Chương 4: Hoa bay đầy trời, máu nhuộm đầy sân (Hạ)
Phong Dịch Tà hiên ngang bước vào phủ đệ của nhị vương gia, lần này hắn trong tay nắm giữ tam quân lệnh có giỏi thì nhào vô quyết sống chết. Càng nghĩ càng tức không nghĩ rằng nhị hoàng huynh của mình lại là kẻ thâm tàn bất lộ tướng ,mấy năm qua thế lực của hắn khuếch trương không ít ngay cả vùng Bắc Mạn vốn chính là đất phong của mình nhưng vẫn bị hoàng huynh âm thầm cài người ẩn thân làm mấy chuyện đáng ghét. Nghĩ tới lúc mấy tên mật thám bị đánh đến sưng miệng kêu khóc nói tên của nhị điện hạ, hắn đã ngỡ ngàng không người hắn không nghĩ tới lại là vị này. Hắn cười lạnh, sát khí đã muốn thoát ra khỏi sự kiểm soát của mình, năm trăm vạn tinh binh trấn giữ ngoại thành cũng đủ để làm gỏi cái đám giang hồ giặc cỏ của nhị hoàng huynh.
Thị vệ của Hàn vương phù nhìn thấy khí thế áp bức người như chuẩn bị ra trận đánh giặc của Thiết Bạch Đầu uy phong lẫm liệt vang danh thiên hạ liền sợ hãi , tuy chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy hắn ra trận nhưng trong tửu điếm hoa lâu trong hoàng thành đều nói rằng Tứ vương gia máu lạnh vô tình là kẻ tàn ác, ăn thịt uống máu người hằng ngày, chuyện thương thiên hạ lý nào cũng dám làm. Nhiều tin đồn tứ vương gia vì tính phúc không thuận lợi nhiều năm kìm chết mà tính tình trở nên khát máu tàn bạo, mỗi lần xuất trận liền diệt không biết bao nhiêu người ngay cả bà tánh bình thường cũng không tha.
Người nghe chuyện đều cảm thán tứ vương gia chịu quy phục dưới trướng hoàng đế vô năng thật là bất thường trước đây từng có tin đồn trong dân gian nói rằng năm đó tiên đế có ý định truyền ngôi cho Tứ vương gia, chuyện hoàng tộc năm đó như thế nào người thường có thể to nhỏ với nhau được sao. Trong các hoàng tử thì Tứ vương gia năm đó quả thật là người có cốt cách phi phàm, văn võ đều toàn vẹn, năm Thiên Luận thứ ba mươi tiên hoàng tế tổ, bạch y khanh quân biết ba phong lưu phóng khoáng tự tại trên đại lễ đã là tín ngưỡng của bao nhiêu người. Ai biết rằng qua mười năm biến hóa, hắn vẫn khoác bạch y vẫn phóng khoáng như xưa nhưng ai cũng biết khi hắn cười không phải gió xuân ấm áp mà là màu đổ đầu rơi, máu nhiễm một mảnh huyết khí bao trọn trời xanh.
Tân đế đăng cơ, tứ vương gia được sắc phong là Thục Vương, đất phong ở Bắc Mạn quanh năm gió tuyết, năm năm mới hồi triều một lần, tính đến nay cũng chỉ có hai lần hoàng thành cũng là đúng mười năm. Nhiều năm dân chúng đều quên mất danh xưng Thục Vương chỉ biết đến Thiết Bạch Đầu-Phong Dịch Tà. Từ đó trong dân gian lén lút dị nghị nói rằng tứ vương gia xuất quân nhiều năm ở Bắc biên cương là đang có mưu đồ tạo phản, có người còn tin rằng tứ vương gia đang bồi dưỡng lực lượng để một ngày lấy lại ngôi vị chí vương. Dị bản thì có nhiều, nhưng bản nào đều có cùng khắc họa một hình tượng tứ vương gia tay cầm trường thương, thân cao hai trượng, mắt đen mắt xếch, môi dày má cao, mở miệng là đồ đồ thành.
Hàn vương phủ làm sao canh phòng nghiêm ngặt như hoàng cung, Phong Dịch Tà một đường thuận lợi đi đến tẩm phòng của nhị hoàng huynh mình, mật báo nói rõ ba ngày Hàn vương không ra khỏi phủ, Phong Dịch Tả liền biết tên này đang mây mưa long vũ hết quên trời quên đất. Từ lúc hắn hồi triều hắn liền cáo bệnh trốn trong phủ một bước cũng không ra, dạ yến hôm đó đảm bảo có phần hắn góp vui thổi gió nhưng lại chơi trò ném đá giấu tay.
Không như ở hoàng cung Phong Dịch Tà còn quản lễ nghĩa chi quân thần chờ chuẩn tấu mới vào còn Hàn vương phủ thì cứ xem như nhà không hay miếu hoang mà cứ đạp cửa mà đi. Đập tan cánh cửa gỗ, Phong Dịch Tà một thân ngạo nghễ bước thẳng chân vào, nhìn thấy những thứ xung quanh đều đơ người, chắc vào nhầm phòng rồi nhưng xem một tý cũng không sao.
Phong Dịch Tà hách xì ba cái phất tay xui đi cái mùi thơm đang bao lấy người mình, cả căn phòng đều đẫm mùi hương nồng, xung quanh treo đầy tranh cung xuân đồ, mọi ngóc ngách trong phòng đều treo một cái, to nhỏ tùy ý khác nhau, thể loại cũng vô cùng phong phú, hoàng huynh quả là tốn không ít tâm tư.
Nhìn chằm vào bức tranh đầu tiên, một nữ nhân thỏa y nằm trên một chiếc thuyền trôi xuôi theo dòng nước, tóc một phần rơi khỏi mạn thuyền rơi xuống nước, một tay che lấp lưỡng cư tiên đảo, một tay lại vuốt ve mặt trong đùi non.
Bức thứ hai là uyên ương cộng tẩm, một nam một nữ quấn nhau sát không hở ra một khe nào, ấy da nữ nhân này sao nhiều mỡ thế không được không được.
Bức thứ ba, hửm sao có ba đầu mà chỉ có năm cánh tay với bốn cái chân, thẩm mỹ hoàng huynh quả là bị khiếm khuyết như cái tính cách của hắn vậy.
Xem đến bức thứ tư, Phong Dịch Tà phát hiện có người tiến đằng sau đánh lén, hắn lập tức đỡ chiêu, tung một chưởng đập thẳng vào mặt đối phương. Kẻ kia cũng không tầm thường, chiêu thức sử dụng đều là tuyệt kỹ muốn lấy mạng người. Đánh được ba chiêu, Phong Dịch Tà phát hiện kẻ kia đều toàn tấn công hạ thân mình, nghiến răng nghiến lợi, Phong Dịch Tà không nhịn nữa dùng chân đạp thẳng mặt đối thủ.
Nhị vương gia Phong Dịch Hàn bị ăn nguyên một cước lập tức lăn ra đất ôm mặt bắt đầu kêu khóc loạn xạ khiến Phong Dịch Tà mặt đã đen hơn đít nồi.
"Ta thao, tứ đệ ngươi dám đá vào mặt ta, ta là thân hoàng huynh ngươi đấy, ngươi ở Bắc Mạn bị bọn người Bắc Man Di dạy hỏng cả rồi lễ nghi phép tắc đều bị sâu mọt ăn cả. Chắc chắn là di tên Tần Túc ngu hơn heo kia. Khốn nạn, Hàn vương gia ta bị hủy dung rồi! Ta phải khiếu nại lên hoàng thượng"
"Nhị hoàng huynh nghĩ bản thân mình còn mạng rơi khỏi phủ sao"
Phong Dịch Tà chịu không thấu thói ăn vạ của hoàng huynh muốn đá thêm một cái để y bất tỉnh ngậm miệng cẩu lại.
"Ngươi câm!"
Phong Dịch Hàn lập tức ngậm miệng nhìn trân trân tứ đệ mặt mày la sát, hắn nghe nhiều chuyện về tứ đệ nhưng đều phất quạt cười trừ cho qua , thậm chí ra lệnh mật thám xử lý kẻ dám bịa chuyện nói xấu tứ đệ của mình, chuyện đen bao nhiêu đều được hắn tẩy sạch như lông ngỗng lúc nào cũng được hoàng thượng khen là làm việc cẩn thận, Hắn tại sao lại không biết tứ đệ là người như thế nào, có gần hai mươi năm nhìn hắn từ đầu nhỏ đến đầu lớn..
Lúc còn nhỏ được lão thái phó dạy ở Hòa Thiên Giám, nhị hoàng tử không phải người là ham học nhưng cũng không phải là tên không biết thức thời. Hắn biết tương lai ngôi vị cũng không tới lượt mình nhưng tốt xấu gì cứ học vài con chữ phòng phụ hoàng kiểm tra, còn lại vứt cho hoàng huynh ra mặt. Lần nào trốn học, nhị hoàng tử cũng leo ra khỏi khuôn viên Hòa Thiên Giám sau lại lôi kéo thái giám A Lộc đi cùng quậy cho hoàng cung gà bay chó chạy. Cả hoàng cung không nơi nào tránh được nhị điện hạ ghé thăm. Nhưng hôm nay nhị hoàng tử cả gan dám đến cấm cung là nơi được đồn thổi có ma, đưa mắt nhìn vào bên trong, Phong Dịch Hàn nhìn thấy một phi tần đang ngồi dùng điểm tâm bên cạnh là một hài tử tầm ba tuổi đang đứng đọc Cảm Ứng Thiên.
Nhị hoàng tử năm đó mới sáu tuổi, thêm một năm nữa mới biết điều nam hài kia đọc thuộc là thứ gì. Lúc đó hằn bực tức nói "Cảm Ứng Thiên thôi mà sớm muộn ta cũng thuộc" nhưng tới tận hơn ba mươi tuổi nhị điện hạ vẫn không thuộc được một trang.
Mùa đông năm sau, Phong Dịch Hàn mới gặp lại nam hài kia, hắn nhớ rõ lúc đó tứ đệ đứng ngoài trời tuyết một thân y phục mỏng manh đợi phụ hoàng triệu kiến. Phong Dịch Tà kéo hắn đứng dậy phát hiện đệ đệ này ngay cả giày cũng không mang.
" Phong Dịch Tà khấu kiến nhị điện hạ"
Phong Dịch Hàn đẩy tứ đệ về phía thái giám, bịt mũi nhíu mày cảm thấy hoàng đệ này thật là hôi như chuột ấy rồi bỏ đi mất. Vài tháng sau phụ hoàng giao tứ đệ cho mẫu phi dưỡng dục, từ đó hắn phải theo sát vị hoàng đệ này, bởi hắn rất ngốc, bị đánh liền câm miệng mà chịu, đói bụng cũng không kêu, lạnh hay nóng cũng không biết. Cung phi ức hiếp cũng không mở miệng, thái giám cung nữ cắt xén phần cơm cũng im miệng, bị bỏ trên núi cũng tự mò về. Ngay cả mẫu phi hắn cũng chưa bao giờ thực lòng mà dưỡng dục tứ hoàng tử, nên nhị điện hạ lúc nào cũng khoe khoang rằng bản thân mình chăm sóc tứ đệ, liền bị các huynh đệ khác cười chê cho là gà mẹ nuôi con ác điểu.
Nhị điện hạ hồi tưởng về tứ đệ năm xưa có ít nhiều chuyện xưa cũ đã quên nhưng trong mắt hắn tứ đệ thật sự là xú đầu đất, ngu ngốc không tưởng nổi nhưng cũng là đứa trẻ ngoan ngoãn, tư duy thiên tuệ, tư thái bất phàm, hành xử quang minh chính đại. Nếu không phải có nhị ca ca tài năng này âm thầm bảo vệ thì hắn đã vong mạng từ lúc đứng dưới tuyết năm đó. Lần gặp mặt này nhìn thấy sự thay đổi của hắn, Phong Dịch Hàn hoài nghi chuyện mình nghe được mấy hôm nay có mấy phần là thật.
"To gan, ta là hoàng huynh của ngươi, ngươi dám hét vào mặt ta có tin ta lấy roi đánh mông ngươi không"
Phong Dịch Tà cũng không vừa "Ngươi nhìn mình có ra dáng là ca ca ta không, có ra dáng là Nhị vương gia không! Phòng thì treo đầy xuân cung đồ, người thì ăn mặc hòe hoặc, tối ngày nghe xướng hát ca"
Phong Dịch Hàn bị nói đến ngậm miệng ngước xuống nhìn y phục màu vàng của mình thầm nghĩ đâu có chói mắt lắm đâu.
"Đó là sở thích của ta đệ quản được à, vô sự bất đăng tam bảo, vào phòng, nói tìm ta có chuyện gì."
Phong Dịch Tà liếc xéo nhị hoàng huynh căn bản là hắn không muốn bước trở lại vào căn phòng đồi trụy đó thêm một bước nào nữa.
"Đệ đừng có mà tạo thái độ như vậy đây đều là bảo bối mà ta dùng tâm mà sưu tầm, đệ đừng mong đụng một ngón tay vào, đừng quên nhị ca ngươi chính là đương kim võ lâm minh chủ oai chấn giang hồ, diệt gian trừ bạo. Là anh hùng xuất chúng, ba lần dẹp yên ma giáo thống nhất anh hùng hào kiệt"
Nhị điện hạ ngậm miệng thì không sao mở miệng lại chọc tức Phong Dịch Tà, nếu đứng lại mà nghe đảm bảo tới ngày mai vẫn chưa nghe hết chiến công diệt ma giáo của hắn. Phong Dịch Hàn đứng vỗ ngực nói đến lúc mình không nghe tiếng đáp lại liền nhận ra từ khi nào mà bản thân một mình đứng luyên thuyên như tên hề giữa sân, vài mật thám lén lút đưa mắt nhìn nhau, chuyện chủ tử có bệnh tự luyến ai cũng biết nhưng bệnh có lẽ nặng lắm rồi. Trước đây là không có thuốc, còn giờ chỉ có nước đầu thai mới hết.
Phong Dịch Tà mắng mình đúng là điên mới đến tìm nhị hoàng huynh, hy vọng hắn sau mấy năm nhậm chức võ lâm minh chủ đã khác ai ngờ bệnh càng nặng hơn. Ngự y hoàng cung nhiều như vậy sao lại không chữa trị bệnh cho hoàng huynh, hay... Phong Dịch Tà dừng bước nghiêm túc nghĩ không lẽ càng chữa càng nặng, hiện tại đã vô phương cứu chữa rồi.
Phong Dịch Hàn vừa cắn hạt dưa nghe lách tách vừa nghe Phong Dịch Tà nói, cuối cùng hắn uống một tách trà cho thông cổ mới đáp..
"Tứ đệ à, ngươi thân chinh đến đây để khuyên ta cùng ngươi đến quỳ gối đại điện cầu xin hoàng huynh thu hồi thánh chỉ kia sao, ta nói ngươi nghe thân là thần tử lại kiêm đệ đệ chuyện nhà hắn để hắn tự quản rữa mỡ đâu mà lắm chuyện như mấy lão già kia. Ta mà là hoàng huynh, ta cho quỳ trên đậu phộng cho còn dám quỳ hay không"
Phong Dịch Tà ngẩn người, thấy dáng vẻ ngu ngốc của xú đệ đệ, Hàn vương lại mở rộng tấm lòng từ bi mà giải thích cho nghe.
"Ngươi quanh năm ở biên cương liền không biết chuyện hậu cung hiện tại đã loạn thành chiến trường gì sao, mười năm nay hoàng huynh độc sủng người kia khiến chúng phi tần bất mãn dồn nén, ngươi cũng biết năm đó chúng huynh đệ ta tranh đấu thế nào mới đoạt lại ngôi vị này ít nhất cũng có công của vài bị đại thần. Những vị đại công thần đó bây giờ há chịu để nữ nhi trân quý của mình chịu thiệt thòi trong hậu cung sao, huống hồ người kia là nam nhân lại còn có xuất thân từ thanh lâu nữa mới chết."
Phong Dịch Tà im lặng nghe nhị hoàng huynh hồi sự, bao năm hắn ở ngoài biên cương có rét có đói nhưng so với hoàng huynh lại mấy phần thoải mái, bản thân ung dung tự tại mà quên đi đám người ỷ công lấn át vương quyền ở hoàng triều. Hắn tự do bao nhiêu, hoàng huynh của hắn bị kiềm chế bấy nhiêu.
"Hoàng thượng trước giờ đều mắt nhắm mắt mở cho bọn nữ nhân kia lộng quyền hậu cung, bao nhiêu lần bức ép người kia. Xú bạch kiểm ngươi không biết có lẽ hoàng huynh của chúng ta thật sự là nhất kiến chung tình rồi, mười năm trước ta nghĩ bất quá người kia qua vài năm sẽ phi thăng thì hoàng huynh cũng lại sủng kẻ khác ai dè y lại sống hơn mười năm, độc sủng hơn mười năm chỉ có hơn chứ không giảm, rốt cuộc ta vẫn thua tam đệ một vạn lượng vàng"
Phong Dịch Hàn cười khổ đặt tách trà xuống lại nói tiếp "Đám nữ nhân kia lại ngu ngốc bức người kia đến chỗ chết hoàng huynh nể tình tam bái mà cho vào chùa miếu làm bạn với kinh Phật nhanh đèn là may mắn lắm rồi. Giải tán hậu cung cũng là sớm muộn thôi. Ta cảnh cáo ngươi đừng có hù theo đám lão già hồ đồ kia đi khuyên hoàng huynh bãi bỏ thánh chỉ, chuyện tư mật nhà hoàng đế đừng có lắm mồm mà nói ra nói vào. Từ hôm qua ta xẻo miệng hơn môt trăm kẻ không biết điều rồi đó"
Phong Dịch Tà trừng mắt " Ta cũng chả quản chuyện tư mật nhà hắn!"
Phong Dịch Hàn ngạc nhiên "Vậy người đến tìm ta làm gì?"
"Ta thấy hoàng huynh để đám cáo già kia ở đại điện than khóc điên hết cả đầu. Muốn đến hỏi huynh trong đám đó có người của mình không nếu không ta đem ra ngoài chém hết. Dù sao cũng đến tuổi hồi hương rồi đi sớm một chút cũng không có vấn đề gì"
Phong Dịch Hàn phun nước trà trong miệng ra, hắn bị ấm đầu hay sao mà nghe những lời này từ tứ đệ của mình. Năm xưa sư phó dạy các hoàng tử, tiểu Tà là đứa thông tuệ nhất, dạy một biết mười, mười tuổi thuộc hết ngũ kinh tứ thư, lễ giáo phép tắc đều đoan chính nghiêm minh thế mà quái nào mà giờ mở miệng đòi chém đòi chết. Từ khi nào mà tứ đệ ngoan hiền e thẹn thành ma đầu có sở thích giết người hung hãn như vậy.
"Nếu không có ta đi đây, thời gian viết di thư chắc đủ rồi" Phong Dịch Tà đứng dậy định rời đi, cả y phục đều bị nhị ca phun nước ướt cả.
Phong Dịch Hàn thấy tứ đệ rời đi liền hốt hoảng ngăn cản, hắn tuyệt đối không để cho danh tiếng xú tiểu tử này đã hôi giờ lại thêm tanh nữa. Cái đầu chứa ngũ kinh tứ thư đâu rồi mà hiện tại cái đầu heo trừ chém giết, đồ thành thì con nghĩ được cái quái gì.
"Ấy da, tứ đệ ngươi ra tay làm gì, nhìn xem trời hôm nay nắng vậy cứ để bọn họ gào khóc, khóc vài canh giờ là mất sức rồi lăn ra chết à. Hiếm có dịp ngươi trở về ta liền dẫn ngươi đi ngoạn"
Phong Dịch Tà phất tay áo rời đi chỉ lưu lại một con mắt sưng phù của nhị hoàng huynh.
Phong Dịch Hàn dốc hết tiền của tích góp thu gom bao năm mà đưa cho Tân ma ma chuộc thân cho đầu bái Văn Nhi. Nhìn tiền vào tay người đàn bà béo mập đáng ghét kia hắn liền không cam nhưng nghĩ đến trừ Văn Nhi này thì ai dám tiếp cái thứ khủng bố đó của tứ đệ. Hoàng thượng sau khi vui vẻ vì đệ đệ có tính dục thượng thừa lại mắng mình tung tin bậy bạ cuối cùng phải lãnh cái trách nhiệm dưỡng dẫn tính phúc cho xú tứ đệ. Bọn họ ai cũng có nữ quan giáo dưỡng trừ tứ đệ, năm mười hai tuổi hắn trải qua một đêm liền lãnh cảm khước từ người đến hầu hạ, báo hạ tiên hoàng mất rồi cứ đến tế tổ lại hồi mộng mà than khóc đánh mắng hoàng thượng. Nghĩ đến các trân bảo của mình sẽ bị hoàng thượng cho một mồi lửa thiêu rụi hết tim của nhị điện hạ là như dao rạch một đường.
Vì bảo bối cũng vì đệ đệ, Phong Dịch Hàn phải đào góc tường không biết bao nhiêu tham quan mới đủ số bạc đó.
Phong Dịch Tà bước một bước lại lùi ba bước mãi vẫn không vào phòng, cuối cùng bị nhị ca đạp cái chui lọt vô. Nhìn căn phòng được trang trí như hỷ phòng, đôi nến uyên ương vẫn còn đang cháy báo hiệu cho một đêm xuân đáng giá ngàn vàng.
Nữ nhân mặc hồng y nhìn nam tử tuấn mỹ bước vào tâm liền động nhưng nhiêu năm cười đùa vui vẻ cùng khách quan đã dạy Văn Nhi cách biết giả như là tiểu tân nương lần đầu gặp phu quân. Không biết đây tân phòng thứ mấy của nàng
"Là ngươi" Phong Dịch Tà cao ngạo nói
"Phu quân, ta là Văn Nhi, đêm đã khuya thỉnh phu quân nghỉ ngơi"
"Ta phi, ai cho phép ngươi gọi ta là phu quân" Phong Dịch Tà bị dọa cho cứng người thối lui.
"Ngài chuộc thân cho Văn Nhi, từ đây Văn Nhi là người của ngài"
"Ngươi là nữ nhân ở đâu lại không biết lễ nghi phép tắc, bà mối, sinh lễ hồi môn tam bái đều không liền tùy tiện gọi nam nhân là phu quân sao"
Văn Nhi lần đầu tiên nghe có nam nhân cổ hũ như vậy rất muốn cười nhưng may mắn kiềm lại.
"Vậy công tử muốn ta gọi là gì"
"Ta tên Phong Dịch Tà" "
"Được Phong công tử"
Văn Nhi lần đầu tiếp vị khách kỳ lạ vậy nhưng có thể bỏ ra năm trăm vạn lượng chuộc thân cho nàng liền có thân phận đặc biệt. Trong đậu hàng loạt cái tên từng nghe hiện ra, cái tên Phong Dịch Tà tuy không phải là cái tên thường xuyên nghe thấy nhưng lại là cái tên đứng đầu trong danh sách mười người có tiền thưởng ám sát cao nhất. Huống hồ thiên hạ này người họ Phong chỉ có thể là hoàng tộc.
Mãi một lúc không thấy Phong Dịch Tà có động tác gì thêm Văn Nhi đột nhiên đứng dậy tiến đến gần nhưng cơ thể lại không thể cử động được.
"Nếu ngươi còn tùy tiện cử động chất độc trong người liền phát tàn càng nhanh, ta nói lẽ hơi dư nhưng ngươi không sống qua nổi bình minh đâu" Phong Dịch Tà nghịch sáp nến, nghĩ nhị hoàng huynh của hắn cũng thật tài à, tuỳ tiện tìm một kỹ nữ lại có thể tìm được người mà năm năm qua thuộc hạ của hắn truy không ra tung tích
Văn Nhi mở trợn mắt nhìn, người này võ công cùng ánh mắt tinh tường thế nào. Giọt lệ trên khóe mắt rơi xuống hồng y rực rỡ, sợi chỉ đỏ trên tay cũng rơi xuống đất
"Ngươi có khóc cũng vô ích thôi, tự làm tự chịu không trách ai được"
" Văn nhi biết tội mong vương gia thứ tội, chỉ mong người giúp ta một chuyện"
"Ngươi dám đề nghị với ta sao" Phong Dịch Tà tàn ác nói
"Văn Nhi biết bản thân mình thấp kém, nhưng Văn Nhi hy vọng có thể thực hiện một giao ước với vương gia"
Phong Dịch Tà nhướn mày nhìn kỹ nữ hồng y mấy phần bình tĩnh liền có chút hứng thú "Ngươi ngại bạn thân sống tới bình minh hơi lâu sao!"
Văn Nhi lấy dưới nệm một cuộn giấy quỳ xuống "Thiết Bạch Đầu không phải có hư danh, thứ này đổi một mạng người không thể nào không đáng,"
"Ngươi chết quản được nhiều thế sao, đáng làm vậy à" Phong Dịch Tà đáp.
Văn Nhi cười diễm lệ nói "Đáng!"
Phong Dịch Tà gõ tay " Giao kèo thiết lập", hắn nhìn nữ nhân kia một mỉm cười liền nhớ lên dưỡng phi năm xưa. Kẻ vì tình đều là những kẻ ngu ngốc. Đã là kẻ ngốc chết không tiếc.
Người đi đường giữa phố hoa nhộn nhịp tấp nập không ai nghĩ rằng trên trời lại rơi xuống một nữ nhân mặc hồng y rực rỡ.
Thịt nát xương tan, máu trên nền đất phác họa một đóa mẫu đơn diễm lệ bi ai.