Chương 315: Công phá thành Chương Dương: Một chút hồi ức.

Thời gian trôi nhanh nữa tháng, nhóm người Trương Vệ vẫn đang trên đường đến Mộ Sắc Chi Thôn, nhưng với tộc độ chậm như thế này thì còn hơn mười ngày đường nữa mới có thể đến được nơi cần đến. Vốn dĩ tốc độ của họ có thể nhanh hơn, tuy nhiên vùng đất này vốn dĩ là nơi xảy ra binh biến. Việc manh động sử dụng sức mạnh một cách lộ liễu sẽ dễ dàng đánh động đến những thế lực khác.

Dù tốt hay xấu cũng sẽ rướt họa vào người. Trương Vệ hiểu rõ điều đó hơn ai hết, vậy nên chàng dù có cực khổ một chút cũng phải ráng nhịn. Bấy giờ họ đang dựng trại trên một sa mạc, đồng thời cách họ không xa có một dòng sông đang chảy uốn lượn quanh một tòa thành tên là Cửu Chân. Chỉ cần vượt qua thành này, đi thuyền là họ có thể đến được Mộ Sắc Chi Thôn.

Vì trời đã tối, họ không kịp vào thành trước giờ giới nghiêm, vậy nên đêm này họ đành ở ngoài thành chờ đợi ngày mai đến. Trương Vệ sau khi ăn uống thì ngồi xếp bằng hướng ánh mắt về phía bầu trời đầy sao trên cao mà trầm ngâm.

Châu Tấn sao một thời gian đi cũng đã trở nên thân thiết, cậu ngoe nguẩy đôi tai cáo của mình tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh Trương Vệ cùng phóng tầm mắt về cùng một hướng, im lặng không nói lời nào, tôn trọng cảm xúc của chàng.

Cứ thế hai người ngồi đó hơn nữa canh giờ, mà chẳng có động tĩnh gì, Tại Thiên nhìn thấy thì cũng không can thiệp, cậu thu Nghịch Thủy lại vào người rồi cùng Kim Mã dựa lưng vào tảng đá bên cạnh mà nghỉ ngơi.

Đến khi một ngôi sao băng lướt qua bầu trời, Trương Vệ mới hỏi nhỏ:

"Châu Tấn cậu có tin vào thế giới khác không?"

Lời nói ấy đã phá vỡ sự yên tĩnh vốn có, đang tồn tại nãy giờ, khiến Châu Tấn bất giác giật mình, nhưng rất nhanh cậu đã hồi đáp:

"Ý của huynh là cửu giới?"

Nghe vậy, Trương Vệ nở nụ cười nữa miệng, một nụ cười chất chứa nhiều điều bí ẩn và thâm sâu khó lường. Chàng hít vào một hơi, rồi thở ra nặng nhọc.

"Có lẽ, cậu nói đúng, thế giới này chỉ gói gọn nhiêu đó mà thôi." Dứt lời, Trương Vệ đứng lên, xoay người bỏ đi vào trong bên cạnh đống lửa đang cháy, đã được đốt lên từ trước để sưởi ấm trước khi âm khí màn đêm ùn đến.

Lời nói của Trương Vệ trước sau có mâu thuẫn khiến Châu Tấn đặt một dấu hỏi lớn, cậu chẳng hiểu chàng đang nghĩ gì. Thấy chàng đi vào trong thì cũng quay người đi vào theo. Đêm ấy, dù được đặt cách có chiếu mềnh và gối đầy đủ, hơn những người khác. Nhưng Trương Vệ không hề chợp mắt, áp lực sinh mệnh của tất cả mọi người giờ đây đặt lên hết trên vai chàng khiến chàng có muốn cũng không thể nào tỏ ra vô tư như trước được. Chàng ngồi xếp bằng ngồi thiền, vừa để tỉnh tâm vừa để điều tâm dưỡng khí.

Công lực tạm thời bị phong bế, nhưng chàng cũng phải tu luyện như người thường, nếu không muốn cơ thể bị tẩu hỏa nhập ma khi năng lượng hồi quy. Đến khi trời sắp sáng, không khí trở lạnh. Trương Vệ mới mở mắt ra, đưa mắt nhìn quanh.

Sau đó, thì đứng dậy, lấy mềnh của mình đến đắp cho Châu Tấn, cậu nhóc yêu thú này đang run rẩy vì lạnh, nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền, ngủ mê say. Khi được Trương Vệ quan tâm thì đã bình thưởng trở lại và tiếp tục chìm sâu vào cơn mộng mị. Riêng Tại Thiên luyện công pháp băng hệ nên cái lạnh này đối với cậu chẳng qua chỉ là một cơn gió thoảng qua, nên Trương Vệ không quan tâm đến, chỉ liếc nhìn quan sát một lác rồi đưa ánh mắt nhìn qua bên kia sông.

Nơi thành Cửu Chân đang được thắp sáng bởi những ánh đèn lồng, phản chiếu ánh sáng xuống mặt nước lạnh giá. Trong vô thức chàng tiến đến gần sông, đưa ánh mắt nhìn vào nó, tại đó khuôn mặt của chàng hiện lên mồn một.

Chàng tự nhìn chính mình, rồi bất giác nở nụ cười, tự nhủ:

"Rốt cuộc, ta là Trương Vệ hay là một thế thân cho Trang Minh Viễn, ta đang sống cuộc đời cho ai đây!"

Lời nói của chàng, không vang đi xa, chỉ quanh quẩn quanh mình. Mặt nước gợi lên những lợn sóng lăn tăn như phản hồi lại lời của chàng, nó làm nhòe đi gương mặt của chàng để lại một hình ảnh mờ ảo, hư hư thực thực.

Trương Vệ nhìn thấy nó thì cười hừ một cái, chất chứa bao nỗi bi ai:

"Ý của ngươi là ta thật sự không hề tồn tại, chỉ là cái bóng phản chiếu của quá khứ sao."

Lần này thì không có bất kỳ phản hồi nào nữa, khiến khuôn mặt của chàng phản phất một chút u buồn. Thật ra, Trương Vệ cũng là con người, là một kẻ mưu cầu sự tự do, chàng không muốn bản thân bị bó buộc bởi một điều gì cả. Bất giác một ngày, trách nhiệm rơi xuống người chàng như xiềng xích trói chặc chân tay, thì thử hỏi chàng làm sau có thể chấp nhận được nó. Dẫu chàng có tỏ rõ bản thân là một con người mạnh mẽ bất chấp mọi chuyện nhưng đâu ai hiểu được chàng đã đấu tranh nội tâm dữ dội đến mức độ nào.

Trong giây phút này, một thanh âm vang vọng trong tâm trí, kéo theo một hình ảnh thân thuộc hiện về. Vào một ngày trong quá khứ, Trương Vệ do tập luyện quá mức đến độ thương thế trở nặng, không thể di chuyển được nữa. Chàng nằm trên giường ánh mắt nhìn lên bức tường trước mặt lo lắng, bản thân có tập luyện đến cường độ mạnh như thế này không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành phế nhân.

Bất chợt, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên kéo Trương Vệ trở về thực tại. Cánh cửa gỗ khẽ mở, Đông Phương Nghi chậm rãi bước vào. Nàng mang theo một chén thuốc đang bốc khói nghi ngút, mùi hương thảo dược lan toả khắp phòng. Nhìn thấy Trương Vệ nằm đó, nàng khẽ thở dài, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

"Đệ cố gắng đến mức này để mà làm gì?" Nàng đặt bát thuốc xuống bàn, ngồi bên giường, giọng nói dịu dàng nhưng không giấu được sự trách móc.

Trương Vệ nhìn nàng, đôi môi tái nhợt nhếch lên thành một nụ cười yếu ớt. Không một giây do dự, chàng đáp: "Đệ muốn trở nên mạnh mẽ, để bảo vệ người mà bản thân yêu quý."

Lời nói của chàng như một ngọn lửa nhỏ, nhưng đủ để làm tan đi lớp băng lạnh trong lòng Đông Phương Nghi. Nàng im lặng một lúc lâu, ánh mắt dịu lại, rồi khẽ nói: "Nhưng nếu đệ cứ tiếp tục như vậy, liệu có thể bảo vệ được ai khi chính mình cũng không giữ nổi mạng sống?"

Trương Vệ nghe vậy, ánh mắt thoáng qua một tia dao động, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ kiên định vốn có. "Nếu không mạnh mẽ, thì tất cả những gì đệ yêu quý đều sẽ bị cướp đi. Đệ không muốn sống một cuộc đời hối tiếc."

Đông Phương Nghi nhìn chàng, trong lòng không khỏi xúc động. Nàng biết rõ Trương Vệ là người như thế nào. Chàng không phải kẻ ham danh lợi, cũng không phải người tham vọng vô độ. Chính sự chân thành và ý chí mạnh mẽ của chàng đã khiến nàng không thể không quan tâm.

"Được rồi, nhưng đệ phải hứa với ta, sau này đừng quá liều mạng nữa. Tu luyện là một con đường dài, không cần vội vàng mà tự hủy hoại bản thân."

Trương Vệ khẽ gật đầu, ánh mắt hiện lên chút ấm áp. "Tỷ yên tâm, đệ sẽ cẩn thận hơn."

Đông Phương Nghi mỉm cười, cẩn thận đỡ Trương Vệ ngồi dậy, rồi đưa bát thuốc đến gần. "Uống đi, thuốc này sẽ giúp đệ hồi phục nhanh hơn."

Chàng nhận lấy bát thuốc, uống từng ngụm nhỏ, cảm nhận vị đắng chát lan tỏa trong miệng. Nhưng trong lòng, chàng lại cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ. Có lẽ, trong hành trình đầy gian nan này, sự quan tâm của Đông Phương Nghi chính là ánh sáng giúp chàng vượt qua mọi thử thách.