Chương 314: Công phá thành Chương Dương: Đi theo.

Ánh mặt trời xế chiều trải dài những tia sáng nhạt màu xuống con đường đất gập ghềnh dẫn vào ngôi làng hoang tàn, nơi mà cỏ dại mọc tràn lan, che lấp đi dấu vết của một thời phồn thịnh. Ngôi làng này mang tên Cô Vụ, nằm chênh vênh giữa ranh giới hai phe Tiên và Ma. Chiến tranh dai dẳng suốt nhiều năm đã biến nơi đây thành một mảnh đất hoang vu, nơi bóng tối của nghèo đói và sự sụp đổ phủ kín từng mái nhà đổ nát.

Ba bóng người đang từng bước tiến vào làng, họ là nhóm của Trương Vệ đang trên đường đến Mộ Sắc Chi Thôn. Bấy giờ họ dừng lại trước một tiệm màn thầu bên vệ đường – có lẽ là quán duy nhất còn hoạt động giữa cảnh tiêu điều này. Chủ quán, một lão nhân gầy gò với ánh mắt mệt mỏi, nhìn họ bằng vẻ mặt vừa cảnh giác vừa hy vọng. Tại Thiên rút ra một ít ngân lượng, không nói lời nào, mua vài chiếc màn thầu cứng như đá nhưng vẫn tỏa ra chút hơi nóng.

“Chia nhau đi,” Tại Thiên nói, ném một chiếc màn thầu qua cho Trương Vệ.

Trương Vệ vừa đưa tay đón lấy thì đột nhiên sắc mặt Tại Thiên biến đổi. Cậu khẽ nhíu mày, ánh mắt nhanh chóng quét qua xung quanh. Không một lời báo trước, cậu nói nhỏ:

“Đứng chờ đây.”

Chỉ trong nháy mắt, Tại Thiên đã biến mất để lại một tàn ảnh hàn băng xanh nhạt. Chẳng bao lâu sau, Tại Thiên trở lại, nhưng không phải một mình. Trong tay cậu là một cậu nhóc nhỏ bé, dáng vẻ nhếch nhác, áo quần rách nát, nhưng nổi bật nhất là đôi tai sóc lớn vểnh lên trên đầu và một chiếc đuôi màu cam đậm phất phơ sau lưng. Cậu bé có vẻ không mấy là hoảng sợ, khi bị người lạ bắt đi.

Tại Thiên giải thích ngắn gọn. “Nhóc con Châu Tấn, đã bám theo chúng ta đến tận đây." Dứt lời cậu đặt Châu Tấn xuống đất đứng đối diện với Trương Vệ

Nhìn thấy Châu Tấn, có vẻ đang đói, Trương Vệ lấy màn thầu trên tay ném qua cho cậu bé. Châu Tấn không hề để ý nó cứng đến mức nào, chỉ biết gặm một cách vội vàng.

“Đừng có mà lừa chúng ta,” Tại Thiên cảnh cáo, nhưng giọng nói đã dịu hơn đôi chút.

Châu Tấn gặm xong chiếc màn thầu, ánh mắt tràn đầy do dự và khó xử. Cậu nhìn Trương Vệ, sau một lúc lưỡng lự mới lên tiếng, giọng khàn khàn vì khát nước:

“Ta… ta đi theo các ngươi không phải vì màn thầu. Mà vì ngươi…” Cậu chỉ vào Trương Vệ, đôi tai sóc lớn trên đầu khẽ rung lên.

“Ta?” Trương Vệ nhướng mày, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa thích thú.

Châu Tấn gật đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ cảm kích. “Ngươi đã giúp ta ở thành Châu Sa, nói kiểu gì cũng là ân nhân. Châu Tấn ta có ơn tất báo."

Trương Vệ trầm ngâm, cố lục lại ký ức mặc dù đã xảy ra nhiều chuyện, chàng không chắc mình đã giúp những ai, dẫu vậy, chàng không tỏ vẻ phủ nhận, chỉ cười nhạt.

“Nếu là vậy, thì ngươi đã báo đáp ta rồi. Không cần đi theo chúng ta đâu.”

“Không phải!” Châu Tấn vội vàng lắc đầu, giọng cậu trở nên gấp gáp. “Ngươi không hiểu. Ta đi theo các ngươi là vì muốn cảnh báo. Nơi các ngươi sắp đến – Mộ Sắc Chi Thôn – là chốn cực kỳ nguy hiểm! Những kẻ từng bước vào đó, bất kể là Tiên hay Ma, rất ít người có thể sống sót trở ra. Ngươi không nên mạo hiểm mạng sống của mình như vậy!”

Nghe đến đây, ánh mắt Trương Vệ khẽ lóe lên một tia cảnh giác. Chàng im lặng nhìn Châu Tấn, rồi bất giác nở một nụ cười nhàn nhạt, như thể không hề để tâm đến lời cảnh báo.

“Ngươi không cần lo. Ta tự biết cân nhắc.” Chàng nói, giọng điệu bình thản nhưng không cho phép cãi lại. Sau đó, chàng quay người đi, bước tiếp về phía con đường dẫn ra khỏi làng. Tại Thiên nhún vai, không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng theo sau.

Châu Tấn đứng sững tại chỗ, ánh mắt đầy bất lực nhìn theo bóng lưng hai người. Gió thổi qua, chiếc đuôi màu cam đậm của cậu khẽ lay động, như phản chiếu nỗi bất an trong lòng.

Trương Vệ đi được vài bước, chợt dừng lại. Chàng quay đầu nhìn về phía Châu Tấn, ánh mắt trầm tĩnh nhưng lại chứa đựng một chút gì đó mềm mỏng.

“Nếu ngươi không yên tâm, có thể đi theo ta.”

Câu nói ấy khiến Châu Tấn sửng sốt. Cậu mở to mắt, dường như không tin rằng một người như Trương Vệ lại dễ dàng đồng ý như vậy. Nhưng rồi, cậu lập tức gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm.

“Ta sẽ đi theo! Nếu ngươi nhất định phải đến đó, ta sẽ không để ngươi chết mà không có ai báo đáp ân tình này!”

Trương Vệ cười khẽ, không nói gì thêm, tiếp tục bước đi. Châu Tấn vội vã chạy theo, bước chân nhỏ bé của cậu cố gắng bắt kịp hai người và thần thú Kim Mã. Trong lòng cậu, sự lo lắng vẫn chưa tan biến, nhưng xen lẫn vào đó là một tia hy vọng mơ hồ rằng, có lẽ lần này, cậu có thể làm được điều gì đó để đền đáp người từng cứu mạng mình.

Bóng dáng ba người và một thần thú khuất dần sau con đường đất gập ghềnh, tiến về phía chân trời đỏ rực, nơi Mộ Sắc Chi Thôn đang chờ đợi – cùng những hiểm nguy mà họ chưa từng biết đến.