Đại Pháp Sư Tái Xuất Sau 4000 Năm - Chương 21 - Sonia Aquarid (1)
Team Just T
Đã một tháng kể từ khi chúng tiến vào phạm vi của dãy núi ngu ngốc này.
Lawrence, một thành viên của Nhóm Lính Đánh Thuê Rìu Xương, nhớ bia lạnh, thuốc lá đậm và thân thể tuyệt vời của Amy.
‘Khốn khiếp. Chừng nào thì con khốn Sonia hay cái đéo gì cũng được mới đến đây?’
Nếu không vì tiền thưởng cao, thì hắn ta đã hủy bỏ công việc này rồi.
Vẫn ổn dù nó có nguy hiểm. Dù gì thì đây cũng không phải những ngày đầu kể từ khi hắn bắt đầu mạo hiểm mạng sống của mình.
Nhưng một công việc nhàm chán thì không thể nào chịu đựng nổi.
Như là những người lính đánh thuê, thành viên của Nhóm Rìu Xương đều đang kiên nhẫn và dũng cảm khi chờ đợi mục tiêu của chúng.
Nhưng bên trong một khu rừng không có rượu hay phụ nữ, thì đó giống như là một cực hình dành cho chúng khi ở đây suốt một tháng trời.
Kết quả là chúng phải chơi bài để giết thời gian.
“Giờ xong nhá! Juan, mày thua rồi!”
“Câm mồm và đợi chút đi! Victor! Giờ tao ném vào đâu mới thắng? Trái táo Adam? Trái tim? Hay liệu tao có nên nhắm vào khoảng trống giữa hai cái răng cửa không?”
“Trước trán. Nếu chết ngay tức khắc thì mày có 10 điểm và mày thắng.”
Lawrence tặc lưỡi khi hắn nhìn vào đám đồng bọn.
Trò ‘Ném Phi Tiêu Vào Người’ đang được chúng chơi như là một trò chơi để giết thời gian.
Đó là một trò chơi đơn giản mà 1 người bị treo lên cây và chúng lần lượt ném dao găm vào người đó.
Càng gần mục tiêu thì điểm càng cao.
Đôi lúc chúng phải bắt giữ những người xa lạ từ dãy núi để làm mục tiêu cho chúng.
Và nếu chúng tình cờ gặp phải một người phụ nữ để sử dụng như một món đồ chơi, chúng sẽ sử dụng người đó vài lần trước khi thả lại vào dãy núi để cho bọn quái vật xử lý những gì còn sót lại.
Juan là một trong những thành viên đặc biệt thích chơi trò này.
“Đứng yên nào…”
Hắn ta cười toe toét một cách độc ác và nhắm con dao găm.
Người đàn ông bị cột trên cây đã dính đầy máu. Người đó đang trong tình trạng cực kỳ nguy kịch mà có thể chết ngay sau một cú chạm nhẹ.
“Vậy tao ném vào trán thì sẽ được 10 điểm sao? Thế thì tao sẽ đến từ phía sau.”
“Để coi mày làm được gì.”
Shwik!
Con dao găm nhanh chóng bay đi và nếu nó cứ tiếp tục bay theo đường đó thì nó sẽ trúng ngay giữa trán của người đàn ông kia.
Chỉ khi Juan sắp sửa hét lên trong sung sướng thì đầu của người đàn ông kia gục xuống.
Pak!
Con dao găm cuối cùng cắm vào cái cây ở ngay trên đỉnh đầu của người đàn ông kia.
“Puhahaha! Thằng khốn Juan, xem mày may mắn chưa kìa!”
“Thế đéo nào? Sao nó lại chết vào lúc này cơ chứ? Kuhaha!”
“Tao xin nha! Xin 10 bạc nha haha!”
Khi những đồng bọn đều đang cười nhạo, gương mặt Juan trở nên đỏ bừng trong sự giận dữ và hai má hắn ta run lên.
Thịch.
Cái đầu tưng vài lần trước khi ngừng lăn. Gương mặt của người đàn ông khóa chặt trong biểu cảm đau đớn và sợ hãi có thể nhìn thấy.
“Sao lại trút giận lên một người đã chết rồi.”
“Để nó yên đi. Nó đã thua 5 ván liên tiếp rồi, chắc phải thốn lắm nên nó mới phải tức tối đến vậy.”
“Hey, tới lúc rời khỏi đây rồi. Dù gì tao cũng là phó thủ lĩnh mà.”
“Được rồi.”
Khi những đồng bọn khác của hắn thể hiện ý định trở về thì Juan chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc theo sau chúng.
Tuy nhiên trước khi rời đi, hắn vẫn cố phun nước bọt vào gương mặt méo mó kia với biểu cảm giận dữ trên gương mặt của hắn.
“Thằng khốn nạn.”
Chỉ khi anh nói thế và quay lại, Juan bị giật mình.
“Hu-, Huk!”
Một chàng trai hiện tại đang đứng trước mặt hắn ta.
Tuy nhiên, vẻ ngoài của chàng trai đó thật kỳ quái.
Chàng trai đó thật hốc hác và đầu tóc thì rối bù.
Anh ta có bộ râu dài và rối, gương mặt thì trông như nó được nhúng nhiều lần vào bùn đất.
Ngay cả một tên sát nhân máu lạnh đã trải qua nhiều trận chiến sinh tử cũng phải thấy vẻ ngoài của anh trông thật khiếp đảm.
“Th, thằng khốn kia! Mày là thứ quái dị gì thế…!”
Juan nhanh chóng rút dao ra.
Tuy nhiên ánh mắt của chàng trai vẫn nhìn vào thi thể kia mà không thèm liếc nhìn đến Juan người đang đứng đó.
‘M-, ma ư? Kh-, không. Điều đó thật vô lý.’
Mùi hôi thối… mùi thối rửa?
‘Un-, Undead?’
Undead cũng xuất hiện ở Dãy Núi Ispania sao?
Juan vẫn đang nhìn vào gương mặt của người đó với biểu cảm khó chịu cho đến cuối cùng rồi thì người đó cũng mở miệng.
“Mình đã đến trễ.”
“Huh…? Mà-, Mày nói gì thế?”
Shik.
Đó là những lời nói cuối cùng của Juan.
Vào lúc đó, một lưỡi hái màu trắng xuất hiện phía sau hắn ta và cắt đầu hắn ra khỏi vai trong một nhát chém duy nhất.
Juan chết mà không hề nhận ra việc đó đã được thực hiện bởi một phép 5 sao Lưỡi Hái Ánh Sáng.
Đầu hắn ta lăn đến thi thể của người đàn ông vẫn đang bị cột trên cây đã chết một lúc trước hắn ta.
Chàng trai ốm nhách, Frey, vẫn đang nhìn vào thi thể đó.
Người đàn ông đã chết vì bị đùa giỡn bởi tất cả những tên lính đánh thuê, chứ không chỉ Juan.
“...”
Rồi anh nhìn lại.
Trong bóng tối của trời đêm, đôi mắt Frey vẫn nhìn rõ đám lính đánh thuê còn lại đang hướng về trại của chúng một cách chậm rãi và bình thản trong khi vẫn còn trong tâm trạng vui đùa với nhau.
Đôi mắt Frey bắt đầu sáng lên như một đốm lửa bùng cháy.
“Chúng ta đã mất liên lạc với phó thủ lĩnh.”
Thủ lĩnh của Nhóm Lính Đánh Thuê Rìu Xương, Karles, cau mày khi hắn ta nghe những lời đó.
Hắn đang trải qua rất nhiều sự căng thẳng trong những ngày qua.
“Thế còn ai sống sót nữa?”
“Chỉ mình em.”
“Đó là loại quái vật gì?”
“Đó là… là một con ma.”
Karles đưa ra biểu cảm khó hiểu khi thuộc hạ của hắn nói những điều này.
“Ma ư? Mày có chắc là mày biết chúng ta đang ở đâu không?”
“Dạ dĩ nhiên em biết. Chúng ta đã ở đây suốt một tháng hơn, sao mà em có thể không biết chúng ta đang ở đâu được cơ chứ?”
“Miệng thì nói là biết nhưng mày nói như thể mày vừa bị đánh vào đầu bởi một tảng đá vậy.”
Karles liếc nhìn tên thuộc hạ với ánh mắt khó chịu trước khi nhìn xung quanh.
Một khu rừng rộng lớn, với hàng chục ngàn cây mà cao chót vót qua đầu bọn chúng cũng như dãy núi xuyên qua những đám mây.
Đây là Thiên Đường Quái Vật, Dãy Núi Ispania.
Những người lính đánh thuê đã quen với nơi này gọi nó là Dãy Núi Địa Ngục.
Nó là một trong ba khu vực nguy hiểm bậc nhất trên toàn cõi lục địa mà ngay cả những người lính đánh thuê hạng B như chúng không dám đi xa hơn khỏi vùng rìa.
Thế mà ở nơi này lại có ma sao?
“Tao thà gặp con ma đó. Chứ suốt ngày tao gặp mặt lũ Troll thì tao nói thật là tao muốn phát bệnh với việc đó rồi.”
Đám thuộc hạ của Karles cười thích thú.
“Đó có phải là một con ma nữ không? Nếu thế thì tao còn khoái hơn nữa.”
“Đéo có đùa đâu. Điều này thật sự nghiêm trọng. 15 thành viên của nhóm, bao gồm cả phó thủ lĩnh, đã bị giết bởi một con quái vật bí ẩn.”
Nếu chúng mất thêm thành viên trong nhóm thì sẽ càng thử thách thêm cho chúng khi đối mặt với những hiệp sĩ mạnh mẽ từ Gia Tộc Aquarid.
Nên đương nhiên là tên thủ lĩnh sẽ xem xét vấn đề này thật sự nghiêm túc.
“Và chẳng còn dấu vết nào của chúng. Như thể tất cả chúng đều đã bốc hơi. Tao biết. Chúng chỉ đang giỡn để giúp chúng ta thư giãn thôi.”
Karles nghi ngờ câu chuyện của chúng. Nếu chúng thật sự bị ăn thịt bởi một con quái vật thì sẽ có những dấu vết còn sót lại vì lũ quái vật rất bừa bãi.
Ngay cả khi nó ăn toàn bộ thi thể thì liệu nó có ăn luôn giáp trụ và vũ khí không?
“Trông nó như thế nào?”
“Nó là một người đàn ông. Với mái tóc dài rối bù… umm nó cực kỳ hôi thối.”
“Mùi hôi thối à?”
“Phải. Trên hết là nó thoát ẩn thoát hiện như một con ma, mặc dù là đang ban ngày.”
“Hmm.”
Karles nhắm mắt lại một lúc.
Rồi hắn từ từ mở mắt ra lần nữa.
“Đó là một phù thủy.”
“Chắc hắn phải cực kỳ tài giỏi và có khả năng niệm được 2 phép cùng một lúc.”
“Thế thì tại sao mà phó thủ lĩnh và những đứa còn lại lại bị hạ gục được. Đó là pháp sư chiến à?”
“Có lẽ vậy. Trên hết thì giải thích như vậy vẫn đáng tin hơn so với một gã trở về từ cõi chết để giết chúng ta.”
Hắn ta thở dài.
Bản thân một pháp sư đã rất khó tin, nhưng mà còn có thể chiến đấu được trong phạm vi dãy núi cũng như niệm được 2 phép cùng một lúc và chiến đấu cận chiến ư?
‘Bọn nó đã làm lính đánh thuê suốt bao nhiêu năm, vậy mà?’
Nếu thì thế đây có lẽ là kẻ thù sừng sỏ nhất.
“Tăng cường phạm vi giám sát. Con ma đó… nếu thấy nó thì phải giết ngay lập tức. Nó có thể là một pháp sư được gửi đến bởi Gia Tộc Aquarid.”
“Tuân lệnh. Nhưng chẳng phải thật kỳ lạ sao? Thật khó tin khi gia tộc vốn nổi tiếng với những hiệp sĩ thứ hạng cao cuối cùng lại phải thuê một phù thủy.”
“Không thể nào loại trừ khả năng đó. Để hộ tống đứa con gái duy nhất thì chúng có thể sẵn sàng cúi đầu cho lần này. Dù gì, chúng ta chỉ cần tập trung vào nhiệm vụ của mình nên hãy luôn cảnh giác.”
Khi Karles sắp quay người đi, hắn đột nhiên nghĩ về một thứ gì đó và mở miệng ra.
“Ah. Hôm qua mày nói rằng mày tìm thấy 5 đứa ở quanh đây. Thế mày đã làm gì chúng? Tao cảm thấy chúng sẽ chết nếu chúng ta để chúng đi nên chúng ta có thể chơi đùa với chúng mà.”
“Ý đại ca là đứa nào ạ?”
“Thì đứa con gái đến đây để hái thảo dược và đám lính đánh thuê đang hộ tống cho chúng.”
Đám thuộc hạ của Karles cười khúc khích.
“Tao không biết, nhưng bọn mày có giết ai đi hái thảo dược không? Bọn mày chưa bao giờ mệt mỏi với việc đó và luôn muốn tiếp tục mà. Đó là bản chất tự nhiên của loài người khi chia sẻ những việc tốt cho nhau mà. Đúng không?”
“Chúng muốn chết sớm. Nên bọn em phải giúp chúng thôi.”
“Kuku. Thế bọn mày làm gì với chúng?”
“Bọn em dùng đứa con gái để giải tỏa nhu cầu và sử dụng đám lính đánh thuê làm mục tiêu. Ah. Chúng chết vào lúc bình minh. Lũ sói đã ăn sống chúng khi chúng đang ngủ. Một trong số chúng còn được dùng để làm mục tiêu cho trò chơi của phó thủ lĩnh vào ngày hôm qua.”
Lần này Karles mới là người cười và hắn cười trong một lúc lâu.
“Tụi mày nên dừng chơi đùa đi. Theo như thông tin thì con gái của gia tộc Aquarid sẽ đến đây vào ngày mai. Ném những cái xác cho lũ quái vật. Đừng có ngu mà để chúng ở gần thành phố như lần trước nữa, được không? Chúng ta sẽ rời khỏi nơi này sớm thôi nhưng đó vẫn là một rắc rối lớn đấy.”
“Th-, tha mạng, làm ơn…”
Một giọng nói yếu ớt có thể nghe thấy.
Karles quay lại và nhìn về phía âm thanh đó. Có một người đang treo lủng lẳng trên sợi dây với máu me đầy khắp cơ thể.
Quần áo chỉ đủ che những chỗ nhạy cảm và có những con dao găm ở hầu hết những nơi mà da của anh ta bị phơi bày.
“Tôi van, tôi van xin mấy người… Những thứ tôi thấy ở đây… Tôi sẽ không bao giờ kể cho bất kỳ ai.”
Anh ta trông thật thảm thương.
Karles nhìn anh ta một lúc trước khi quay đi.
“Tion, tao vừa nói gì thế nhĩ?”
“Vâng.”
Tion mỉm cười và rút thanh kiếm ra.
“Đại ca nói phải loại bỏ thứ này.”
---
Team Just T