Chương 2: Xú bạch kiểm vương gia lén lút nghe trộm hoàng huynh cùng hoàng tẩu cưỡi ngựa gỗ trên long sàng
Tứ vương gia Phong Dịch Tà sau một ngày tự thưởng dâm yến cho bản thân mình mới tỉnh táo nhận ra ra mọi chuyện chính là một cái bẫy. Hắn nắm ấn soái chinh phạt Yến Phi tộc mất ba năm mới trở về hoàng thành, vốn dĩ hắn bí mật đã đi cửa sau với Thiên Y tướng quân định ước cứ năm năm sẽ kéo quân đánh nhau một lần. Không phải do hắn ham thích chém giết, thích cảnh dân chúng lầm than mà chẳng phải vì hoàng huynh ma đầu của hắn liên thúc ép hắn lập vương phi rồi sinh thêm vài đứa con hay sao. Hoàng huynh bức hắn đến điên cả đầu khiến hắn một thân ôm ba vạn tinh quân trong một đêm rời khỏi hoàng thành, sau đó tung tin Yến phi quốc rục rịch xâm nhập Sắc Lang quốc.
Phong Dịch Tà không ngờ tên Mạnh Tức kia lại lật kèo âm thầm lén lút ký kết hiệp ước cầu hòa với Sắc Lang quốc. Thế thì tốt rồi, cái cớ đem quân chinh chiến bị phá nát, thân là vương gia kiêm thống soài phải lau nước mắt đem quân về kinh phụng mệnh.
Hoàng thượng viện cớ chúc mừng hắn lập được đại công tổ chức yến tiệc. Phong Dịch Tà biết thừa hoàng huynh nào có tốt đến vậy nếu không nhị tam hoàng huynh cũng không bị hắn đá một cước bay ra khỏi hoàng cung. Hắn cũng không dám kháng chỉ, đúng giờ có mặt định ăn một bụng cho no nê, dù sao yến tiệc cũng chỉ là dịp tụ tập ăn uống mà thôi rồi tranh thủ trốn về phủ bế quan tỏa cảnh, chuyện còn lại giao cho thuộc hạ xử lý.
Cung yến gì chứ đây rõ ràng là yến tiệc thác loạn mà, Phong Dịch tà không biết từ khi nào mà người xung quanh đều đi mất dạng, người thì ốm bệnh, kẻ thì nói về chăm vợ con, thậm chí có vị nhất phẩm nào đó bị tào tháo dí không kịp cáo từ mà ôm bụng chạy đi. Cả một đại sảnh to lớn chỉ còn một mình hắn ngồi chiêm ngưỡng cảnh mỹ nhân vũ khúc. Ấy da, phúc lợi lớn vậy hắn cũng không khách sáo mà hưởng. Những vũ nữ lúc đầu còn e thẹn đoan trang từ khi nào mà táo bạo thoát cả y phục, cung nữ hầu hạ liên tục bồi rượu cho hắn, những nữ nhân này đều mang dung mạo khuynh thành câu nhẫn mê người khiến toàn thân Phong Dịch Tà bừng bừng lửa cháy. Hắn cũng không phải xú mao đầu không biết chuyện, hoàng huynh đã tốn công chuẩn bị như thế hắn nào thể khước từ. Nhưng Phong Dịch Tà lại quên mất, cái lý do khiến mình đem quân rời kinh thành ba năm trước cùng với chuyện mình có song long đầu oai phong anh dũng chưa một lần lâm trận là bí mật mà hắn không muốn bất kỳ kẻ nào biết.
Mỹ nhân vươn tay vuốt ve hạ bộ khiến Phong Dịch Tà sướng đến ngất ngây, kỹ xảo thật tốt a. Hoàng bào bạch y của hằn vừa cởi ra, mấy bàn tay mềm mại lập tức nhảy vào liên tục xoa bóp khắp thân thể Phong Dịch Tà khiến hắn thần hồn điên đảo. Tâm trí đã muốn dùng tiểu huynh đệ ra trận thì phát hiện chuyện gì đó không ổn, các vũ nữ thì ngưng múa, cầm cơ ngưng đàn, mỹ nhân âu yếm thì dừng tay, Phong Dịch tà nhíu mày nhìn xuống hạ thân, hai song long đầu to lớn cương cứng, oai phòng nà ngamg63 cao đầu, đầu rồng to như trứng gà, thân trụ một cái thẳng tắp, cái còn lại cong cong, cả hai đều có tiểu xà quấn quanh từ gốc tới đỉnh đầu. Một mỹ nữ cả gan không biết sống chết đưa tay vén âm mao dày đặc của Phong Dịch Tà ra nhìn, hai đại đản nằm ẩn khuất khiến tất cả nữ nhân ở đây đều hít thở không nổi.
Đột nhiên tất cả đều nhớ đến tin đồn Tứ vương gia Phong Dịch Tà mười hai tuổi sau khi thị tẩm nữ quan đầu tiên liền khiến nữ nhân này qua một đêm liền mất mạng!
Phong Dịch Tà nhìn sắc mặt sợ hãi của các mỹ nữ liền tức giận, hắn muốn bóp chết từng người nhưng e ngại hoàng huynh liền kiềm chế hoả diệm đang bốc cao. Hắn mặc lại hoàng bào lập tức ly khai nơi thối tha này, nợ này hắn phải tính lên từng người một. Phong Dịch Tà không đoán ra được hoàng đế lại ân cần tốt bụng sợ tứ đệ không cương lên được bèn dụng tâm mà đụng tay đụng chân bỏ một chút dược vào rượu, hy vọng giúp đệ đệ lần đầu lâm trận thật là sảnh khoái.
Chạy ra khỏi hoàng cung, Phong Dịch Tà muốn tìm một nơi dập tắt cơn cuồng hoan này, dưới ánh mắt sợ hãi của thuộc hạ , hắn khinh công rời khỏi hoàng cung mất dạng. Ý định đầu tiên của Phong Dịch Tà là tìm đến phố hoa.
Lần đầu tiên đến nơi tầm hoan, Phong Dịch Tà mới thấu hiểu Sắc Lang quốc không uổng danh là quốc gia phóng khoáng nhất, phố hoa nhìn trang hoàng lộng lẫy không thua kém gì một phủ đệ giàu có, người đi đường tấp nập, ca cơ, vũ nữ, kỹ quan đều ra đường mà lôi kéo khách nhân. Cách ăn mặc của nữ nhân đây đều hào phóng cho mọi người được ăn chút đậu hũ non mềm của các nàng.
Dáng vẻ của Phong Dịch Tà đi trên đường khiến bao nhiêu người hồn bay phách tán, đi đến đâu hoa tung đầy trời, khiến ai ai cũng phải ngước nhìn, ngay cả đầu bài khó tính nhất vừa nhìn thấy hắn lướt qua xuân tâm đã động. Cuối cùng Phong Dịch Tà bước thẳng vào kỹ lâu lớn nhất, tú bà vừa nhìn thấy hắn bước vào hai mắt liền sáng rực, người này đảm bảo thân phận không tầm thường nha, chỉ tính dáng vẻ của y đã khiến bao nhiêu cô nương công tử nguyện quỳ dưới chân mà hầu hạ.
Ném thẳng một thỏi vàng to vào thẳng tú bà, người biết ý liền nhanh nhanh chóng chóng gọi người đến hầu hạ, các cô nương trong kỹ lâu lần đầu tiên tranh giành khách quan đến nắm tóc đánh nhau loạn cả một chỗ. Phong Dịch Tà được người dẫn đến một gian phòng thượng hạng ngồi chờ, trong khi bản thân hắn ngồi đợi kẻ hầu người hạ thì ở dưới kỹ lâu đã loạn đến mức không ngăn cản nổi. Lần đầu tiên có kỹ nữ bỏ tiền để được hầu hạ khách quan, nếu Phong Dịch Tà biết được mình bị đem ra đấu giá đáng cười như vậy chắc chắn sẽ dở hết nóc nhà của tất cả thanh lâu ở đây, lôi tất cả kẻ ở đây xung quân.
Đợi mãi không thấy ai, cuối cùng nhịn không được Phong Dịch Tà đành phải cởi quần, lần đầu nhờ vả ngũ cô nương hầu hạ cho thoải mái một chút, hắn vừa thoát quần xuống nhìn thấy hai song long đầu đã bán cương không nghĩ nhiều nữa liền dùng mỗi tay xoa nắn một cự dương. Cả hai cự dương từ từ to trở lại, đầu rồng sưng đỏ lên, song long đầu bắt đầu hiện hình bày ra dáng vẻ hung tợn thể hiện khát vọng được ân cần chăm sóc. Cơn dục vọng nhấn chìm toàn thân Phong Dịch Tà khiến hắn không để ý chuyện xung quanh đến khi bạch dịch từ hai long đầu không nín nhịn nữa mà phun trào dữ dội Phong Dịch Tà mới thỏa mãn nằm xụi lơ trên giường.
Hắn nhìn ra cửa nhìn thấy hơn mười nữ nhân đang nhũn chân mặt đỏ nhìn trừng trừng vào song long đầu vừa mới phun bạch dịch vẫn còn trong trạng thái bán cương.
Ai cũng biết lưỡng cự dương này một khi đâm vào đảm bảo không ai còn mạng rời giường.
Phong Dịch Tà nhận ra ánh mắt sợ hãi của tất cả nữ nhân, hắn vừa chán ghét vừa tức giận ném một xấp ngân phiếu rồi từ cửa sổ leo ra ngoài biến đi đâu mất.
Chuyện còn lại chính là vương gia chúng ta sau một đêm chịu nhiều áp chế đang khinh công mà ngã té xuống một trù phòng của một kỹ lâu nghèo nàn, khiến hắn biết đến thế nào biết được xuân thủy, một mình ăn được một bữa dâm yến no nê.
Nhớ ra chuyện hoang đường hôm qua, Phong Dịch Tà tức giận phi thẳng đến hoàng cung tìm người tính sổ.
Sắc Lang Quốc không phải ngày nào cũng thiết triều, theo lệ là ba ngày một lần, nhưng từ khi hoàng đế Uy Dương đăng cơ thì ba ngày đầu của tháng sẽ là này nghỉ của hoàng đế. Phong Dịch Tà nhiều năm ở biên cương nhiều quy định đều quên mất dĩ nhiên cũng không biết hôm nay là cấm kỵ của hoàng đế, hắn vừa đến đại điện thiết triều liền thấy rất nhiều cung nữ thái giám cả thị vệ gần một trăm người đang chịu phạt đại trượng ngay cả thống lĩnh thị vệ cũng đã bị đánh mức ngất đi đã được thuộc hạ khiên đi trị thương. Rốt cuộc đám nô tài này đã làm gì khiến hoàng huynh của hắn tức giận đến mức trừng phạt người hầu này nặng nề đến vậy.
Tổng quản công công nhìn thấy Phong Dịch Tà đến liền lếch thân thể với cái miệng sưng phù đến ôm chân Phong Dịch kêu khóc
" Vương gia cầu xin người cứu mạng nô tài, cầu xin người, nô tài cầu xin người, vương gia"
Phong Dịch Tà dùng chân đá người lăn ra xa nhìn bạch y hoàng bài bị nhăn một chỗ liền dùng chân đá thêm một cái, nếu hoàng huynh đã ra lệnh trừng phạt đàm nô tài này chắc chắn bọn chúng đáng tội, hắn cũng không rảnh tay quản chuyện này. Khả năng chỉnh người của hoàng thượng hắn được lĩnh giáo từ nhỏ tới lớn còn chưa đủ đắng hay sao.
Thị vệ canh gác tẩm cung nhìn thấy tứ vương gia tiến đến liền nhìn nhau bước đến ngăn cản.
" Tứ vương gia, hoàng thượng ra lệnh không cho phép bất kỳ ai đến xin cầu kiến. Thỉnh tứ vương gia tha tội"
Phong Dịch Tà nổi khí sung thiên, ngay cả hắn cũng không được gặp mặt sao rốt cuộc hoàng huynh của hắn uống thuốc gì mà phát điên, hết trừng phạt người hầu giờ đến ngăn cản người đến xin gặp mặt. Đá lăn hai tên thị vệ thị uy khiến những người còn lại cũng không dám bước đến ngăn cản, ai có gan dám trước mặt Thiết Bạch Đầu chặn đường cơ chứ. Hoàng thượng ra lệnh chém cửu tộc kẻ nào dám xông vào tẩm cung nhưng nếu là tứ vương gia thì... chắc hoàng thượng cũng không thể chém đầu cửu tộc của mình đâu nhỉ.
Phong Dịch Tà bước đến trước tẩm cung của hoàng huynh, nhìn ngóxung quanh, hắn nhớ rõ bình thường nơi đây luôn có cung nữ, thái giám, thị vệ túc trực hậu hạ tuyệt đối không thể nào vắng đến không có bóng dáng nào. Không lẽ kho lương hoàng cung lại cạn kiệt, cũng tốt nếu cạn thì hắn có cớ lấy quân đi thu thập ba năm năm năm cũng. Nghĩ đến khuôn mặt sưng phù của tổng quản công công khi liên tục cầu xin, Phong Dịch Tà nhận ra sự tình nghiệm trọng hơn hắn nghĩ, kiểu này chắc hoàng huynh thành tên khuất cái hoàng đế mất rồi.
Hoàng huynh tuy là một tên hỗn đản nhưng tính ra trong mắt bách tính cũng được xem là minh quân sáng suốt, trong hai mươi năm sống trong hoàng cung hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy hoàng huynh nổi giận hay tùy tiện trừng phạt người. Đang lo lắng có nên xông vào hỏi cho ra lẽ mọi chuyện, Phong Dịch Tà bị tiếng thét từ tẩm cung vang lên lùi lại hai bước.
"Phong Dịch Kiệt, đồ hỗn đản mau buông ta ra, ngươi nhún cái gì vậy hả! Á... ưa... "
Phong Dịch Tà tim muốn bắn ra khỏi lòng ngực, hắn nhìn trời thầm mắng hôn quân dâm loạn triều chính, thanh thiên bạch nhật mà dám thác loạn trước mặt thần tử, hắn muốn đạp cửa xông vào đập chết tên hôn quân háo sắc kia. Phong Dịch Tà bước đến tận cửa, chân đã nhấc lên thiếu điều hạ xuống một cước là đá bay cửa phòng thì bên trong lại vang lên âm thanh kỳ lạ.
'Phạch! Phạch! Phạch! Bốp'
"Á...ưa...a... to quá, ngứa quá"
Đầu Phong Dịch Tà nổ tung, người trong phòng dường như động tác ngày càng điên cuồng, tiếng động ngày càng lớn, lẫn trong tiếng rên rỉ câu người là tiếng cười trầm trầm. Hắn vừa nghe liền nhận ra tiếng của sắc lang hoàng huynh.
"Bối Bối, cắn thật chặt nha, không phải hôm nay ta đáp ứng cùng ngươi cưỡi ngựa sao, chúng ta không phải đang thực hành đó sao! Ha ha ha, Bối Bối học thật nhanh, vừa được dạy liền có thể cưỡi ngựa thuần phục rồi, quả là giỏi, phu quân thưởng cho ngươi đây."
'Phóc!'
"Á... khốn nạn, sắc tặc ngươi đâm đâu vậy, ư.. ơ... sâu quá rồi, mau ra"
"Bối Bối muốn tiểu Kiệt ra nhanh thì học cưỡi ngựa cho tốt, a...chặt nữa rồi, thoải mái!"
"Khốn nạn, ta có ý đó. Ta bảo rút...rút... của ngươi ra, có nghe không hả"
Phong Dịch Tà trong đầu hiện ra hình ảnh bảo mã uy phong đang phi cước bên trong phòng, tẩm cung của hoàng huynh có rộng đến đâu cũng đâu thể nào cưỡi ngựa đi dạo được, huống chi lại có hai con ngựa. Tứ vương gia đáng thương lần đầu nghe tới cưỡi ngựa trong phòng lập tức tò mò, muốn xông vào xem nhưng sợ chọc giận hoàng huynh liền ngồi xổm kề tai lên cửa nghe ngóng tình hình bên trong.
Âm thanh bên trong phong liên tục thoát ra lúc đê mê, lúc tức giận nhưng tứ vương gia nghe đều chẳng hiểu hai người kia đang nói thứ quái quỷ gì, đến lúc đôi phu phu bên trong sướng đến ngất trời mây thì lỗ tai của tứ vương gia đều tràn đầy âm ngữ dâm đãng thô tục
"To... quá.... ngứa quá, qua bên trái chút nào, không... phu quân đâm đâu thế... đúng rồi chỗ đấy nghiền mạnh vào, nữa... phu quân nữa đi mà"
"Bối Bối cho phu quân biết, cự dương của ta thao cúc hoa ngươi sướng hay cự dương ngựa thao ngươi sướng. Nói cho rõ ràng"
"Cự dương phu quân to to, tiểu mã mắt đâm rất sướng nhưng mà rất hư hỏng nha. ngứa chỗ này ngươi đâm chỗ khác. Còn.. của cái kia, cái kia ấy, vừa nhỏ vừa cứng, tùy tiện đâm chẳng sướng tý nào"
Phong Dịch Kiệt cười đến điên dại, hắn không ngờ bảo bối nhà hắn lại đáng yêu đến vậy.
"Bối Bối muốn cưỡi ngựa nữa không"
"Không thích, muốn cưỡi cự điểu của phu quân cơ"
Dâm ngôn lãng ngữ liên tục phát ra như muốn vẽ một cung xuân đồ sinh động trước mặt tứ vương gia, thân vương gia cao quý lại ngồi xổm nghe lén hoàng huynh đem hoàng tẩu cưỡi ngựa, cưỡi đến mức chẳng biết trời trăng mây đất gì.
Trong phòng, Phong Dịch Kiệt đã nghe được tiếng bước chân từ xa đoán được là tứ đệ đang tìm mình tính chuyện tối qua nhưng hắn nào có lòng dạ quan tâm nữa, cho dù tứ đệ có xông vào bắt gặp hắn cùng hoàng hậu cưỡi ngựa gỗ trên long sàng hắn cũng mặc kệ. Hôm nay hắn phải dụng công, dụng sức bao nhiêu đều bồi đắp cho nội tử của mình. Nghĩ đến năm năm Bối Bối lưu lạc đầu đường xó chợ phải chịu khổ, lại còn bị xe ngựa cắn qua làm gãy chân mất đi trí nhớ, hơn mười năm nay lại ở trong hoàng cung chịu khinh nhục.. Lũ nữ nhân đáng ghét kia, hắn thề sẽ róc xương lột từng kẻ để đền bù bảo bối của hắn nhưng trước hết Phong Dịch Kiệt này phải làm cho nội tử của mình sướng đến ngất trời mây để y không nháo loạn đòi rời đi nữa.
Một tuần trước, nhị đệ từ Tây Vực trở về đem theo một con ngựa gỗ có kích thước như ngựa thật để các hoàng tôn nhỏ tuổi dùng để tập cưỡi trước khi cưỡi ngựa thật, vừa nhìn thấy vật này Phong Dịch Kiệt đã nổi ngay ý định, bảo bối nhà mình cũng rất muốn cưỡi ngựa nhưng thân thể y như vậy làm sao hắn yên tâm, lỡ bảo bối có mệnh gì chắc chắn các mạng già này đi hầu trà cho tiên đế. Đôi co một canh giờ, hoàng đế Phong Dịch Kiệt cưỡng ép nhị vương gia dâng ngựa gỗ bảo bối, nửa đêm nhìn bảo bối ngủ say trong lòng ngực mình hắn thỏa mãn ngày mai sẽ đáp ứng y cưỡi ngựa nhưng mà không ngờ lại xảy ra biến cố. Nghĩ đến lại đau lòng, bảo bối trân quý của hắn bao nhiêu năm lại chịu nhiều khuất nhục đến vậy, bảo bối tức giận hắn chịu được, để y mắng nhiếc nguyền rủa mình cũng không sao nhưng tuyệt đối không chịu được bảo bối nói buông tay hắn, rời xa hắn.
Y không cần hắn nhưng hắn tuyệt đối cần y.
Tức giận, Phong Dịch Kiệt đem ngựa gỗ ra chỉnh đốn tư tưởng của nội tử nhà mình, e ngại bảo bối ngồi không chắc, Phong Dịch Kiệt sai người tạo thêm một ngọc thế vừa vừa gắn trên lưng ngựa, như vậy bảo bối nhà hắn có thể kẹp chặt mà không sợ ngã. Phía sau có hắn chống đỡ, hai miệng đều có trụ gắn chặt càng an toàn hơn, không sợ té ngã.
Bối Bối bị tên sắc lang Phong Dịch Kiệt làm cho nửa thanh nửa tỉnh, cái gì mà cưỡi ngựa gỗ chứ rốt cuộc bị hắn dùng hai cự dương thật giả thao đến gọi cha gọi mẹ, bao nhiêu dự tính đều y quăng sau đầu chị biết há miệng cầu hoan cùng phu quân.
Cuối cùng cũng thỏa mãn ái nhân, Phong Dịch Kiệt nâng người đã xụi lơ hôn nhẹ lên môi y, Bối Bối đã mệt đến không cử động nổi mọi chuyện đều gia phó cho Phong Dich Kiệt xử lý, y an ổn dựa vào ngực A Kiệt mà thiếp đi, chìm vào giấc ngủ đầy thỏa mãn.
Phong Dịch Kiệt ôm Bối Bối rời khỏi ngựa gỗ, ngọc thế ướt đẫm rơi ra ngoài vang lên một tiếng 'Phóc', chỉ cần nghe là biết hoa huyệt đã ngậm ngọc thế bao lâu nên khi thoát ra mới có âm thanh sắc tình như vậy vang lên. Đặt Bối Bối trở về long sàng, Phong Dịch Kiệt muốn tẩy rửa cho y nhưng người này dường như đã mê mệt đến bất tỉnh, chưa nói đến cái tên xú hoàng đệ bên ngoài ăn vụng tao âm lãng ngữ của nội tử mình, càng khiến y bực bội. Phong Dịch Kiệt hôn lên má Bối Bối khẽ nói "Đợi ta một chút, ta xử lý tên xú bạch đầu kia, sẽ tiếp tục bồi ngươi chơi".
Một thân long bào khoác hờ, toàn thân không cần thêm mảnh vải nào, đương kim hoàng đế Sắc Lang quốc ung dung bước ra, vừa đẩy cửa liền một thân bạch y ngã nhào lên nền đất. Người bên ngoài muốn nghe rõ hơn liền dán dính lỗ tai vào cửa, không ngờ đột nhiên cửa lại mở toàn thân mất đà mà ngã nhào ra đất, đã nghe lén lại còn bị bắt tại trận, Thiết Bạch Đầu vương gia nhiều năm mới bày ra bộ dáng mất mặt mũi như vậy, xấu hổ như hài tử phạm lỗi mà cúi đầu.
Phong Dịch Kiệt nghiến răng nói "Nghe sướng chứ"
Phong Dịch Tà nào dám gật đầu nhưng nếu lắc đầu chắc chắn sẽ bị hoàng huynh mắng cái tội không biết tình thú cho đến chết, hắn biết ý cũng im lặng đứng dậy đóng cửa lại. Đường đường là hoàng đế mà trần như nhuộng, trừ long bào khoác trên thân cái gì cũng không có, Phong Dịch Tà lén lút nhìn hạ thân của hoàng huynh tuy là độc long như lại rất là to, dáng vẻ cũng rất hung dữ, dương cự một thân ướt từ gốc tới quy đầu, dịch thể rơi trên thảm lông quý giá. Phong Dịch Kiệt chẳng thèm quản ánh mắt khinh thường của hoàng đệ mà ngồi ở tràng kỹ không một chút ý tứ che dậy tính phúc cường đại của mình.
"Tứ đệ đến thăm hoàng huynh là có chuyện gì cần bẩm tấu sao!"
Phong Dịch Tà muốn nhổ nước bọt, hắn hạ dược báo hại mình chạy khắp nơi tìm người giải dược, còn bị đám cung nữ kia cười chê, đến thanh lâu lại dọa cho kỹ nữ sợ mất mật, danh dự của tứ vương gia đều bị hoàng đế đáng kính thổi một cái bay đi mất.
"Ngươi còn không biết sao!"
Phong Dịch Kiêt thấy đệ đệ lớn tiếng thì gằn giọng "Hoàng đệ hạ giọng, ái nhân của ta đang ngủ, đừng đánh thức y"
Lão tử tức! Phong Dịch Tà sôi gan, muốn nhào vào lột cái mặt nạ ngụy quân tử, minh quân mà tên hoàng huynh kia đang đeo ra giậm dưới chân.
"Ngươi còn dám chất vấn ta sao, tứ đệ. Ngươi có biết bản thân mình phạm tội gì hay không!"
Phong Dịch Tà ngang tàng nói "Tội gì thì huynh cũng không dám chém đầu cửu tộc nhà đệ"
"Đệ ăn nói hồ đồ" Phong Dịch Kiệt đấm mạnh xuống bán "Cách đây một tháng ta mơ thấy phụ hoàng cùng mẫu hậu"
Phong Dịch Tà vốn muốn đấu khẩu với hoàng huynh nhưng nghe nhắc đến phụ mẫu liền sững người miệng lập tức ngậm lại.
"Phụ hoàng cùng mẫu hậu đều mắng ta, mắng ta không biết chăm sóc đệ đệ, bảo ngươi đường đường là tứ vương gia của Sắc Lang Quốc mà không biết chữ tình thú viết sao. Hơn ba mươi tuổi trừ đánh giặc giết người, ngươi còn biết cái gì, cả hoàng triều bao đời tiên đế đều xúm vào mắng phụ hoàng, mắng phụ hoàng không biết dạy con! Ngươi còn câu kết với tên Thiên Y tướng quân kia trốn ra ngoài biên cương, nếu như ta không nhận được thư của Tần phu nhân tố cáo các ngươi, có phải các người liền ở ngoài đó hứng gió Bắc uống sữa dê mà sống phải không!"
Phong Dịch Tà cứng họng, không ngờ người ra tay vạch trần lại là Tần phu nhân thảo nào Tần Phục sợ mẫu thân đến vậy, quả là trứng mà đòi khôn hơn vịt được à.
Phương Dịch Kiệt thấy đệ đệ im lặng đồng nghĩa là xác nhận việc mình làm, cơn tức giận càng lên cao, tối qua hắn cố ý thử đệ đệ bằng việc dâng lên bao nhiêu mỹ nhân tất cả đều là cống phẩm không ngờ xú đệ đệ lại bỏ đi khiến hắn tức đến trọng thương. Nếu thật sự đệ đệ biến thành một tên bạch kiểm chắc chắn khi hắn chết gặp tổ tiên sẽ bị mỗi người đá cho một cái đầu thai liền thành tên què.
"Hoàng huynh, ta nói đã nói ta không hứng thú với tính dục..."
"Ngươi câm miệng, nhìn xem cái đũng quần giương cao như vậy mà còn dám nói láo xú tiểu tử đáng chết."
Phong Dịch Tà nhìn xuống quả thật đại nhị huynh đệ đều giơ cao ngọn cờ phản kháng lời hắn nói, khuôn mặt vốn lãnh cảm lại đỏ lên mấy phần.
Hoàng đế thấy biểu hiện của đệ đệ cảm thấy vừa lòng, mấy người nhị đệ, tam đệ đều nói bóng gió rằng tứ đệ vốn dĩ là bị liệt, nam nữ, song tính đều không ăn, mềm cứng càng không đụng tới, khiến hoàng đế ca ca phải đau đầu bao nhiêu năm. Tháng trước nhị đệ uống rượu tâm sự, nói rằng huynh đệ sống cùng nhau cái gì cũng chia sẻ ngay cả giang sơn này cũng nhường qua nhường lại, ấy vậy mà ba huynh đệ họ chưa bao giờ nhìn thấy dương cự của tứ đệ. Nhị đệ cùng tam đệ thường xuyên tổ chức dâm yến,dĩ nhiên biết rõ đối phương đều là sắc lang đầu tử, chỉ có tứ đệ là kín như bưng, lúc đó nhị đệ khóc lóc nói với hắn rằng là dương cự của tứ đệ thật ra không bằng quả ớt, khiến hai huynh đệ ôm nhau khóc ròng vì đệ đệ đáng thương.
Giờ nhìn thấy dáng vẻ dượng cự của tứ đệ mặc dù ẩn dưới bạch y nhưng bộ dáng nhìn cũng rất được nha đâu phải nhỏ bằng quả ớt như lời nhị đệ nói, quả là không tin được lời con sâu rượu kia nói được.
Phong Dịch Tà thấy hoàng huynh liên tục đổi sắc mặt liền biết tên này đang suy nghĩ bậy bạ gì đó, hắn là hoàng đế mà bộ dáng y như đầu gấu, lưu mạnh, trong đầu ngoài trừ làm nội tử nhà hắn chết đi sống lại, bày ra mấy trò đê tiện thì còn chứa cái gì đàng hoàng.
"Tứ đệ mau cho ca ca xem tiểu huynh đệ của ngươi đi nào" Phong Dịch Kiệt gian tà cười
Phong Dịch Tà không kịp phản ứng liền bị tên kia ra tay, đến khi nhìn thấy con mắt to đùng như muốn rớt ra của hoàng đế bệ hạ cao quý, hắn mới nhìn xuống, đại nhị huynh đệ đều đã trong trạng thái sẵn sàng.
Phong Dịch Kiệt cũng không thể ngờ tứ đệ, xú bạch đầu lại có song long đầu, quả là trời khai ân, tạ trời, tạ đất, hắn phải đi tế tổ mới được, thông báo cho hoàng triều cửu tuyền biết hoàng đệ của y không phải bị liệt . Nhưng hoàng đế bệ hạ lại nghĩ bộ dáng của song long đầu này thật sự là dọa người, trên thế gian này có ai cùng đệ đệ cộng tẩm mà còn sống sao!