Đại Pháp Sư Tái Xuất Sau 4000 Năm - Chương 23 - Sonia Aquarid (3)
Team Just T
“Cảm ơn, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu.”
Luther vội vã cúi đầu.
Frey nhìn ông và Luther ngay lập tức trở nên lo lắng vì ông không biết chàng trai kỳ lạ này sẽ nói gì.
Anh ta đã giúp họ, nhưng có thể anh cũng không tiếp cận họ với những ý định tốt.
“Không sao. Ông có bị thương gì không?”
Khi Frey đáp lời ông, Luther thở phào nhẹ nhõm.
Đến lúc này ông mới nghĩ đến việc đó, rằng nếu một người pháp sư mạnh đến vậy thật sự có bất kỳ ý định xấu nào với họ thì họ có thể đã bị chôn vùi dưới lòng đất cùng với nhóm lính đánh thuê rồi.
“Những tên lính đánh thuê… chúng đã chết hết chưa?”
Đó là Sonia người tiếp theo nói.
Frey gật đầu.
“Cô có muốn xem xác của chúng không?”
“K-, không. Vậy là ổn rồi.”
Sonia là một cô gái lạnh lùng nên cô thường ít khi ngượng ngùng, nhưng cô nói lắp vì cô vẫn còn cảm thấy kinh ngạc.
Cô tin rằng anh ta sẽ cho cô xem xác của những tên lính đánh thuê nếu cô trả lời quá trễ.
Cô hằng giọng vài lần trước khi nói với giọng điệu đúng và phù hợp với một người phụ nữ quý tộc.
“Cảm ơn anh vì sự giúp đỡ. Tôi là Sonia Aquarid từ Vương Quốc Luanoble.”
Mặc dù anh là ân nhân của cô, nhưng không dễ cho cô nói theo cách bình thường. Là một người phụ nữ, Sonia thường nói với giọng điệu cực kỳ lạnh lùng và thẳng thắn và cô hiếm khi sử dụng những lời lẽ kính trọng.
Tuy nhiên Frey lắc đầu nhẹ khi anh nghe những lời của cô.
‘Aquarid? Mình nghĩ mình đã nghe đến từ đó ở đâu đó trước đây rồi.’
Có cảm giác là mới gần đây thôi, nhưng vì không thể nhớ ra được sau khi anh đã suy nghĩ về điều đó một lúc rồi, anh xác định rằng việc đó không quan trọng lắm.
“Tôi là Frey Blake. Từ Đế Chế Kastkau.”
Sonia ngạc nhiên khi chẳng hề có sự thay đổi nào trên biểu cảm của anh ngay cả sau khi cô đã tiết lộ danh tính của mình.
Điều này là vì gia tộc Aquarid là một trong những gia đình hiệp sĩ nổi tiếng nhất trên toàn cõi lục địa.
Ngay cả khi anh ta đến từ Đế Chế, anh cũng nên nghe về tên của gia tộc đó chứ.
‘Không lẽ anh ta là một thường dân?’
Trong thực tế, cô nghĩ anh ta là một thường dân vì vẻ ngoài khó coi của anh. Ngay cả những người ăn xin trên đường phố của vương quốc còn sạch sẽ hơn cả anh.
Anh ta cực kỳ bốc mùi, nhưng Sonia cố gắng không để lộ những suy nghĩ này.
Tuy nhiên những hành động tiếp theo của Luther khiến cô ngạc nhiên.
“Tôi hiểu rồi, vậy cậu là một thành viên của Gia Tộc Blake.”
Khi Sonia chuyển ánh nhìn đầy thắc mắc sang ông, ông trả lời với một nụ cười.
“Đó là một trong những gia đình phù thủy nổi tiếng nhất. Gia tộc đó đã sản sinh ra một vài phù thủy nổi bật nhất mà hỗ trợ cho Đế Chế Kastkau.”
Luther tiếp tục, cảm thấy lời giải thích của mình vẫn chưa đủ lắm.
“Bá Tước Isaka Blake, người đứng đầu gia tộc hiện tại, là một trong 8 pháp sư đẳng cấp 7 sao ở Đế Chế, và là người đứng đầu của một trong 6 Tòa Tháp Ma Thuật.”
“...đúng vậy.”
Những phản ứng của Luther ám chỉ rằng anh ta là một thành viên của một gia tộc mà ít nhất ở cùng đẳng cấp với gia tộc Aquarid.
Sonia chuyển ánh mắt sang Frey với sự ngạc nhiên khi cô nhớ lại ma thuật mà anh vừa dùng.
Hàng trăm tia sáng thành hình bay ra từ những đầu ngón tay của anh và liên tục đàn áp những tên lính đánh thuê, và khi chúng nghĩ phép đó đã kết thúc, thì mặt đất mở ra và nuốt chửng tất cả bọn chúng.
Đó là một cảnh tượng tuyệt đẹp và cũng rất áp đảo.
‘Mình chưa thể nào đánh bại được tất cả chúng.’
Đặc biệt là người đàn ông với vết sẹo ở trên mặt. Đó là lần đầu tiên Sonia đối đầu với một kiếm sĩ dị thường và độc đáo đến vậy.
Ngay cả khi cô đấu tay đôi với hắn ta, cô cũng không thể đảm bảo được chiến thắng cho bản thân.
Để giải quyết cả một nhóm như thế mà không bị dính một vết xước nào.
‘Đây chắc chắn là một pháp sư hàng đầu.’
Đó là lúc mà ấn tượng của Sonia về pháp sư thay đổi rất nhiều.
Sau một lúc, cô nghiêng đầu.
‘Nhưng tại sao một người như thế lại trông tệ hại như vậy?’
Frey nhìn về nơi những tên lính đánh thuê bị chôn vùi và mở miệng ra.
“Chúng chắc hẳn đã đợi ở trong dãy núi này hơn cả một tháng. Dường như cô là mục tiêu của chúng, có bất kỳ lý do gì cho việc đó không?”
“Sao anh biết chúng ở đây suốt một tháng?”
“Đó là thời điểm mà những cái xác đầu tiên được phát hiện gần nơi này. Dường như chúng đã bắt giữ những người từ thành phố mà đi ngang qua nơi này và hành hạ họ.”
Sonia gật đầu với điều đó.
Lời nói và hành vi của chúng là cực kỳ thô tục và thấp kém.
Luther cũng gật đầu.
“Một tháng à… Dường như khoảng thời gian đó trùng hợp với thời điểm mà chúng tôi rời Vương Quốc Luanoble. Có thể đã có ai đó thuê chúng. Gia Tộc Aquarid có nhiều kẻ thù bằng với chúng tôi có nhiều đồng đội vậy.”
Nhưng họ biết một điều.
Có được những tên lính đánh thuê mạnh đến thế này, thì người thuê chúng chắc cũng phải sở hữu quyền lực đáng kể.
Frey dường như nghĩ về một điều gì đó trước khi nói một cách chậm rãi.
“Vậy giờ mấy người sẽ làm gì?”
“Đầu tiên chúng tôi cần đến một thành phố. Tôi nghe rằng có một thành phố có tên Ispaniola gần đây.”
“Chỉ cần đi theo đại lộ khi ông gặp con đường đó là được. Cũng không xa nơi này lắm.”
Luther thở phào nhẹ nhõm.
“Thật mừng.”
“Trên đường đi đến đây tôi thấy nhiều dấu vết của cuộc chiến. Rất nhiều thi thể dường như ở nhóm của ông, ông định làm gì với thi thể của họ?”
“...Tất cả họ đều có gia đình. Sẽ rất tuyệt nếu chúng tôi có thể mang thi thể họ về nhà nhưng chúng tôi không thể làm thế. Nên ít nhất chúng tôi có thể chôn họ tại đây.”
“Tôi sẽ giúp.”
Luther muốn từ chối như một phép lịch sự nhưng lời đề nghị của Frey như một cơn mưa sau những ngày hạn hán kéo dài.
Ông không thể làm gì khác ngoài việc hỏi với gương mặt hạnh phúc.
“...Cậu có chắc không?”
“Chắc chắn.”
“Cả-, cảm ơn cậu. Vậy trong lúc cậu dọn những thi thể đó, cậu có thể kiểm tra xem còn người nào sống sót không?”
Frey lắc đầu.
Luther bừng tỉnh và cảm thấy ông đã nhờ vả quá nhiều nhưng Frey liền nói.
“Ispaniola. Có một đá dịch chuyển ở đó, tôi sẽ mang những thi thể đến đó nên ông có thể mang họ về Luanoble.”
“Cậu thật sự có thể giúp đến vậy sao?”
Đó là một lời đề nghị không thể tưởng tượng đến được.
Sonia, Luther và cả hai người hầu không biết làm gì ngoài việc nhìn anh với những đôi mắt mở to.
Frey gật đầu.
“Dù gì thì tôi cũng phải ghé qua thành phố đó. Và tôi cũng cần phải lo cho thi thể của những người khác nữa.”
Frey lại thể hiện ma thuật ấn tượng của anh một lần nữa khi anh mang những thi thể đó về thành phố.
Anh xếp chồng những thi thể lên một cổ xe với những bánh xe đã bị vỡ và sử dụng nó để đưa họ về.
Sonia và những người hầu của cô chỉ biết nhìn trong sự thán phục, nhưng chỉ có Luther biết rõ là những hành động của anh ta là thật sự vô lý đến mức nào.
‘Cậu ta đáng lẽ phải thấy còn hơn cả khát nước chứ…’
Ông không thể tưởng tượng nổi độ nặng của cổ xe đang di chuyển.
Hơn nữa, Ispaniola đâu chỉ cách đó 10 phút.
Thay vậy phải mất vài tiếng để họ đi bộ đến thành phố. Tuy nhiên, Frey không hề thể hiện bất kỳ sự gắng sức nào.
Thực tế thì anh vẫn còn có thể có những cuộc trò chuyện bình thường với Sonia và Luther.
Đây là bằng chứng cho thấy anh không cần tập trung quá nhiều vào phép mà anh đang sử dụng.
“20?! Thật sao?”
“Đúng vậy.”
“Tôi nghĩ anh phải ít nhất hơn 30 tuổi chứ…”
“Đừng nói quá như thế.”
Frey và Sonia dường như đã trở nên khá thân thiết. Hai người họ dường như cách xa tuổi nhau nhưng thực tế thì họ lại bằng tuổi.
Luther nhìn cảnh tượng đó với ánh nhìn tò mò.
‘Người đã hoàn toàn thừa nhận anh ta rồi.’
Thường thì cực kỳ khó để Sonia trở nên thân với một người đàn ông.
Đặc biệt khi đó là người mà cô không hề có mối liên hệ nào.
Ngay cả trong Luanoble, số lượng những người bạn thân mà Sonia có có thể đếm được trên một bàn tay.
Nên cảnh tượng mà cô nói chuyện với một người đàn ông, và người đó từ một quốc gia khác, là cực kỳ hiếm thấy với Luther người đã chăm sóc cho cô từ nhỏ.
‘Điều đó cũng tốt. Với tài năng vượt trội mà chàng trai họ Blake này sở hữu thì cũng ổn khi người kết hôn với cậu ta.’
Trên hết, Gia Tộc Blake cũng sánh ngang với Gia Tộc Aquarid.
Nếu thỏa ước với Gia Tộc Jun không tiến triển tốt thì Luther sẽ tự bản thân ông đề nghị anh chàng này lên trước trưởng tộc.
Cuối cùng thì họ cũng đến thành phố mà Frey vẫn chưa đổ một giọt mồ hôi nào. Vào lúc này thì Luther đang nhìn anh như thể đang nhìn một con quái vật.
‘Lượng Mana của cậu ta thật ấn tượng.’
Chỉ khi đó ông mới bắt đầu suy ngẫm về vẻ ngoài không mấy đẹp đẽ của Frey. Có lẽ đó là kết quả từ việc luyện tập.
Trên hết, lượng Mana tập trung ở Dãy Núi Ispania nổi tiếng là cực kỳ dày đặc.
Ngay cả vậy, cũng cực kỳ hiếm có người nào sẵn sàng tu luyện ở một nơi mà được đặt cho cái tên Dãy Núi Địa Ngục.
Chẳng lâu sau khi đến Ispaniola, Luther ngay lập tức gửi những thi thể về Vương Quốc Luanoble.
Ông đã thuê một hội lính đánh thuê để hộ tống những thi thể đó và gửi một trong hai người hầu còn lại để hướng dẫn cho họ.
Trong khi đó, Frey dường như đã đưa những thi thể còn lại cho những người lính gác của thành phố.
Những thi thể này thuộc về những cư dân của thành phố mà đã bị sát hại.
Khi mọi việc đã được giải quyết, Luther dường như mới thoát khỏi được sự bàng hoàng.
Mặc dù Sonia có địa vị cao hơn, nhưng cô có ít kinh nghiệm sống nhất, nên ông phải là người bày tỏ lòng biết ơn trước tiên.
“Cảm ơn cậu rất nhiều. Tôi không biết làm sao để đáp lại ơn nghĩa của cậu nữa…”
“Không sao đâu.”
Frey dường như không quá hòa đồng.
Anh không có nhiều điều để nói và dường như cực kỳ lạnh lùng.
“Vậy thì tôi phải rời đi rồi. Tôi hy vọng suốt chặng đường còn lại của ông sẽ thuận lợi hơn.”
“Đợi-, xin hãy đợi đã.”
Luther vội vã cố ngăn Frey lại.
Frey chỉ quay đầu lại nhìn Luther.
“Xin hãy để tôi tặng cậu một món quà.”
“Tôi không làm thế để hy vọng nhận lại một món quà đâu.”
“Tôi biết, nhưng mà… làm ơn. Nếu tôi để cậu đi như thế này thì Gia Tộc Aquarid sẽ bị xem như một gia tộc đê tiện...”
“...”
Luther khá tuyệt vọng.
Miễn là Frey là con cháu từ một gia đình quý tộc thì anh nên thể hiện với họ một chút lịch sự như vậy, còn nếu không họ sẽ phải mắc nợ anh.
Không, dẹp những chuyện chính trị sang một bên. Luther thật sự muốn trả ơn cho Frey cho tất cả những gì mà anh đã làm cho họ.
“Xin anh đấy Frey. Hãy để tôi đáp trả ơn nghĩa mà anh đã dành cho chúng tôi.”
Sonia cũng cúi đầu.
Cực kỳ hiếm khi thấy cô phải cúi đầu.
Frey trong phút chốc chẳng nói nên lời, trước khi anh thở dài.
“Tôi chỉ chấp nhận việc ăn tối thôi.”
“Cả-, Cảm ơn anh.”
Họ khá may mắn, nếu anh ta quyết định sẽ bướng bỉnh một xíu, thì anh ta đã rời đi mà không chút chần chừ.
Gương mặt của Luther đang sáng bừng lên với sự hạnh phúc và Frey nói sau đó một lúc.
“Tôi biết một nơi thích hợp, hãy đi đến đó.”
“Được thôi.”
---
Team Just T