Kinh mạch bạo phát quá nhanh khiến mạch máu trong cơ thể của Kinh Như Tuyết luân chuyển nhanh hơn mình thường.
Lại còn bị âm khí cản trở khiến một phần bị ứ đọng, nên một vài dây thần kinh đã bị đứt vì không chịu nổi sức ép nhưng Kinh Như Tuyết không nhận ra mà dù có nhận ra hắn cũng không màng đến.
Hắn chỉ muốn tung ra một đòn duy nhất, để lấy lại danh dự của bản thân.
Là một cường giả hàng đầu lý gì hắn lại chịu nhục để kẻ khác khinh rẻ lấy ra chất vấn như vậy được. Mặc khác bí mật vì thứ đó đối với hắn con quan trọng hơn cả sinh mệnh. Nên hắn đã quyết tử cho lần sau cuối này. Mặc cho hậu quả có là gì.
Cơ thể hắn phát ra nguồn sáng tử sắc hừng hực như lửa. Kèm theo những tia sét dầy đặt phủ lên. Máy tóc theo đó đã biến chuyển hẳn sang màu tím, trên khắp cơ thể xuất hiện những hình săm phát quang.
Đồng thời phía sau lưng hiện ra một vòng tròn lớn, với những hoa văn kỳ dị. Đôi mắt cũng phát ra tử sắc chân khí.
"Hôm nay, hoặc là ta sống. Hoặc là các ngươi chết." Kinh Như Tuyết bạo phát chân khí đến cực hạn, sức mạnh đang không ngừng được gia tăng lên.
Bên phía đối diện Tiêu Chính Nam cũng không chịu kém cạnh. Chân thân võ hồn đã được xuất hiện đó là một con hổ trắng to lớn.
Bạch Hổ vừa xuất hiện. Thì đã biến Tiêu Chính Nam thành một vị thánh thật sự. Một bộ giáp màu trắng từ hư vô xuất hiện tự động mặc vào người Tiêu Chính Nam.
Trên bộ giáp có những mảng lông thú của hổ trắng kèm theo những hoa văn đặc trưng. Bên cạnh đó một chiếc vòng hào quang như thần được bao quanh cổ. Nhưng nó không phải làm từ vải lụa mà làm từ tui sét nối với nhau bởi hai hình dạng mặt hổ màu đen bay lơ lửng trước bộ giáp này. Đây là Bạch Hổ Chiến Y.
Đồng minh của Tiêu Chính Nam sau có thể kém cạnh được. Hắn đã hóa thân thành một vị thánh khác.
Với máy tóc dựng đứng, phần trên cơ thể khoe ra những đường nét cơ bắp của nam nhi. Cùng các hình xăm dày đặt từ cổ đến hông và chúng không ngừng phát ra ánh sáng trắng.
Bao quanh người Lưu Nghị Thành là những đường đao vô hình.
Chúng xếp thành hình tròn và phát ra những tiếng kêu xẹt xẹt. Đồng thời sau lưng hắn những đường kẻ hình tròn mỏng được vẻ ra. Và quỹ đạo của chúng bay theo hình vòng cung sau lưng Lưu Nghị Thành.
Lẽ đương nhiên chân thân của hắn cũng đã xuất hiện. Đó là một con cá voi xanh với vài kẻ màu trắng với kích thước khổng lồ cùng chiếc sừng nhọn trên đầu. Nhân gian gọi nó là Độn Ngư.
Hai kẻ kia đều đã lộ diện chân thân thực sự nhưng Kinh Như Tuyết thì vẫn chưa. Luồng khí phía sau lưng của Như Tuyết chỉ đang dần hội tụ mà thôi. Nhưng do chân khí đang phá nát cơ thể của hắn nên chân thân vẫn chưa thể phát ra.
Lúc này Kinh mạch đã đứt gần hết. Nhưng Kinh Như Tuyết quyết không dừng lại.
"Như Tuyết đừng nóng giận như vậy, coi chừng sẽ chết thật đó." Một thanh âm ngọt ngào vang lên trong bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Âm thanh ấy nghe cứ ngỡ như ai đó đang hát bên tai. Khiến ba nam nhân đều tạm thời ngựng trọng xem người đến là ai.
Từ phương Đông một con chim phượng hoàng rực lửa đang bay đến. Toàn thân nó phát ra tiếng kêu lách tách như một ngọn lửa sống.
Khi đã đến khoảng cách đủ gần. Nó lập tức uốn lượn thành hình vòng tròn. Con chim đó đã dùng thân vẽ ra một cánh cổng bằng lửa.
Cánh cửa ấy khi hình thành lại có thêm một hoạ tiết phượng hoàng đang xảy cánh.
Vừa nhìn thấy hoạ tiết ấy trên gương mặt của ba năm nhân kìa ít nhiều đều xuất hiện vẻ mặt kinh ngạc pha lẫn với ngạc nhiên. Có lẽ họ đã biết người đến là ai.
Sau khi vẽ xong chim phượng hoàng liền bay lên trên đỉnh đầu của cánh cửa. Đập đôi cánh to lớn uy nghiêm như thể đang chào đón người sắp bước ra.
Từ bên trong cánh cửa ấy một nữ nhân với dáng đi thướt tha yêu kiều bước ra với đôi chân trần.
Dáng vẻ của người vừa xuất hiện khiến hai người nhóm Bạch Hổ há hốc mồm vì quá đẹp.
Khi nhìn thấy nữ nhân kia trong mỗi người đều có cảm xúc khác biệt về sự xuất hiện này.
Kẻ thể hiện ra nhiều nhất là Lưu Nghị Thành trong đôi mắt hắn lộ ra vẻ thèm thuồng và tính chiếm hữu.
Người đến là một đại mỹ nhân khuynh tài tuyệt diễm chả trách hắn ta lại có biểu hiện như vậy. Đối với loại nhan sắc này một câu thơ một cụm từ đều không thể nào diễn tả hết được nét đẹp hoàn mỹ của nàng. Mọi thứ đều hoàn hảo đến mức kinh ngạc.
Với máy tóc trắng mượt mà dài đến ngang lưng kèm đôi mắt xanh tựa biển cả. Lần xuất hiện này nàng đã tinh tế chọn một bộ váy đỏ khéo léo khoe ra sươn quai xanh quyến rũ đến mê người. Nàng với tên gọi Phượng hoàng bất tử Chu Tước "Lâm Trân Trân." Nàng vừa xuất hiện đã nở một nụ cười khiến bao chàng trai say đắm, sau đó dùng ngón giữa tay phải phẫy nhẹ một chút:
Từ đầu ngón tay đó một luồng sáng đỏ bay đến chỗ Kinh Như Tuyết. Bọc lấy hắn vào trong. Kinh Như Tuyết chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì cảm thấy toàn thân bỗng trở nên nhẹ nhàng, thương tích nhanh chóng bình phục. Âm khí đang hành hạ hắn trong cơ thể theo đó mà cũng bị triệt tiêu. Trả lại một Kinh Như Tuyết lành lặng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau khi chữa thương cho Như Tuyết nàng hướng ánh mắt kiêu kỳ mỹ lệ nhìn hai người Bạch Hổ, ôn nhu hiền hoà nói:
"Bạch Hổ, ta không ngờ ngươi lại kết minh với Âm giới. Giờ thì hai đấu hai các vị có hài lòng không."
Đứng trước nhan sắc vạn người mê của Chu Tước với định lực vô cùng vững vàng. Bạch Hỗ không có chút gì là run động suy cho cùng trong mắt hắn nàng chỉ là con ả gợi dục. Hắn liền xoay sang nhìn đồng minh của mình một cái, thật không ngờ Lưu Nghị Thành lại bị nhan sắc của nữ nhân đó làm cho thất hồn bát đảo. Gương mặt lộ rõ sự ham muốn, khiến Bạch Hổ tức đến nghiến răng, nghĩ thầm:
"Đúng là kẻ không ra gì, gặp mỹ nữ đã bị mất hồn lạc vía. Trước sau gì hắn cũng sẽ chết trên bụng của nữ nhân." Tức giân là thế nhưng hắn vẫn thốt ra câu nhắc nhở Lưu Nghị Thành." Rút thôi, để khi khác."
Sự xuất hiện của Chu Tước đẩy tình thế vào trang thái cân bằng. Bất lợi rất có thể sẽ xảy đến. Cho nên Bạch Hổ không muốn liều lĩnh. Suy cho cùng hắn cũng không muốn phải đánh nhau dài dẳng vì ai cũng biết khả năng hồi phục dường như là bất tận của Chu Tước.
Kế hoạch mặt dù thất bại nhưng quốc vương Âm giới không hề nghĩ vậy. Vì hắn đã gặp được người mà hắn nằm mơ cũng không gặp được, nàng quả là đep như lời đồn khiến hắn không kiềm nồi lòng tà.
"Nương tử sinh đẹp, nhất định sẽ có ngày ta rướt nàng về Âm Giới để hầu hạ bổn Vương."
Nói đoạn cả hai liền biến mất. Chu Tước và Như Tuyết cũng không ngăn cản lại.
Những hào quang chân khí mạnh mẽ ủy lực kia cũng dần biến tan.
Sau đó Lâm Trân Trân phẫy nhẹ ngón tay. Phương Hoàng theo đó mà xảy cánh bay đi trên bầu trời Hoa Tây. Từ cơ thể đỏ rực như lửa của nó phát ra những tia sáng nhỏ. Những tia sáng đó phát ra theo động tác đập cánh của phương hoàng. Những tia sáng chạm đến đâu thì nơi đó liền khôi phục lại nguyên hình nguyên trạng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Vùng đất mới khi nãy còn trơ trọi nay màu xanh đã trở về.
Tuy khôi phục được vật chất nhưng những sinh vật đã bỏ mạng thì tia sáng đó không thể làm gì được.
Sóng gió đã qua đi, Kinh Như Tuyết cũng thu lại chân khí cường hãng rồi xoay người nhìn Trân Trân. Giọng nhẹ nhàng nói:
"Đa ta nàng. Ân tình này nhất đinh ta sẽ báo đáp."
Chu Tước cười khẽ vuốt ve con phượng hoàng nhỏ đang uốn lượn quanh người. Ôn nhu đáp:
"Vậy là chúng ta đã huề rồi nhé. Không ai nợ ai."
Lời nói đó như cảnh tỉnh Kinh Như Tuyết khiến hắn bật dậy trong chiêm bao. Thì ra tất cả chỉ là hồi ức của hắn trong một giấc ngủ trưa.⁷