Đại Pháp Sư Tái Xuất Sau 4000 Năm - Chương 16 - Sự Chuẩn Bị và Luyện Tập (2)
Team Just T
Khi chiếc thuyền tiếp tục di chuyển đến đích đến của nó, Frey phát triển một tình bạn với Peran. Anh ta thật ra là một người tuyệt vời hơn so với những gì Frey đã nghĩ và hóa ra anh ta lại là loại người tốt nhất để trở thành bạn.
Họ nhanh chóng cảm thấy rằng họ rất giống nhau.
So với Frey, Peran có thể chỉ được xem như một em bé, nhưng anh chưa bao giờ thiên vị khi kết bạn mới. Nếu điều đó là thật thì anh sẽ không thể nào sống sót sau hàng ngàn năm.
Nhờ thế, mà thời gian trôi qua cũng khá thú vị.
Trong nháy mắt, con thuyền Cortez đã đến Kausymphony.
Khi họ rời khỏi thuyền, Peran nói một cách nghiêm túc với Frey.
“Frey, nhớ chắc chắn rằng anh sẽ ghé đến gia đình tôi khi anh xong việc nhé. Không biến tôi thành một thằng hèn mà không có danh dự.”
Peran mỉm cười cay đắng khi anh tiếp tục.
“Thật ra, tôi muốn mời anh đến đó ngay lập tức, nhưng có vẻ gia đình tôi đang thảo luận về lễ đính hôn gần đây.”
“Cậu cũng khá nổi tiếng đấy chứ.”
“Haha. Đó cũng không hẳn là tốt. Tôi kính trọng cha một cách sâu sắc, nhưng tôi ước gì ông ấy sửa được sở thích cứ hay mở tiệc. Tôi không nhớ đã bao nhiêu lần tôi nghe về lễ đính hôn.”
Khi anh nói điều này, Peran trông thật mệt mỏi.
“Lần này là với người từ Vương Quốc Luanoble…”
“Vương Quốc Luanoble?”
Frey không biết chút thông tin gì về nơi đó nhưng Peran gật đầu và tiếp tục nói vì anh không nhận ra điều đó.
“Sẽ là cô con gái trẻ tuổi của Gia Tộc Aquarid. Thành thật mà nói thì tôi không biết liệu cô ta có thích tôi hay không. Gia tộc của cô ta khá lớn và đã tạo ra vô số hiệp sĩ với những kỹ năng tuyệt vời trong khi hôn thê của cô ta sẽ chỉ là một pháp sư yếu đuối.”
“Cứ tận dụng gương mặt điển trai của cậu. Hầu hết phụ nữ đều sẽ bị hớp hồn khi cậu cười.”
“Tôi cứ lo như vậy thật rẻ tiền.”
Hai người họ mỉm cười sau khi liếc nhìn nhau.
“Vậy giờ tôi phải đi rồi. Frey, tôi chúc anh may mắn.”
“Cảm ơn.”
Frey gật đầu.
Peran rời đi ngay sau đó.
Một nhóm 4 học viên tiếp cận Frey lần nữa.
Anh nghĩ rằng họ đang đến để đánh nhau, nhưng nhìn vào gương mặt của họ thì khiến anh phải nghĩ ngược lại.
“Frey Blake, cảm ơn anh rất nhiều. Tôi hứa chắc chắn sẽ trả món nợ này.”
“Cảm ơn anh rất nhiều.”
“Cảm ơn anh.”
Họ dường như chẳng ngại việc phải cúi đầu trong sự biết ơn.
Chỉ khi đó Frey mới nhận ra rằng anh sẽ phải sàng lọc lại những học viên này trong trí nhớ, vài người này là những người đã không tự làm nhục bản thân họ.
Frey lắc đầu.
“Đó không phải là việc mà mấy người cần phải cảm ơn tôi.”
“Chúng tôi không nghĩ thế.”
“Khi anh có thời gian cứ ghé đến nhà tôi. Tôi sẽ làm hết khả năng để trả ơn cho anh.”
Họ không còn đối xử với Frey như một kẻ thất bại từ học viện nữa.
Đôi mắt họ rõ ràng đang thể hiện sự tôn trọng sâu sắc dành cho anh.
Frey gật đầu với họ và đảm bảo sẽ nhớ tên gia tộc của họ. Anh đã không nhận ra một điều rằng họ đều là con cái trong những gia tộc cực kỳ quyền lực.
Tiếp theo là Mac.
Ông cởi mũ ra và cúi đầu lịch sự.
“Tôi nợ cậu quá nhiều Ngài Frey.”
“Không có gì đâu mà.”
“Không. Thử nghĩ xem điều gì sẽ xảy ra nếu không có sự giúp đỡ của Ngài Frey…! Tôi thậm chí còn không dám tưởng tượng đến điều đó.”
Mac nhìn Frey với vẻ mặt chân thành và Frey chỉ có thể cười đáp trả.
“Tôi chúc cho thuyền Cortez có chuyến đi an toàn.”
“Cảm ơn cậu. Nếu tôi có cơ hội, tôi sẽ gặp lại cậu khi cậu trở về học viện.”
Sau khi nói những lời này, Mac rời đi.
Frey nhìn xung quanh, nhưng dường như chẳng còn ai khác có việc gì với anh nữa.
Chỉ khi đó anh cuối cùng mới có thể nhìn về Kausymphony.
Khi anh đi qua một nhóm những cổ xe, Frey lẩm bẩm một mình trong yên lặng.
‘Dân số rõ ràng đã lớn hơn so với quá khứ.’
Mật độ dân số cực kỳ cao.
Frey nhìn xung quanh và ngưỡng mộ trước khung cảnh bên trong thành phố.
‘Dù không có nhiều sự thay đổi lớn, nhưng rõ ràng là có sự khác biệt.
Có một sự thay đổi lớn trong những chi tiết nhất định, như là phong cách kiến trúc của những tòa nhà, đường phố và thời trang.
Nhưng đó vẫn chẳng có ý nghĩa gì vì loại thay đổi như thế có thể xảy ra trong vòng 10 năm hoặc hơn.
‘Hắn ta đã làm gì để ngăn sự phát triển của loài người?’
Lời lý giải thỏa đáng nhất là hắn ta đã kiềm chế sự phát triển của loài người mạnh mẽ. Nhưng chẳng phải tên đó luôn đối xử với loài người như sâu bọ sao?
Điều đó cũng hơi lạ.
‘Mình có lẽ phải đi gặp trực tiếp hắn ta và hỏi mới được.’
Để làm điều này, bước đầu tiên là tìm hiểu về quá khứ. Việc mà chỉ có thể làm từng chút một vào mỗi lúc.
Thế thôi.
Khi anh đã là Lucas, Frey chẳng có gì phải sợ.
Ngay cả những sinh vật có niềm tin tuyệt đối vào sức mạnh của chúng cũng chẳng là gì ngoài sâu bọ trước sức mạnh cao chót vót của anh.
Nhưng cũng có những sinh vật khác mà thậm chí đến anh còn không thể đánh bại. Và Chúng có thể vẫn còn sống sót đến tận bây giờ.
Chúng già đi với một tốc độ cực kỳ chậm chạp hơn rất nhiều khi so với loài người.
Ngay cả thế, 4000 năm đã trôi qua.
Anh không tin rằng tất cả những gì chúng làm là uổng phí thời gian.
Khi anh nghĩ về điều này, Frey đột nhiên có cảm giác rằng con đường phía trước anh ngập tràn những điều không chắc chắn.
Anh cảm thấy có chút bất lực nhưng anh liền lắc đầu ngay sau đó.
Chẳng có lý do gì để anh ép buộc vội vã trong suy nghĩ.
Dù gì cũng chẳng có ai biết rằng anh đã trở về. Anh chỉ cần tiến lên thật chậm rãi, từng bước một.
‘Không ai biết mình đã trở về. Đó là ưu thế lớn nhất của mình.’
Frey quyết định hướng đến Đá Dịch Chuyển trước tiên.
Vì nó nằm ở trung tâm của thành phố, Frey có thể đến đó một cách dễ dàng bằng việc đi theo một trong những con đường chính.
Rồi anh nói chuyện với một trong những người lính gác gần Đá Dịch Chuyển.
“Tôi muốn sử dụng Đá Dịch Chuyển.”
“Cậu có gì để xác định danh tính của cậu không?”
Frey lấy ra một giấy xác nhận danh tính.
Người lính gác kiểm tra giấy xác nhận thật kỹ trước khi gật đầu.
“Vậy cậu là học viên từ Học Viện Westroad. Xin hãy nói đích đến của cậu.”
“Ispaniola.”
“Xin hãy đợi một chút.”
Sau khi người lính gác nói thế, ông bắt đầu lấy ra vài tài liệu trước khi đưa nó ra.
Sau khi Frey liếc qua nó, anh nhận thấy đó là một loại lịch trình.
‘Mình hiểu rồi. Vậy là mình không thể đi ngay lập tức nếu mình muốn, thì cần phải đợi đến một thời điểm nhất định như một con thuyền hoặc cổ xe.’
Đó là một hệ thống hiệu quả.
Frey lại cảm thấy ngưỡng mộ một lần nữa.
Rồi người lính gác nhìn anh và nói,
“Giờ khởi hành sớm nhất là chiều mai.”
Frey gật đầu.
“Tôi muốn đi chuyến đó.”
“Phí là 15 vàng. Cậu cần trả trước 5 vàng.”
Sẽ khá rắc rối nếu anh chỉ có 20 đồng tiền vàng.
Frey lấy ra một đồng tiền bạch kim.
Đây có thể là điều mà hầu hết những dân thường có thể không thấy được trong suốt toàn bộ cuộc đời của họ, nhưng người lính gác không hề ngạc nhiên và chấp nhận đồng tiền bạch kim một cách dễ dàng và trả lại cho anh 95 đồng tiền vàng.
Đá Dịch Chuyển là thứ mà thường được sử dụng bởi giới quý tộc, nên thật sự chẳng có gì ngạc nhiên khi người lính gác đã quen với việc nhìn thấy những đồng tiền bạch kim.
“Ngày mai khi cậu đến nhớ đưa thứ này cho người lính gác trực ở đây. Xin hãy nhớ rằng cũng sẽ chẳng có vấn đề gì trong trường hợp cậu để mất nó.”
Frey lấy một quả cầu vàng từ người lính gác đưa cho anh khi anh đi ra xa khỏi khu vực Đá Dịch Chuyển.
‘Chiều mai.’
Vẫn còn rất nhiều thời gian.
Frey nhìn lại cơ thể mình. Anh đang mặc đồng phục của học viên từ Học Viện Westroad.
Nó không bất tiện nhưng cũng chẳng thoải mái gì.
Bên cạnh đó, còn có vết máu trên đó từ những tên hải tặc.
‘Chẳng thích hợp tí nào cho một chuyến đi đến dãy núi.’
Việc tìm kiếm hầm ngục của Schweiser sẽ chỉ bắt đầu sau khi anh đạt được đẳng cấp 6 sao. Nên tất cả những gì Frey cần làm là luyện tập.
Sau khoảng một tháng luyện tập, anh sẽ có đủ lượng Mana mà anh cần để tiến đến giai đoạn 6 sao.
Để ở trong môi trường hoang dã, anh sẽ cần những bộ đồ thoải mái, dụng cụ và thức ăn.
Nhờ có Peran, anh có rất nhiều tiền, nên sẽ tốt hơn nếu anh mua nhiều thứ ngay bây giờ vì anh đang ở trong một thành phố lớn.
Frey bắt đầu tìm kiếm một cửa hàng.
---
Team Just T