gương mặt của Karles trở nên lạnh toát ngay tức khắc khi hắn nhận ra một điều.
Người này chưa bao giờ có ý định tha mạng cho chúng. Mô tả của tên lính rằng anh ta cực kỳ tàn bạo là chính xác.
‘Không nên để hắn có thời gian niệm phép thuật.’
Karles nhanh chóng ra lệnh.
“Nhắm vào tên phù thủy! Đừng tiếp cận trực diện, dùng những cái cây!”
Những tên lính đánh thuê ngay lập tức di chuyển.
‘Sức mạnh của Pháp Sư Chiến thường bằng với 5 tên lính đánh thuê hạng B. Chúng ta có thể đánh bại được hắn với số lượng người hiện tại.’
“Kehuk!”
Vào giây phút cuối cùng của suy nghĩ đó của hắn ta, máu bắn ra tung tóe từ một tên lính đánh thuê.
Karles chớp mắt trong cú sốc.
‘Cái gì? Cái gì vừa xảy ra vậy…?’
Trong khoảnh khắc đó hắn chỉ có thể nhìn một cách hoang mang.
Rồi bản năng của hắn mách bảo rằng có gì đó đang lao đến hắn ta.
Cơ thể hắn ta phản ứng trước khi tâm trí có thể kịp làm gì và hắn rút hai thanh kiếm ra để chặn đòn.
Clang!
Đó là một phép thuật.
Đó là một phép thuật với nhiều sức mạnh đến nổi cổ tay của Karles bắt đầu đau nhói sau khi hắn xoay sở để chặn được nó!
Dường như hắn sẽ không thể giữ được những thanh kiếm của hắn thêm nữa, nhưng hắn vẫn cố cắn răng chịu đựng.
Karles là một tên lính đánh thuê hạng A.
Những kỹ năng của hắn là vững chắc và kinh nghiệm của hắn thì dồi dào. Hắn thậm chí còn đã chiến đấu với nhiều Pháp Sư Chiến trước kia.
Vì thế mà hắn biết có một khoảng thời gian chờ hồi phép sau khi một pháp sư niệm phép của họ.
‘Hắn ta sẽ không thể nào cứ liên tục tấn công được.’
Khoảnh khắc mà những đợt tấn công của anh dừng lại sẽ đến sớm thôi. Không, không quan trọng liệu nó có đến hay không.
Hắn ta vẫn còn hơn cả chục tên đệ xung quanh hắn. Hắn chắc rằng chúng sẽ chém đứt đầu của tên pháp sư kia trong khi anh phải nghỉ.
...Đó là những gì được cho là sẽ diễn ra.
Tuy nhiên có gì đó là lạ.
Clang. Clang.
Mồ hôi lạnh bao phủ khắp cơ thể Karles.
Đôi chân hắn run lên và cổ tay đau đớn như thể chúng sắp vỡ ra.
Tuy nhiên hắn vẫn cố không buông hai thanh kiếm của hắn ta ra. Khoảnh khắc hắn bỏ chúng ra thì cũng là lúc hắn chết.
‘Sao phép thuật đó vẫn chưa kết thúc?’
Đó như thể là có đến hàng chục người pháp sư đang thay phiên nhau hét phép thuật vào hắn ta vậy.
Hắn đang cố gắng giữ lâu nhất có thể nhưng những tên còn lại đang làm gì!
Karles quyết định nhìn xung quanh mặc cho sự nguy hiểm.
Hắn ngay lập tức cảm thấy hắn gặp phải một sự thất bại.
‘Đi-, điên rồ…’
Hắn ta không phải là người duy nhất đang cố giữ thanh kiếm của mình trong sự tuyệt vọng.
Tất cả những tên lính đánh thuê đều đang bị tấn công bởi phép thuật đó!
‘G-, gã đó thật sự là nhân vật nào?’
Sao mà anh ta có thể niệm và điều khiển nhiều phép như thế này cùng một lúc cơ chứ?
Ngay cả Phó Thủ Lĩnh của một Tòa Tháp Ma Thuật mà hắn đã từng gặp trước kia còn không mạnh đến thế này!
Vào khoảnh khắc đó.
Ttuk.
Phép thuật cuối cùng cũng dừng lại.
“Huk…! Huk…!”
“Uh, uhh…”
Những tên lính đánh thuê bỏ tay xuống và tuyệt vọng hít lấy không khí mát lạnh vào người chúng.
Karles cũng hạ tay xuống trong khi hét lớn lên.
“Ma-, Mana của hắn ta chắc hẳn là đã cạn rồi! Chúng ta phải giết hắn ngay bây giờ!”
Nếu chúng bỏ lỡ cơ hội này thì coi như chấm hết.
Karles không hề tự tin trong việc chịu đựng thêm một đợt tấn công như thế nữa.
Những lời nói này dường thắp lên ngọn lửa quyết tâm trong người những tên lính đánh thuê đang trông như thể chúng sắp ngã gục đến nơi.
“Giết hắn!”
“Tên khốn này!”
Những tên lính đánh thuê lao đến cùng một lúc.
Sonia, người đang quan sát trong sự choáng váng, vội vã giơ thanh kiếm lên và cố đối đầu với chúng. Cô không biết người này là ai, nhưng ít nhất anh ta không phải kẻ thù.
Rồi Frey liền đưa tay lên để ngăn cô lại.
“Lùi lại. Đã kết thúc rồi.”
“Kết thúc? Cái…”
Kuahh.
Vào lúc đó mặt đất bắt đầu rung chuyển. Những tên lính đánh thuê giật bắn người.
“Động-, Động Đất! Ma thuật 5 sao!”
“Kh-, khốn kiếp! Ra khỏi đây ngay!”
Những tên lính đánh thuê rắn sức để thoát khỏi phép thuật đó nhưng phạm vi ảnh hưởng là quá rộng. Chúng không có đủ kinh nghiệm khi đối mặt với một pháp sư.
Ngoài ra nếu chúng ở trong tình trạng hoàn hảo thì chúng đã có thể thoát được. Nhưng giờ thì chúng đã tới giới hạn thể chất nên việc đó là bất khả thi.
Ngay cả những tên đứng phía sau cũng không thể thoát được sự rung chuyển dữ dội.
“Ugh!”
“Kuk…”
Những tên lính đánh thuê bị chôn vùi dưới mặt đất trong thoáng chốc. Chúng cố vật lộn và đào đường ra với hai tay nhưng chúng sớm bị nuốt chửng vào lòng đất.
‘Mình, mình không thể tin được chuyện này! Ma thuật mà hắn ta dùng cho đến giờ đơn giản là không bị trễ về mặt thời gian sao?’
Karles đã rất kinh ngạc khi hắn cảm nhận cơn đau từ những tảng đá đè lên hắn từ mọi hướng.
Chàng trai này đã sử dụng một phép thuật để câu giờ bọn chúng trong khi sử dụng cơ hội đó để niệm một phép khác!
Hán ta biết pháp sư có khả năng niệm được hai phép cùng một lúc.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến hai phép được niệm cùng một lúc mà mạnh đến vậy.
Toàn bộ nhóm lính đánh thuê đã bị hủy diệt chỉ bởi một phép thuật duy nhất. Và sao mà Phép Động Đất lại có sức mạnh đến thế?
Thay vì chỉ đơn giản là làm rung chuyển và tạo ra những vết nứt trên mặt đất thì phép này đã nuốt chửng và kéo chúng xuống như thể bản thân mặt đất là một thể sống.
‘Oh, oh không. Nếu như thế này thì…’
Karles bị nhấn chìm bởi sự thống khổ, nhưng hắn chẳng có cách nào để thoát ra cả.
Kuuuu.
Sự rung chuyển dừng lại và mặt đất trở lại như vẻ ngoài trước đó của nó.
“Oh, ôi Thần Linh ơi.”
Sonia nhìn vào chàng trai trước mặt cô.
Rồi như một cú đánh vào não của cô. Chàng trai này đã quét sạch những tên lính đánh thuê chỉ trong một cái chớp mắt.
---
Team Just T