Đại Pháp Sư Tái Xuất Sau 4000 Năm - Chương 17 - Sự Chuẩn Bị và Luyện Tập (3)
Team Just T
Thứ đầu tiên Frey cần mua là quần áo.
Đồng phục anh đang mặc không quá thoải mái và cũng không thích hợp cho một chuyến đi dài.
Anh cũng sẽ cần mua giày đi bộ đường dài và áo choàng.
‘Một loại giáp da cho lính đánh thuê cũng sẽ đủ tốt.’
Cũng an toàn khi nói rằng giáp mà những người lính đánh thuê - người phải dành một lượng lớn thời gian ở bên ngoài - mặc là loại thích hợp nhất cho các hoạt động ở bên ngoài thiên nhiên hoang dã.
Khi anh đi lang thang xung quanh, Frey tìm thấy một cửa hàng mà trông rất hứa hẹn.
Đó dường như là một loại cửa hàng hàng hóa tổng hợp chuyên dành cho những nhà thám hiểm vì không chỉ có giáp trụ mà còn cả vũ khí, Potion và nhiều dụng cụ khác có thể đều được tìm thấy tại đó.
Cửa hàng đó dường như là một trong số những nơi lớn nhất mà có thể tìm thấy trong toàn bộ thành phố này.
Vì nó khá lớn nên Frey nghĩ rằng anh sẽ có thể tìm thấy tất cả những món vật phẩm mà anh cần mà chẳng cần phải tìm kiếm ở cửa hàng khác nữa.
Khi Frey mở cửa ra và đi vào, một người đàn ông trung niên với biểu cảm hào phóng, chào đón anh.
“Chào ngài. Không biết tôi có thể giúp gì cho cậu?”
“Tôi đang kiếm một bộ giáp thật tiện dụng.”
Người chủ cửa hàng, Dumpid, nhanh chóng lướt nhìn trang phục của Frey.
‘Đó là đồng phục của Học Viện Westroad.’
Đó là một học viện khá nổi tiếng nói chỉ những tinh anh mới có thể nhập học. Dumpid đã gặp nhiều khách hàng từ học viện đó nhiều lần trước đây.
Có lẽ vài người với nhãn quan kém có thể không nhận ra, nhưng Dumpid khá chắc chắn rằng ông đối xử với những học viên này rất nồng nhiệt.
Họ đóng góp rất nhiều cho doanh số của cửa hàng vì họ khá dễ bị lừa.
Ông biết những thứ mà họ thích mua và cách để làm hài lòng họ.
Đôi mắt Dumpid lóe sáng khi thích thú trước một cơ hội kiếm tiền.
‘Hôm nay lại có một con vịt khác tự đi vào.’
Ông mỉm cười hạnh phúc trong lòng dù ông che giấu nó rất kỹ.
“Được thôi. Xin hãy đi theo tôi.”
Chẳng bao lâu, Dumpid dẫn anh đến trước một bộ trang phục cực kỳ sặc sỡ. Nó không thể được xem là giáp trụ được, nó giống hơn với thứ trang phục mà những người diễn tuồng hay mặc.
Khi ông nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của Frey, Dumpid không thể ngăn bản thân khỏi việc mỉm cười rạng rỡ.
‘Xong nhé.’
“Đây là bộ giáp làm từ bộ lông của Cáo Bạc. Nó đẹp vô cùng, nhưng lại có thiết kế mà hầu hết mọi người đều khó mặc ra đường, tuy nhiên tôi tin rằng nó đã gặp được vị chủ nhân định mệnh của nó vào ngày hôm nay rồi. Tôi chắc chắn nó sẽ hợp với khí phách của cậu một cách hoàn hảo.”
Dumpid tiếp tục, chỉ thẳng vào phần ngực của ‘bộ giáp’.
“Viên Sapphire đó được chạm khắc thủ công bởi nghệ nhân hàng đầu. Còn có ma thuật tự làm sạch trong nó, nên ngay cả khi nó có bị bẩn, sau một lúc…”
“Ông chủ.”
Biểu cảm của Frey trở nên sắc lạnh.
“Ông đang nói bộ giáp này tiện dụng à?”
Dumpid nhìn hơi hoảng sợ.
“Vân-, vâng? Đ-, đúng vậy.”
“Vậy thì tôi nghĩ tôi vào nhầm cửa hàng rồi.”
Rồi khi anh quay người đi không chút do dự. Dumpid mới nhận ra rằng có gì đó không đúng.
“Đợi, đợi đã. Xin hãy nói cho tôi biết loại giáp nào mà cậu đang tìm kiếm.”
Frey đáp lời một cách lạnh lùng mà không dừng bước.
“Độ bền và độ đàn hồi tuyệt vời. Loại có trọng lượng nhẹ và sẽ không có nhiều mùi hôi ngay cả khi không được giặt trong suốt một khoảng thời gian dài. Sẽ tốt nhất nếu có thể dễ dàng tháo ra.”
Rồi anh nhìn xung quanh và nói.
“Tôi không nghĩ có một thứ như thế ở trong cửa hàng này.”
Dumpid lắc đầu khi ông đi theo.
“K-, không. Tôi đã nhầm lẫn một chút. Xin hãy tha thứ cho tôi.”
Sau đó ông dẫn Frey vào sâu bên trong cửa hàng. Một suy nghĩ hiện ra trong tâm trí ông khi đi qua vài căn phòng.
‘Cậu ta nói chuyện như một người lính đánh thuê đã trải qua nhiều trận chiến. Mình chưa bao giờ nghe một quý tộc nào lại muốn mua một bộ giáp như thế…’
Rồi Dumpid dẫn Frey đến chỗ sau cùng của cửa hàng.
Khi ông mở cửa, Frey nhìn xung quanh trước khi biểu cảm của anh thoải mái hơn.
Có một bộ giáp giống như anh muốn.
Dumpid nhìn Frey với một biểu cảm tò mò.
‘Một vị khách thật kỳ bí.’
Thật lòng thì ông chỉ có nửa phần tự tin khi ông dẫn Frey đến đây.
Những bộ giáp ở đây đều đơn giản và nhắm đến tính thực tiễn hơn những thứ khác, tuy nhiên, từ một góc nhìn nhất định thì chúng có thể trông thật tồi tàn.
Ít nhất thì chúng không hợp với khẩu vị bình thường của giới quý tộc.
Ông đang sẵn sàng để bị hét vào mặt khi đưa ra những món ‘rác rưởi’ như thế nhưng sau khi quan sát gương mặt của Frey thì ông nhận ra rằng chẳng có gì phải lo lắng cả.
Khi Frey bắt đầu chậm rãi quan sát thật kỹ qua khắp căn phòng, Dumpid ngồi ghế và đợi anh chọn trang phục và giáp trụ mà anh muốn.
Điều này là vì khách hàng này dường như thuộc loại không thích bị làm phân tâm. Vì thế ông chờ đợi cho đến khi ông được hỏi bất cứ câu nào và rồi ông sẽ trả lời thật chân thật.
Rồi Frey chỉ về phía một bộ giáp.
“Ông chủ, ông có thể nói rõ cho tôi biết về bộ giáp này không?”
“Đó là bộ giáp da làm từ da Gấu Ispanian.”
“Gấu Ispanian ư?”
“Phải. Đó là con quái vật sống tại Dãy Núi Ispania. Nó phát triển đến mức 4 mét là trung bình và bộ da của nó cứng cáp đến mức những người lính thông thường không thể để lại dù chỉ một vết xước.”
Frey lấy bộ giáp đó xuống, cẩn thận kiểm tra nó, thậm chí còn ngửi nó khi Dumpid quan sát từ một phía trong sự thán phục.
Anh đặc biệt kiểm tra xem các đường may có chính xác và chắc chắn hay không và liệu quá trình thuộc da có được thực hiện đúng cách hay không.
‘Mình không biết cậu học viên này là ai, nhưng cậu ta đang lựa chọn trang bị còn tỉ mỉ hơn cả những người lính đánh thuê nổi tiếng nhất.’
Người lính đánh thuê giỏi biết rằng chất lượng trang bị của họ tương quan trực tiếp đến mạng sống của họ. Những người lính thuê quá cẩn trọng thậm chí còn có thể dành ra cả ngày để kiểm tra.
Chàng học viên trước mắt ông đang thể hiện tất cả những đặc biệt của một người lính đánh thuê xuất sắc.
“Ông nói rằng bộ này làm từ da của Gấu Ispanian, vậy sẽ như thế nào nếu tôi mặc bộ này và gặp một con?”
“Hả?”
“Ví dụ là chúng có trở nên thù địch hơn mức bình thường không?”
“Ahh.”
Ông gật đầu khi đã hiểu.
Có một câu chuyện kể khá nổi tiếng về người lính đánh thuê đang mặc một giáp làm từ da của con Ogre, người mà, cùng với tổ đội của ông ta, đã bị hủy diệt bởi một bầy Ogre.
Và những đợt tấn công như thế bởi lũ quái vật đâu chỉ giới hạn ở loài Ogre.
Trong khi điều đó chủ yếu là mê tín, nhưng không đồng nghĩa với việc là một sự kiện tương tự như thế không thể không xảy ra.
“Điều đó không thành vấn đề. Gấu Ispanian vốn không được biết đến với tính bầy đàn và đồng loại cao. Ngoài ra, vì mùi độc nhất của bộ giáp này, chúng nhiều khả năng sẽ đánh dấu lãnh thổ của chúng trước khi rời đi.”
Dumpid mỉm cười nhẹ khi ông tiếp tục.
“Dĩ nhiên, điều đó chỉ nếu khi cậu dự tính tới Dãy Núi Ispania.”
Dãy Núi Ispania là nơi mà được gọi là thiên đường của quái vật. Nơi mà được biết đến với tốc độ phát triển tự nhiên tăng 5%.
Không ai có đủ độ điên khùng để tự đi đến đó.
Frey gật đầu và chỉ về bộ giáp.
“Tôi lấy món này. Giá thế nào?”
“...25 vàng.”
Dumpid xem xét việc tăng giá trong một lúc nhưng rồi lại quyết định là không.
Frey dừng một lúc trong khi lấy tiền ra trước khi nói tiếp.
“Tôi muốn mua thêm vài thứ ngoài bộ giáp.”
“Cậu cần gì?”
“Một túi da với bình nước, ah. Ông có bản đồ không?”
“Tôi có mọi thứ. Nhưng ý cậu là gì về cái túi?”
“Thì túi để chứa đồ bên trong.”
Dumpid do dự một lúc trước khi nói.
“Cậu đang nói về túi không gian con à?”
“...túi không gian con?”
“Nếu không thì tôi xin lỗi, nhưng tôi chưa bao giờ nghe bất kỳ ai hỏi về một túi da bình thường cả…”
Frey hỏi về túi không gian con. Dumpid kiên nhẫn giải thích mặc dù ông rất tò mò về việc làm cách nào mà một quý tộc lại không biết về một dụng cụ ma thuật thông thường như thế.
‘Mình hiểu rồi… vậy là có một thứ như thế.’
Một cái túi mà có thể chứa được nhiều hơn kích thước của nó.
Đây là lần thứ hai khi Frey bị ngạc nhiên sau lần khám phá ra Đá Dịch Chuyển.
‘Giờ mình đã hiểu. Ma thuật đã thẩm thấu sâu hơn vào đời sống hàng ngày hơn những gì mình nghĩ.’
Sử dụng ma thuật không gian con không phải là thứ trong khả năng hiện tại của anh, nhưng giờ bản thân anh không phải làm điều đó nữa.
“Nó đáng giá bao nhiêu?”
“Tùy thuộc vào sức chứa và độ bền.”
Dĩ nhiên có những cái túi có vẻ ngoài hào nhoáng nhưng sức chứa lại nhỏ. Tuy nhiên nếu ông giới thiệu cho bất cứ cái nào như thế nữa cho Frey thì rõ ràng anh sẽ bỏ đi một lần nữa.
“Đây là sản phẩm tôi muốn giới thiệu cho cậu.”
Dumpid đưa cho anh một cái túi màu xanh dương.
“Nó làm từ da của loài Troll Băng. Không gian chứa thì bằng với kích thước của một cổ xe mà là loại cực lớn. Và nó cực kỳ bền. Tôi chắc rằng tôi không cần phải nói thêm về độ cứng cáp của da Troll rồi đúng không.”
Frey gật đầu khi đánh giá cao việc Dumpid đối xử với anh như một người lính đánh thuê thực thụ.
“Dĩ nhiên, giá sẽ cao hơn.”
“Bao nhiêu?”
“50 vàng”
“Hmm.”
Chừng đó khá đắt.
Tuy nhiên độ tiện lợi và hữu ích thì xứng đáng với giá tiền. Nên Frey quyết định mua cái túi không gian con đó trong khi thầm cảm ơn Peran về món quà hậu hĩnh của anh ta.
“Cảm ơn.”
Sau khi thanh toán, Frey mặc bộ giáp vào ngay lập tức và để đồng phục của anh vào túi không gian con.
Sau đó, anh rời đi và liếc nhìn cái túi một lần nữa.
‘Thật đáng giá tiền.’
Trong viễn cảnh tệ nhất, Frey sẽ phải ở lại trong dãy núi ít nhất 1 tháng, nên anh cực kỳ thỏa mãn với việc anh có thể chứa nhiều vật phẩm mà anh cần trong cái túi này thay vì phải xách theo hàng đống.
Frey liền tìm một quán trọ và chọn một phòng trước khi đi ngủ vì ngày tiếp theo anh phải đi chu du.
Chiều ngày hôm sau, sau khi đến được Đá Dịch Chuyển, Frey đưa Token cho người lính gác trước khi trả hết phí.
Cũng đã có vài người ở đó. Tính cả Frey thì có 5 người tổng cộng.
Sau khi đợi một lát, vài phù thủy bước ra từ một căn nhà ở bên cạnh.
“Việc dịch chuyển sẽ sớm bắt đầu. Tất cả người dùng xin đừng rời khỏi vòng tròn ma thuật.”
Woowoong.
‘Họ chia phép đó ra à. Xuất sắc. Thế thì sẽ có dư Mana cho phép dịch chuyển rồi…’
Cách này hiệu quả và an toàn.
Khi Frey ngưỡng mộ độ thông thái của họ, vòng tròn ma thuật sáng lên dưới chân anh.
Woowoong.
Cảm giác từ việc dịch chuyển sẽ khiến cho những ai không quen với nó có thể chịu đựng cơn buồn nôn cực độ.
Sau vài phút trôi qua.
Paat.
“...”
Khi Frey mở mắt ra, anh nhận ra rằng cảnh quan xung quanh anh đã thay đổi.
Anh nhìn xung quanh.
‘Vậy đây là Ispaniola.’
Một dãy núi cao chót vót lại khổng lồ có thể nhìn thấy từ thành phố. Khi anh nhìn về dãy núi đó, Frey không thể ngăn được những cảm xúc phức tạp đang lấy đầy lồng ngực anh.
‘Có những thứ không hề thay đổi ngay cả sau 4000 năm.’
Dãy Núi Ispania.
Anh đã đến được đích đến của mình.
---
Team Just T