Chương 3: Hoa bay đầy trời, màu nhuộm đầy sân (thượng)
Tiểu tú bà sau một ngày dầm mưa liền nhiễm phong hàn, sốt cao đến mức mỗi đêm toàn thân đều co giật, mồ hôi thoát ra ướt đẫm cả áo quần. Qua ba ngày sau, tiểu tú bà mới thoát khỏi cơn mê sảng từ từ mà hồi phục, khi cơ thể vừa mới tốt lên nàng đối mặt với khuôn mặt nhăn nhó của Điểm Điểm đang đứng ngồi không yên, miệng thì cằn nhằn nhưng lại luôn tay luôn chân hầu hạ người bệnh. Cuối cùng tiểu tú bà cũng cắn môi mà hỏi
"Cữu cữu, tiền đâu mà chúng ta.."
Tiểu tú bà bị nhiễm phong hàn bản thân là cữu cữu của nàng đều bị nàng dọa cho mất hồn vía, nhớ tới bộ dạng nằm bất động trên nền đất lạnh lẽo dưới mưa sa mấy ngày trước tâm Điểm Điểm lại ẩn ẩn đau, muốn mở miệng mắng người cũng không nỡ. Tiểu tú bà lại không biết sống chết vừa mở mắt ra là lại hỏi đến tiền, tiền, tiền,, bộ nhắc tới chữ tiền thì nàng khỏi bệnh sao.
"Ngươi còn nhắc tới tiền tiền tiền, ta liền may mồm ngươi lại. Ngươi nhắc thêm một lần thử xem"
Tiểu tú bà ngậm miệng lấy tay che đậy khẩu hình đang muốn thoát ra, cữu cữu của nàng là kẻ nói là làm, tuyệt đối không thể chọc y tức giận. Nhìn đến chén cháo còn đang bốc khói, tiểu tú bà lại hỏi.
"Cữu cữu, cháo này ở đâu ra vậy, thật ngon"
Lần này tiểu tú bà đã học khôn ra, tuyệt đối không thể nhắc đến chữ tiền, từ nhỏ nàng đã hiểu câu chữ tiền đi vời chữ tai, như thế nào nhắc đến cũng gặp xui xẻo.
Điểm Điểm nhìn tiểu tú bà ăn cháo, y cũng không muốn trả lời câu hỏi của nàng, tiểu tú bà hôn mê bất tỉnh ba ngày khiến cả thanh lâu này nhốn nháo, để có tiền Điểm Điểm buộc phải bán đi bốn khế ước bán thân của thanh quan ở đây, từ nay coi như thanh lâu này phá sản, nhưng tính ra số tiền đó cũng đủ để hai người bọn họ nuôi thêm một lão bà sâu rượu có thể an ổn sống cả đời. Nhưng tuyệt đối chuyện này y không thể nói ra, việc này y đã dự tính bao nhiêu năm chỉ là phải bán đi sớm hơn dự kiến.
"Ta hỏi ngươi rốt cuộc ba hôm trước ngươi đã đắc tội với ai để xảy ra việc như vậy, hay lại đi lừa gạt tiền người khác?" Điểm Điểm nghiêm mặt nói, y không tin vô sự lại có kẻ đến thanh lâu cưỡng bức tú bà, chắc chắn tiểu tú bà lại đi gây chuyện mới khiến người khác đến tận thanh lâu trả thù. Miễn cưỡng cũng không thể có chuyện có người hoa mắt mà cưỡng bức tiểu tú bà được, không thể không thể nào!
Bị cữu cữu nhắc tới chuyện hôm đó, tiểu tú bà lập tức nhớ đến quỷ nhân trong trù phòng ức hiếp mình, cả người đều run lên, ban ngảy mà gặp quỷ chắc chắn nằm liệt giường ba ngày quả không sai mà. Rõ ràng mồng một ngày rằm nàng đều đến miếu thổ công nhỏ bên đường cúng tế làm sao có chuyện thổ công nhận đồ lại không linh. Chính xác hôm đó nàng gặp một con quỷ háo sắc, nhìn vào liền biết khi chết rất là không an lòng đầu thai, nhớ đến biểu hiện của quỷ nhân háo sắc tiểu tú bà cảm thấy thật đáng thương nhìn hắn giống như chết rất trẻ. Người ta nói chết trẻ mà chưa lập gia thế nào cũng mang oán hận đi trù ẻo người khác, phá rối lung tung thậm chí giết người bồi theo mình. Nhớ tới chuyện bát quái trong phố hoa truyền tay nhau, mỗi lần có kỹ nữ chết bất kỳ lý do gì nếu như không ai chuộc thân sẽ bị thanh lâu bán cho bọn buôn xác chết để làm minh hôn.
Con quỷ háo sắc hôm đó tiểu tú bà gặp mười phần chưa thành thân mới không yên lòng, kỹ năng làm cũng rất tệ nha quả là khi sống không có chút kinh nghiệm làm. Chết còn chưa lập gia, lại không có gia đình thân thuộc làm lễ minh hôn thế nào cũng làm quỷ ám người.
Tiểu tú bà nhìn quanh trong phòng trừ mình với cữu cữu liền kéo y lại kề tai nói " Cữu cữu con gặp quỷ a!"
Điểm Điểm sửng sốt, hắn sống hơn ba mươi tuổi nghe bao nhiêu chuyện ly kỳ mà có gặp quỷ ma lần nào, không lẽ tiểu tú bà lại mê sảng nhìn gà hóa cuốc, y không tin chuyện ma quỷ càng không tin chuyện bát quái từ miệng của tiểu tú bà. Nàng ta vốn đầu óc có chút vấn đề, năm đó bị xe ngựa tông tuy giữ được mạng nhưng từ đó người ngờ nghệch, ngốc ngốc, lời nàng ta nói tuyệt đối không thể tin được.
Thấy thái độ của cữu cữu, tiểu tú bà biết ngay là y không tin lời nàng nói, còn tưởng nàng đặt chuyện để lẩn tránh bị ăn đòn.
"Cữu cữu, con nói thật mà" tiểu tú bà oan ức nói.
Điểm Điểm còn lạ gì với chiêu trò giả thần giả quỷ này của nàng, y thừa biết lá gan của tiểu tú bà nhỏ như thỏ nếu thật sự gặp ma quỷ quấy phá chắc chắn nàng ta sẽ la làng và bỏ chạy đầu tiên. Chưa nói đến cái bộ dạng nửa sống nửa chết cả người đầy hôn ngân chi chít, dấu tay còn in đỏ khắp nơi, Điểm Điểm bao nhiêu năm ở thanh lâu liếc mắt cái là biết dấu tích này từ đâu mà ra, vậy mà tiểu tú bà còn dám gạt y khiến y tức không thể nói nổi. Biết tiểu tú bà vốn nhược trí, suy nghĩ không nhạy bén lại khờ khạo không biết lòng người hiểm ác, nếu không phải nàng mạng lớn chắc chắn đã cỏ xanh đầy mồ từ khi nào rồi.
"Ngươi còn dám gạt ta! Bị tên hái hoa tặc ăn không còn một tý thịt còn dám nói! Ta cảnh cáo ngươi ngoan ngoãn mà nói sự thật!"
"Cữu cữu, con nói thật quỷ nhân đó rất đáng sợ, hắn từ trù phòng đi ra đấy"
Điểm Điểm giật mình cả tay chân đều toát mồ hôi, lúc y đến trù phòng liền phát hiện trên nóc nhà thủng một lỗ to lớn kiểu này chắc chắn thứ tiểu tú bà gặp ma quỷ gì đó mà là một tên trộm! Hoặc là cừu gia rồi, quỷ mà hiện hình ban ngày được sao.
Tiểu tú bà quan sát sắc mặt tái xanh của cữu cữu cứ nghĩ cuối cùng cữu cữu cũng tin lời mình nói vừa mở miệng bồi thêm một câu liền bị y mắng đến chảy máu đầu.
Điểm Điểm sau khi mắng người cơn giận cũng lui đi một nửa cuối cùng mang cái mặt khổ qua rời khỏi phòng, y đóng cửa lại phát hiện Khả Khả đang đứng dựa lưng vào tường nhìn mình. Khả Khả là kỹ nữ lớn tuổi nhất ở thanh lâu này, nàng năm nay đã ba mươi tuổi cái tuổi mà các kỹ quan đều chắp tay quỳ gọi là lão lão, hay thái thái cát tường. Nàng ta đánh ngáp một cái rõ to ưỡn ẹo đu bám lên người Điểm Điểm, nhan sắc đã tàn phai nhưng điệu bộ lấy lòng chỉ có tăng chứ không giảm đâu.
"Ngươi nhìn trông tàn tạ thật, giờ cả cái thanh lâu đều nhờ vào ngươi cả đấy, đừng có mà đánh chết ta rồi cao chạy xa bay với nha đầu ngu muội kia"
Điểm Điểm gạt tay của Khả Khả ra khỏi vai mình, y chán ghét nhìn nàng cảnh cáo nói " Ta cấm ngươi lắm miệng đi to nhỏ với nha đầu kia"
Khả Khả lộ dáng vẻ ngạc nhiên "Ngươi thật hung dữ nha, ta đâu có ý kiến gì về việc ngươi làm chứ. Dù sao người bị bán cũng không phải là ai, bất quá...nhìn người khác chịu tội thay tâm trạng liền vui vẻ một chút"
Điểm Điểm nắm chặt tay, hai mắt không lộ một chút cảm xúc nào, chuyện y đã quyết tâm làm chắc chắn không hối hận
"Ai da, mấy đứa nhỏ thật là đáng thương...bị ngươi vứt bỏ...ta cũng sợ một ngày mình bị ném đi ra đường làm khuất cái mất"
Điểm Điểm mặc kệ Khả Khả liên tục than thân trách phận, một kỹ nữ hơn ba mươi tuổi có bán cũng chả ai mua, có khi còn đánh y một trận, nhìn dáng vẻ đầy phong trần lắc lư của nàng ta, Điểm Điểm thầm mắng "Lão yêu bà! Sao không sớm đi đầu thai đi"
Tiểu tú bà đứng trong phòng áp ta nghe lén, nàng không biết cữu cữu cùng lão yêu bà Khả Khả nói chuyện gì nhưng hơn tám phần là liên quan tới chén cháo lúc nãy nàng đang ăn. Tình trạng của thanh lâu này thê thảm như thế nào nàng còn không biết sao, trừ chén gạo hôm đó nàng bị quỷ nhân kia dọa đánh rơi thì đào hết góc tường thanh lâu này cũng không còn hạt gạo nào. Gạo nếu không có tiền mua thì đừng nói đến chuyện mời đại phu khám bệnh rồi bốc thuốc chắc chắn không thể nào thanh lâu có nhiều tiền đến vậy huống hồ bệnh của nàng đâu phải uống vài chén thuốc tùy tiện liền khỏi nhanh như vậy.
Đi về giường, tiểu tú bà yên lặn đắp chăn phòng ngừa cữu cữu đốt nhiên đến kiểm tra thấy nàng đi lại lung tung đảm bảo mình lại nghe mắng thêm lần nữa, lần nào gặp y nói chuyện không nói ba câu liền thấy mặt mày nhăn nhó. Nàng mà nói thêm vào câu không hợp ý lại lớn tiếng mắng người, thật ra từ nhỏ nghe cữu cựu mắng tiểu tú bà đã quen, quen đến mức vừa nghe mắng lại có thể ngủ luôn làm y tức đến mức cầm kiếm chém đôi cái bàn.
Nàng biết bản thân ngu ngốc, cữu cữu lại nói vòng nói vo nói những câu không rõ đầu không rõ đuôi, khiến nàng chỗ hiểu chỗ không cứ như vậy nghe chẳng hiểu gì thì đâm ra buồn ngủ chọc cho y tức xịt khói. Tiểu tú bà biết, dù nàng có chọc giận cữu cữu bao nhiêu lần, khiến y tức giận nghiến răng thì trừ việc mắng người đến gà bay chó sủa thì chẳng bao giờ đánh nàng, nàng liền biết cữu cữu là kẻ miệng ăn đầy thuốc độc phun ra đảm bảo khiến người khác lăn ra chết không cam tâm.
Bị nhốt trong phòng gần một tuần lễ, tiểu tú bà cuối cùng cũng được rời phòng, nàng chạy đến gặp từng người trong thanh lâu, xuống tầng dưới trừ lão yêu bà Khả Khả đang uống rượu đến say mèm ra cả thanh lâu rộng lớn trừ gió thổi vào ào ào ngoài ra không còn một ai khác. Tiểu tú bà lòng bất an, mất hôm nay nàng muốn ra khỏi phòng liền bị cữu cữu mắng ngay cả cái bàn mới mua được năm năm cũng bị y lấy kiếm chém cho vỡ làm hai mảnh. Không một tiếng người, không một bóng dáng thân thuộc, tất cả dường như chỉ là một tòa lâu cũ nát bỏ hoang, giờ mới đầu hạ vốn mang hơi ấm nhưng gió thổi xuyên qua từng ngõ ngách của tòa lâu này khi đến người đều biến thành hơi lạnh thấu xương. Lạnh đến mức, tiểu tú bà cảm thấy nơi đây xa lạ.
"Khà khà, tiểu tú bà rời giường được rồi à, không ngờ tên hái hoa tặc đó đúng như lời đồn khiến người khác mất mạng ngươi đúng là sửu nhi đần mạng lớn, hôm đó trời mưa chắc làm hắn mất hứng nên mới giữ được mạng con gián của ngươi"
Tiểu tú bà quay người nhìn yêu bà Khả Khả đã say đến mức không nhận thức được gì nhưng nàng vẫn hỏi "Khả Khả mọi người đi đâu rồi?"
Khả Khả tay ôm bình rượu, dốc ngược đổ xuống miệng nhưng chẳng còn giọt rượu nào bực bội càu nhàu "Hết rượu rồi, đáng chết à, mau đem rượu đến cho lão nương!"
"Khả Khả!" Tiểu tú bà lớn tiếng gọi
"Ngươi!.." Khả Khả nhướn mi mắt nhìn tiểu tú bà chu môi nói "Ngươi đúng là có số cẩu mà, ngươi không biết nhìn à, ở đây trừ ta với ngươi còn ai nữa sao? Có gì thì đi mà hỏi cữu cữu của ngươi, ta chẳng biết cái quái gì... á rượu"
Tiểu tú bà biết nói chuyện với người say chả có ích lợi gì, mặc kệ nàng ta hò hét đòi rượu như đòi mạng tiểu tú bà cũng không để lão yêu bà này uống nữa, lần nào uống say chẳng phải chạy ra ngoài đường đụng ai cũng kêu phu quân, nắm tay kéo áo nháo loạn đến mức tới tai quan phủ, có lần còn bị đem ra công đường đánh mười hèo. Tiểu tú bà không biết phu quân trong miệng Khả Khả là ai, Điểm Điểm cữu cữu cũng không biết, tất cả đều không biết, có lẽ ngay cả lão yêu bà này cũng không nhớ được phu quân trong miệng mình rốt cuộc là ai.
"Được rồi, đừng uống nữa, ta đi tìm cữu cữu hỏi cho rõ. Lão yêu bà ngoan đợi khi nào ta về mua rượu cho ngươi"
Lão yêu bà với họa trạng lem luốc đậm nhạt tùy tiện nở nụ cười ngây ngơ do say rượu gật đầu "Nhớ về đó"
"Ừ ừ" Tiểu tú bà thở dài đáp ứng.
Buông tay lão yêu bà say xỉn, tiểu tú bà lập tức chạy ra ngoài, vừa tới cửa liền nghênh diện Điểm Điểm cũng bước đến, y thấy nàng lại nhăn nhó nói "Ngươi định đi đâu!"
Tiểu tú bà thấy cữu cữu đã khó chịu trong người lời muốn hỏi liền bị nuốt trở lại mà chỉ im lặng
"Nàng ta đi mua rượu cho ta, ngươi chặn đường làm gì?" lão yêu bà Khả Khả bất mãn nói
Điểm Điểm nhìn tiểu tú bà, ánh măt như đâm ngàn lỗ trên người nàng .
"Đi mua rượu sao"
Tiểu tú bà gật đầu xác nhận
"Ngươi có tiền để mua à"
Tiểu tú bà á khẩu, nàng một xu còn không có lấy tiền mà mua rượu chỉ muốn tránh ánh mắt của cữu cữu.
"Cữu cữu, mọi người đi đâu rồi?" cuối cùng tiểu tú bà nhịn không được đánh mở miệng hỏi "Con không thấy bất kỳ ai trừ lão bà Khả Khả"
Điểm Điểm nhấc chân bước vào trong, y ném lại một câu "Ta bán chúng hết rồi"
Tiểu tú bà sửng sốt, lão yêu bà bên kia lại phát điên mà cười "Ha ha ha , hắn bán hết tất cả rồi, ai mà ngờ được cái đám kỹ quan tự tay mình bồi dưỡng bây giờ đã thành đầu bài nổi tiếng, một đêm không dưới một trăm lượng đâu, tiếc quá tiếc quá"
Các kỹ quan ở thanh lâu này, tiểu tú bà biết rõ từng người, kẻ bị cha mẹ bán vào, người bị bắt cóc đem bán, có kẻ đáng thương hơn bị đánh giả làm khuất cái xin tiền, có người tùy tiện tự bán mình, nhưng tất cả đều một tay cửu cửu bồi dưỡng, qua nhiều năm, cữu cữu liền già đi, các kỹ quan mà tay y tự mình bồi dưỡng lại chưa một lần tiếp khách.
"Tiểu tú bà ngươi khóc cái gì, ngươi bình thường đã dọa người, khóc nhìn còn đáng sợ hơn, ta nói ngươi biết cữu cữu ngươi vì muốn có tiền chữa bệnh cho ngươi, tất cả người do một tay y bồi dưỡng đều đem bán trong một đêm"
Ban ngày ban mặt, phố hoa vốn dĩ yên tĩnh lại vang lên tiếng nức nở khiến bao nhiêu người đang ngủ đều bị đánh thức chạy ra xem rốt cuộc có kẻ nào bán mình chôn phụ mẫu, nếu hàng tốt mau mau ra tay hốt về kẻo tên khác chiếm lấy, loại người này rất dễ áp giá vài lượng bạc mua quan tài liền có thể mua luôn người. Nhìn thấy người kia vừa đi mặt mày mếu máo, phấn son tan ra khiến các kỹ quan đều lập tức sợ hãi mà đóng cửa, trời ạ lại là người này! Ai mà chẳng biết tiểu tú bà của Song Nguyệt Các cơ chứ, nàng ta là tú bà nổi tiếng nhất ở đây, không một người sống ở phố hoa mà không biết vị tú bà này mỗi lần khóc chắc chắn có điềm không lành, tốt nhất là ném gạo ném muối đuổi vong ngay.
Tiểu tú bà Song Nguyệt Các mà mọi người thầm thầm niệm niệm mong nàng đừng nhớ tới mình đang oa oa khóc giữa đường lớn, ai cũng biết vị tú bà này tuy nhát gan, ngu ngốc, nhưng lại có một vị cữu cữu miệng lưỡi chua ngoa, lòng dạ rắn độc, thủ đoạn lại vô cùng tàn ác, ai mà chọc đến nàng đảm bảo sẽ bị y chỉnh nhẹ thì điên điên, nặng thì vong mạng. Nghe nói, có Lê Hà nào đó lừa tiền tiểu tú bà liền bị cữu cữu nàng hạ độc đến hủy dung, có người bị y đầu độc xuân dược phát tao tới mấy ngày, còn mấy tên mấy tên côn đồ chơi người không trả tiền đều mấy lần ăn quả đắng vào nhà lao ăn cơm tù riết quen mặt từ vị cựu đầu bài của Song Nguyệt Các cơ chứ. Ngươi hỏi xem người ở đây có vị nào mà tám đời tổ tông của mình không bị quật mồ lên chửi cho chết thêm một lần nữa.
Oa oa khóc, tiểu tú bà dừng chân lại trước một thanh lâu, người bên trong hé một khe hở nhìn ra thấy nàng dừng chân liền đóng cửa rầm, khóa chốt cài then cho chắc.
"Lê ma ma mở cửa, là ta!"
Lê ma ma tối qua ngủ trễ nay sáng sớm lại bị kẻ phá rối đang tức đến xung thiên nghe tiếng người bên ngoài lập tức chạy vào phòng đắp chăn coi như không nghe thấy gì. Thiết nay tốt nhất đóng cửa thanh lâu một ngày để tránh rước tà thần vào thân.
Tiểu tú bà kiên nhẫn gọi "Lê ma ma, là ta người của Song Nguyệt Các nè, bà mau ra đây ta hỏi chuyện"
Lê ma dưới ánh mắt cầu xin của bao nhiêu người trong thanh lâu, với ba mươi năm tiếp nhận thanh lâu này không lẽ lại sợ nha đầu kia, cắn răng chịu trận mà đi ra, ló đầu nhìn thấy là vị đại ma ma bà muốn khóc nói "Tiểu tú bà, ngươi mới sáng sớm đến tìm ta làm gì"
Tiểu tú bà đáp "Ta muốn hỏi Ái Ái, Lan Lan, Phi Phi, à còn Yến Yến bị cữu cữu ta đem cho thanh lâu nào rồi?"
Lê ma ma vốn thích nhiều chuyện, hôm đó Điểm Điểm thông báo bán hết toàn bộ kỹ quan trong Song Nguyệt Các bà cũng có đi xem, vốn dĩ tranh thủ nước dục thả câu mua lại đám kỹ quan này, ai cũng biết Điểm Điểm từng là đệ nhất kỹ na. nổi tiếng ở đây người của y tự tay bồi dưỡng đều là cực phẩm, lại còn là thanh quan nữa cơ. Không ngờ hôm đó người Dung Sắc Lâu đến, một trăm vạn lượng mua luôn bốn vị thanh quan này, Lê ma ma vừa thấy người ta ra giá liền cắn nát khăn tay, không thể ngờ được Dung Sắc Lâu kia vung mạnh tay mua người đến vậy.
Tính ra, bây giờ ai mà dám nói Song Nguyệt Các là thanh lâu nghèo nhất chứ, người ta nắm trong tay một trăm vạn lượng đó, lại có Điểm Điểm chủ quản phía sau cho dù tiểu tú bà có là phá gia đi thì y cũng có cách chấn hưng lại, thời của Song Nguyệt Các tới rồi.
Lê ma ma gượng cười nói "Tiểu tú bà ngươi không biết cữu cữu ngươi một đêm bán bốn thanh quan giá một trăm vạn lượng bạc, từ nay chúng ta phải nhờ Song Nguyệt Các chiếu cố rồi"
Tiểu Tú bà không ngờ cữu cữu thật sự bán bốn người bọn họ, nàng nhìn dáng vẻ nịnh hót của Lê ma ma nói "Vậy bọn họ bị bán về đâu?"
Đám người đứng sau lưng Lê ma ma lên tiếng "Là Dung Sắc Lâu, thanh lâu mới mở khoảng ba tháng nay, ngươi nhìn tòa lâu chín tầng kia kia"
Tiểu tú bà chạy ra đứng giữa đường nhìn tòa lâu nguy nga lớn nhất ở phố hoa, thật lớn nha, đúng là đứng từ xa liền hít dươc mùi tiền.
Một kỹ nữ nhiều chuyện nhảy ra nói "Hôm qua ta nghe khách quan nói, nội trong tuần này Dung Sắc Lâu mở khai bao người mới có lẽ là bọn Ái Ái, Phi Phi... Á tiểu tú bà ngươi đi đâu thế?"
Tiểu tú bà chưa nghe hết lời kỹ nữ kia nói liền chạy đi về phía Dung Sắc Lâu, đang chạy trên đường một thứ gì đó rơi trúng đầu mình, tiểu tú bà lấy hai tay ôm đầu ngước nhìn kẻ nào tuỳ tiện ném đồ lung tung đập trúng người qua người đấy, thật là nguy hiểm a. Ngước nhìn lên, nàng nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần, hoa trang kinh diễm lòng nhân, người đó tựa tay lên lan can trước cửa phòng mình nhìn nàng.
"Văn Nhi, làm gì lại tuỳ tiện ném đồ lung tung thế? Trúng người khác thì sao?"
Văn Nhi là danh kỹ nổi tiếng nhất ở Tam Thiên Lâu, tính cách cực kỳ kiêu ngạo, lại khó chiều chuộng, tính ra cùng với tiểu tú bà cùng có chút quen biết tuy không phải là thân thiết gì nhưng Văn Nhi khi gặp Điểm Điểm cữu cữu đều hành lễ gọi một tiếng "Gia". Đánh ngáp một cái thật rõ to, Văn Nhi lười biếng nhìn tiểu tú bà nhặt lấy thứ nàng vừa ném đi.
"Tiểu tú bà, ta có chuyện nhờ làm ngươi! Tối qua hơi quá sức! " Văn Nhi nói chuyện không bao giờ nể mặt ai, mỗi câu chữ mờ ám đều cố ý nhấn mạnh, tính cách thì tuỳ tiện gặp ai nàng đều mở miệng sai khiến.
Tiểu tú bà gãi đầu lắc đầu nói "Văn Nhi, ta đang có chuyện cần làm không rảnh giúp ngươi"
Văn Nhi chẳng quản đến lời tiểu tú bà, trước đây nàng đều quen thói sai khiến người khác có ai mà đứng trước mặt nàng nói tiếng không, càng chẳng ai không biết điều như tiểu tú bà kia, nghe nói cữu cữu nàng bán bốn thanh quan tự tay bồi dưỡng cho kỹ lâu mới khai trương được hơn một trăm vạn lượng bạc, liền lên mặt sao.
"Ngươi còn chưa biết ta sai ngươi làm gì mà, đến tiệm vải Hoa Diễm đưa cái này cho lão bản rồi nhận đồ"
Tiểu tú bà không có thoải mái, lần nào Văn Nhi kêu nàng làm việc cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì có lần về trễ còn bị cữu cữu mắng huống chi hôm nay nàng lại có chuyện quan trọng cần làm. Cữu cữu đã cảnh cáo nàng không được có quan hệ gì với Văn Nhi nữa, nói nàng ta là nữ nhân xấu xa, nhưng tiểu tú bà làm việc cho Văn Nhi không phải một hai lần.
Tiểu tú bà thỏa hiệp nói "Ta nói hiện tại chưa thể làm được, khi nào ta làm xong việc của mình sẽ giúp ngươi"
Văn Nhi đập mạnh ta xuống lan can chứng tỏ nàng ta đã tức giận, bước vào bên trong, tiểu tú bà biết đã làm nàng ta sinh khí cũng không dám ở lâu mau mau đi ngay không Văn Nhi lại gọi bảo tiêu đến gây chuyện Song Nguyệt Các.
Bốp!
Lại cái gì nữa đây! Tiểu tú bà bực tức quay lại, lần nữa nhìn thấy Văn Nhi xuất hiện ở lan can nhưng dáng vẻ không còn biếng nhác như lúc nãy.
"Lụm nó lên ta cho ngươi, mau đến tiệm vải Hoa Diễm lấy đồ cho ta"
Tiểu tú bà mở túi hoa thứ hai nhìn thấy bên trong là bánh ngọt, lấy một cái nếm thử quả là mỹ vị nha, mau mau nhét vào túi, tiểu tú bà nghĩ nhận đồ người ta mà lại không làm việc thì cũng. đạo thôi cứ đến tiệm vải Hoa Diễm xem thử là gì.
Tiệm vải Hoa Diễm nổi danh nhất kinh thành, tiểu tú bà cũng biết đường đến, nàng thường ít ra ngoài ban ngày, bàn thân mang theo khuôn mặt bôi đầy hoa phấn khiến người đi người đều lén lút dị nghị, có người xì xầm to nhỏ chỉ chỏ vào người nàng, tiểu tú bà cũng đã quen nên chẳng quản bọn họ nói ta nói nhỏ chuyện gì. Tới tiệm vải Hoa Diễm, tiểu tú bà bước vào dưới ánh mắt tò mò của hoả kế, hắn nhìn qua liền biết đây là người đến từ phố hoa, ánh mắt trêu ghẹo rõ ràng.
Lão bản nhìn thấy tiểu tú bà liền ra hiệu hoả kế ra hỏi chuyện, hạng người này lão không tiếp, nhưng kỹ nữ cũng là đối tượng thường xuyên đến đây mua vải, lão rất coi thường nữ nhân thanh lâu, lúc có tiền còn sắc thì dùng cằm nói chuyện, không tích góp phòng thân đến khi thân tàn bại liễu thì chẳng khác gì là kẻ điên. Huống chi người đến hoa phấn lòe loẹt chứng tỏ là kỹ nữ thấp kém nhất trong phố hoa
Hoả kế lấy dáng vẻ bề trên bước ra nói chuyện với tiểu tú bà
"Ngươi là ai? Đến đây làm gì?"
Tiểu tú bà lấy gói đồ của Văn Nhi đưa cho hoả kế nói "Văn Nhi ở Thanh Thiên lâu nhờ ta đưa đến cho lão bản"
"Á chà, là người của Văn Nhi cô nương sao để ta nói với ông chủ" hỏa kế thay đổi sắc mặt ngay.
Lão bản nhận túi gấm mở ra liền hiểu ý của Văn Nhi bảo hoả kế bảo tiểu tú bà ngồi chờ, lão vào bên trong lấy đồ.
Tiểu tú bà đi đi lại lại nhìn ngắm vải vóc xung quanh chất cao đến nóc nhà, tất cả đều là loại thượng hạng lại nhìn đến trang phục mình đang mặc, ấy dà đúng là không hợp để đứng cạnh, vô thức tiểu tú bà tránh ra một bên bước ra ngoài ngồi xổm trước mái hiên cửa hàng. Nhìn dòng người qua lại, tiểu tú bà bắt đầu mở miệng đếm người
"Một người hai người ba người...một trăm người"
Tiểu tú bà đếm đến một trăm liền bị tiếng pháo nổ giật cả mình hoảng hốt bịt tai lại, người đi đường cũng bị hù cho hoảng sợ.
"Mọi người xem kìa, là đoàn rước dâu đấy! Là nhà ai có hỷ sự thế, mau đến xem nào"
"Ngươi còn không biết sao là đoàn rước tân nương của nhị công tử nhà thừa tướng đấy, nghe nói tân nương là con gái của lễ bộ thượng thư"
"Thật xứng đôi vừa lứa, ta phải đi xem. Đảm bảo sẽ rất náo nhiệt"
Tiểu tú bà nghe người qua đường bàn tán trong lòng cũng muốn đến hóng chuyện vừa lúc lão bản Hoa Diễm đi ra gọi nàng vào nhận đồ. Lão bản đưa ra một gói đồ to bảo nàng đưa về tận tay cho Văn Nhi. Tiểu tú bà bất đắc dĩ lại đi thêm một chuyến trở về, cái gói đồ nặng thật ôm hai tay mới được. Đến trước cửa Thanh Thiên Lâu, tiểu tú bà lên tiếng gọi Văn Nhi ra nhận đồ.
"Văn Nhi! Ta đem đồ về rồi"
Một nữ kỹ quan bước ra nhìn thấy tiểu tú bà liền quay lại lớn tiếng "Văn Nhi, tiểu tú bà của Song Nguyệt Các đến rồi".
"Gọi nàng ta vào đây"
Một nữ tỳ bước nhìn tiểu tú bà nói "Văn Nhi bảo ngươi vào có chuyện"
Tiểu tú bà lắc đầu đem gói đồ giao cho tỳ nữ kia một mình chạy đi mất.
Chạy ra gần tới Dung Sắc Lâu, tiểu tú bà nhìn thấy cữu cữu đã đứng chờ từ bao lâu.
Điểm Điểm tức giận " Ngươi đi đâu! Mau trở về Song Nguyệt Các"
"Cửu Cửu, con muốn đi tìm bọn Phi Phi, Ái Ái"
"Ta đã bán bọn chúng đi, ngươi đi tìm cũng vô ích, nên nhớ luật của phố hoa người đã bán tuyệt đối không đòi lại, nếu ngươi còn đến bị đánh chết đừng báo mộng kêu ta đốt vàng mã"
Tiểu tú bà nhìn cữu cữu đã nổi sung khí, cũng không dám cãi lời đành phải lủi thủi đi sau Điểm Điểm trở về.
Tiểu tú ba đi về ngang qua Thanh Thiên Lâu bắt gặp Tân bà bà đang đứng trước cửa như đợi ai đó, bà vừa thấy Điểm Điểm liền hếch mặt lên nói rõ to.
"Ái chà, là Điểm Điểm quý nhân sao, một đêm liền hóa rồng hóa phượng khiến cho người người ngưỡng mộ nha. Chỉ là có những kẻ đáng thương có chết cũng không ngờ có ngày mình bị phản bội ấy nhờ"
Tiểu tú bà biết Tân ma ma là hạng người gì, mấy năm qua Thanh Thiên Lâu cùng Song Nguyệt Các tranh đấu, cuối cùng Song Nguyệt Các thất thế trở thành thanh lâu nghèo nàn còn Thanh Thiên Lâu có hồng bài Văn Nhi mấy năm qua sính ý đã lớn nay lại càng lớn hơn sắp đoạt được danh hiệu hoa lâu lớn nhất của Sắc Lang quốc này rồi.
"Tiểu tú bà, chúng ta là long là phượng đừng chấp nhất với hạng tôm nhà tép tránh để bản thần ô uế đạp trúng bãi phân bò" Điểm Điểm mặt lanh tanh nói.
Tân ma ma bị nói xiên liền đỏ mặt, các dáng mập ục ịch toàn là mỡ khiến người nhìn phát ngấy mà khó thở thay cho bà ta, Thanh Thiên Lâu nổi tiếng có danh kỹ mình hạc xương mai, mỗi lần bước đi đều nhẹ nhàng thanh thoát như tiên nữ giáng trần. Có lần tiểu tú bà chạy đến hỏi Điểm Điểm cữu cữu tại sao Tân ma ma có thể đào tạo ra có danh kỹ với cơ thể mảnh mai yểu điệu mà không làm cho dáng người mình bớt mập đi, đại phu nói lượng mỡ trên người Tân ma ma bằng con heo nái.
Điểm Điểm đang đối thơ với Ái Ái nghe tiểu tú bà nói liền đập tay lên bàn mắng Ái Ái không tập trung cuối cùng y cũng chỉ nói " Ngươi ăn thịt người há gì không mập"
Tiểu tú bà nghe nói xong liền hoảng sợ từ đó không giao tiếp với Tân ma ma kia nữa, hạn chế đi ngang qua Thanh Thiên Lâu chỉ là lần nào trốn đi qua đều bị Văn Nhi phát hiện ném đồ trúng mình, một lần tức giận tiểu tú bà liền cầm gói đồ ném lại liền rơi ra toàn là bánh kẹo. Sau này tuy ít đi ngang qua Thanh Thiên Lâu nhưng mỗi lần có chuyện phải đi ngang qua trên tay tiểu tú bà đều có bánh kẹo quý giá ăn dọc đường.
"Điểm Điểm ngươi tưởng bán bốn người kia là có thể đấu với ta sao, nằm mơ! Ta nói cho ngươi biết ta có một minh Văn Nhi liền có thể đánh Song Nguyệt Các của ngươi cùng nha đầu kia tán xác cứ đợi đó mà xem... Á Văn Nhi còn làm sao lại ra đấy"
Tiểu tú ba nhìn thấy trên lầu cao Văn Nhi một thân phục trang đỏ thẫm, họa trang diễm lệ như muốn đào hết tâm gán của nam nhân để dâng cho nàng.
Văn Nhi trên lầu nhìn thấy tiểu tú bà lẫn Điểm Điểm liền hành lễ " Điểm Điểm tướng công, tối nay Văn Nhi xuất giá thắng thua không thể nói trước được. Tính ra bốn người Phi Phi Ái Ái cũng thật may mắn!"
"Văn Nhi, con gái yêu, con đáng giá hơn bốn tên thanh quan kia, có người trả năm trăm vạn lượng chuộc thân cho con đấy" Tân ma ma cười hắc hắc.
Điểm Điểm kéo tay tiểu tú bà đi, mới bước được ba bước tiểu tú bà liền ngoái đầu lại nhìn Tân ma ma đang cười điên dại, trên lầu cao Văn Nhi một thân hồng y ngẩn mặt lên trời tung hoa múa mốt vũ khúc kinh hồng nhất diện.
Dưới ánh hạ ấm áp, một mảnh hồng y nhẹ bay phất qua thượng thiên che lấp một vùng. Đệ nhất danh kỹ Văn Nhi không phải chỉ có hư danh.
Tối hôm đó, tiểu tú bà bị cữu cữu nhốt trong phòng tuyệt không bước nửa bước chân ra ngoài, cả một đêm lăn ngược lăn xuôi không thể nào yên tâm mà ngủ đến nửa đêm Điểm Điểm đạp tung cửa phòng xông vào lấy dây trói từ đầu tới chân tiểu tú bà.
"Cữu cữu, có muỗi chích ngay lưng ngứa lắm, người mau giúp con gãi gãi"
"Ngươi im lặng, ta mới nghe được chứ"
Điểm Điểm nhắm mắt lắng tay nghe, tiếng vo vo bên tay, y vỗ một cái một con muỗi oai dũng hy sinh. Chiến công diệt muỗi của Điểm Điểm kéo dài tới tận sàng, tiểu tú bà từ lâu đã ngủ đi từ khi nào nhưng vị cữu cữu khổ qua kia vẫn ngồi bên giường bắt từng con muỗi một.