Chương 5: Nghênh đón.

Khi cả hai vẫn đang trò chuyện phiếm thì.

Uỳnh... Uỳnh.

Ngọn núi trước mặt của hai kẻ ấy phát ánh sáng tử quang rực rỡ như pha lê. Sau đó chiếu thẳng ánh sáng kia thành hình cột lên trên bầu trời.

Cột sáng đó biến bầu trời bên trên trở nên cuồn cuộn mây đen.

Theo sau nguồn năng lượng ấy là những trận phong ba cực đại. Nó mạnh đến mức thổi bay tất cả những thứ đang hiện hữu trong phạm vi bán kính hai dặm. Kèm theo những vầng tròn hào quang tựa phao khí phủ kín cột sáng ấy và không dần mở rộng ra.

Nguồn năng lượng kia không nói cũng biết chính là Kinh Như Tuyết.

Thình thịch... Thình thịch.

Nhịp tim của hắn tuy đã suy yếu đi nhiều những sức mạnh không hề suy giảm đi mà lại còn cường hãng hơn trước.

Kinh Như Tuyết nương theo cột sáng đó mà bay lên trên. Vừa lên hắn vừa nói.

"Thì ra, kẻ đến là ngươi Lưu Nghị Thành. Xem ra chuyện này đã thú vị hơn rồi đấy."

Lời nói vừa truyền ra, Kinh Như Tuyết từ bên dưới mồ chôn đá kia bay dần lên cao đứng đối diện với Tiêu Chính Nam và Lưu Nghị Thành.

Sau khi lãnh trọn chiêu thức vừa rồi của Lưu Nghị Thành, Kinh Như Tuyết lúc này cơ thể đã trở nên cực kỳ dễ tổn thương. Thêm việc chân khí hộ thể bị vỡ nên khả năng hồi phục cũng theo đó đã trở nên suy kiệt.

Quần áo đã rách tả tơi từ thượng y đến hạ y để lộ ra ít nhiều cơ thể không mấy cường tráng bên trong. Mái tóc cũng bị xả xuống không còn gọn gàng nữa. Bên cạnh đó một dòng máu đỏ thẩm vẫn đang chảy từ khóe miệng chảy xuống.

Bàn tay của Kinh Như Tuyết tức giận đến độ nắm chặc đến nỗi từng đầu ngón tay đã ghim lên da chảy máu mà hắn vẫn chưa dừng lại. Nhưng gương mặt vẫn lạnh như tiền, lạnh nhạt hướng về hai kẻ kia nói:

"Thật không thể nhìn ra cảnh tượng này. Lại có ngày Bạch Hổ tự cao tự mãn lại liên minh với một cường giả khác mà lại còn là Lưu Nghị Thành." Nói đoạn Kinh Như Tuyết dùng đầu ngón tay cái mạnh mẽ lau đi dòng máu hãy còn đang chảy. Khiến dòng máu đang chảy đó bị ngắc quảng một đường trên gương mặt trắng bệch kia.

"Vậy sao?" Bạch Hổ khoanh tay đáp" Ta làm tất cả vì Yêu giới mà thôi, ai cho ta lợi ích thì ta liên minh với kẻ đó."

"Vậy Thanh Long đã bạt đãi ngươi à. Thật là đáng thương phải không, một kẻ bị vứt bỏ lại đi liên minh với một tên rác rưởi."

Lưu Nghị Thành liền chống nạnh ngửa mặt lên trời mà cười lớn, ánh mắt liền nheo lại. tròng mắt liền hiện lên vẻ tàn độc. Sau đó hỏi ngược:

"Kinh Như Tuyết ơi Kinh Như Tuyết, kẻ đáng thương lúc này phải là ngươi mới phải chứ. Người thì mang trọng thương, lại còn lên mặt dạy đời. Ngươi nghĩ ngươi có thể sống mà rời khỏi đây. Hahaha."

Kinh Như Tuyết một mặt đối chất, mặc khác tranh thủ thời gian để khôi phục lại công lực. Tuy nhiên đòn chưởng vừa rồi của Lưu Nghị Thành quá hiểm, hắn đưa cả âm khí xuyên qua cơ thể thâm nhập vào bên trong kinh mạch của Kinh Như Tuyết. Âm khí kia như một con rếc bò khắp kỳ kinh bát mạch khiến cơ thể của Kinh Như Tuyết như bị kiến cắn thậm chí là tệ hơn cả thế. Vô cùng khó chịu.

Lưu Nghị Thành nhận ra ý đồ của Kinh Như Tuyết liền nhanh chóng bóc trần:

"Ngươi đang cố tình câu giờ để khôi phục công lực sao. Ha ha, nhưng không sao. Ta chỉ khuyên ngươi từ bỏ đi vì Âm khí từ công pháp của ta sẽ khiến ngươi bị gián đoạn chân khí. Nếu có tình bạo phát thì kinh mạch sẽ đứt chả khác gì ngươi đang Tự Đoạn Kinh Mạch cả. Chịu chết đi."

Gương mặt lạnh như tiền của Kinh Như Tuyết nghe thế thì vẫn không cho đối phương thấy được sự thất thế của bản thân mà nói tiếp:

"Nếu như ta chắc chắn sẽ chết, ngươi há lại giữ mạng ta lại lâu như thế. Chắc hắn các ngươi còn cần gì từ ta."

"Không sai."

Bạch Hổ định mở miệng chất vấn thì Lưu Nghị Thành giơ tay lên ngăn lại.

"Ể." Rồi nói tiếp"Ngươi không hỏi ra gì đâu, để ta."

Kinh Như Tuyết thấy bọn chúng như vậy thì cười khẩy:

"Thông minh đấy nếu để tên không não Bạch Hổ ra mà hỏi e rằng các ngươi không thu lại được gì."

Bộp... Bộp.

Lưu Nghị Thành nhân đó àm vỗ tay tán thưởng.

"Thông minh, rất thông minh. Vậy thì ngươi hãy nói cho ta biết thứ kia đang ở đâu."

"Thứ gì."

Lưu Nghị Thành liền quát lớn.

"Đừng có giả ngu với ta, ta biết ngươi đang cất giấu nó."

"Ngươi đang nói về mấy cái mà ta thải ra hằng ngày à. Ta cất nó đằng sau khu mau xí Vấn Lạc Nhai."

Bạch Hổ nghe thế liền cười nhẹ, nhưng câu trêu trọc thế khiến Lưu Nghị Thành nhịn không được mà nghiến răng.

Không phải Kinh Như Tuyết đang giữ bí mật mà hắn cần thì lúc này hắn đã xông đến giết người ngay rồi. Dù đang rất tức giận nhưng hắn vẫn có tỏ ra vẻ bình tĩnh thư thả trong khó chịu nói:

"Thứ ta cần là Huyết Long Châu. Nó đang ở đâu."

"Ngươi hỏi thứ đó với ta có phải quá dư thừa rồi không. Thứ như thế làm gì một kẻ như ta lại biết được."

"Vậy sao." Nói đoạn Lưu Nghị Thành liền làm động tác bóp tay.

Cơ thể của Kinh Như Tuyết liền đau quặng như có thứ gì đang khuấy đảo bên trong, nhưng tuyệt nhiên Kinh Như Tuyết không hề bày ra bên ngoài. Bản thân nhất quyết chịu đựng.

Thấy vậy Lưu Nghị Thành lại gia tăng thêm cường độ.

Thực tế Âm khí sẽ được Lưu Nghị Thành điều khiển dù nó đang bất kỳ đâu, nên hắn mới tự tin như vậy.

Điều ấy khiến máu trong người Kinh Như Tuyết nhất thời sục sôi, dòng máu khi nãy đã tạm ngưng kia lại được dịp chảy đậm thêm lần nữa. Theo thời gian Kinh Như Tuyết chịu không nổi liền đưa tay ra ôm lấy ngực của mình.

Bạch Hổ nhìn thấy liền nói.

" Nếu ngươi ngoan ngoãn khai ra thì ta sẽ suy nghĩ lại tha cho ngươi một mạng."

Kinh Như Tuyết mở hé miệng, lộ rõ hàm răng đang nghiến chặc vào nhau, màu trắng từ khi nào đã chuyển sang màu đỏ của máu.

"Thì ra các ngươi bỏ công bỏ sức ra. Là để lấy Huyết Long Châu... Hà... hà... nếu các ngươi muốn lấy được nó thì. ĐỪNG HÒNG."

Nói đoạn bàn tay phải nắm chặc lấy ngực bóp một cái thật mạnh. Sau đó mạnh mẽ xé đi lớp áo bên ngoài tại nơi đấy.

Tiếp đến vung hai tay sang hai bên gồng hết sức từ trong cơ thể.

A

Tiếng thét kèm theo chân khí bạo phát từ trong cơ thể truyền ra ngoài.

Một cơn cuồng phong thổi bay tất cả những cây cối xung quanh, sới tung mặt đất. Tử khí từ trong người theo đó cuồng bạo phát ra.

"Tên này điên rồi." Bạch Hổ nói.

Lưu Nghị Thành nheo mày bàn tay vân làm những động tác kia. Nhưng âm khí đã không thể tác động đến thân thể Kinh Như Tuyết được nữa.

Khiến hắn vô cùng bất ngờ, nhưng ngay lập tức hắn đã nhận ra vấn đề, lười cười khẩy. Sau đó chặc lưỡi thán phục:

"Kinh Như Tuyết hắn đã tự phong bế kinh mạch. Mặc cho những hậu quả nghiêm trọng có thể xảy ra. Xem ra hắn định sống chết với chúng ta đây mà."

"Hừ vậy thì ta cũng muốn thử xem hắn có thể ôm nó mà xuống mồ không." Nói đoạn cả hai đều đồng loạt vận lên chân khí cường đại.

Ba nguồn năng lượng đồng loạt xuất ra, làm rung chuyển đất trời dữ dội.

Tạo ra một trận động đất lớn. Bầu trời theo đó cũng bị chia cắt ra làm ba khu vực với màu sắc khác nhau.

Nhóm yêu thú vừa rời đi chưa bao xa đã ngay lập tức nhận ra đươc sự bất thường trên bầu trời sau đó chúng dừng lại và ngoái đầu về sau mà nhìn.

Phía bên kia bầu trời là ba cột hào quang hai trắng một tím cường hãng.

Tiêu Ân Nhi nhìn thấy sức mạnh đó thì run rẩy nói:

" Không biết người đang đối đầu với thánh thượng là ai. Mà phải để người dùng đến nguồn năng lượng lớn đến như vậy."