Trên con đường dẫn tới Trung Châu, hai bóng người xuất hiện dưới bầu trời mờ mịt. Người đi trước là một nữ nhân mặc áo trắng, dung nhan thanh tú nhưng khí thế lạnh lùng. Nàng chính là Lục Kiếm Bình. Theo sát nàng Khuất
Duy Công, khí chất nho nhã nhưng không hề yếu đuối, với đôi mắt sáng ngời.
Cả hai bước đi chậm rãi nhưng không hề che giấu khí tức, dường như chẳng chút e ngại.
Đột nhiên, Khuất Duy Công khẽ dừng lại, ánh mắt quét về phía trước. Cậu thấp giọng nói:
"Lục cô nương, có khí tức bất thường!"
Lục Kiếm Bình dừng chân, ánh mắt lạnh lẽo thoáng lóe lên. Nàng khẽ vuốt nhẹ lên thần khí, con mắt ở trung tâm theo đó bỗng phát ra một tia sáng mỏng manh, rồi nhanh chóng tắt lịm. Nàng cất giọng nhàn nhạt nhưng kiên định:
"Nếu có ai cản đường, đích thân ta sẽ dọn dẹp chúng!"
Vừa dứt lời, từ phía xa vang lên tiếng bước chân nặng nề xen lẫn tiếng cười lạnh như kim châm vào da thịt:
"Ha ha ha! Tiên nhân? Lại dám đi vào đây sao? Các ngươi quả thật muốn tìm chết!"
Từ trong màn sương xám mịt mù, một toán quân mặc giáp đen tiến tới, ánh mắt hung ác lóe sáng trong bóng tối. Dẫn đầu là một nam nhân cao lớn với thân hình phủ kín bởi khí tức tà ác. Đôi mắt hắn đỏ rực như máu, gương mặt khắc sâu sự hung bạo. Hắn chính là Hắc Viêm, Ma tướng khét tiếng của Ma Giới với biệt danh "Hồn Diệt Đao".
Hắc Viêm đưa tay lên, thanh đại đao đỏ như máu trên vai hắn phát ra những tiếng rít gào ghê rợn. Hắn cười lạnh, giọng nói vang lên đầy mỉa mai:
"Tiên giới các ngươi từ khi nào lại ngạo mạn đến thế? Dám bước chân vào lãnh thổ của Ma Giới ta mà không biết hối lỗi. Là ngu xuẩn hay điếc không sợ súng đây?"
Khuất Duy Công khẽ nheo mắt, miệng cười nhạt:
"Có vẻ ngươi đang nghĩ mình chiếm lợi thế. Nhưng chưa chắc ai mới là kẻ ngu xuẩn đâu."
Lục Kiếm Bình tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lẽo như dao, giọng nàng vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy sát ý:
"Muốn sống thì tránh đường. Nếu không, ta sẽ khiến con đường này ngập máu."
Hắc Viêm nghe vậy thì ngửa mặt cười lớn, ánh mắt đầy khinh miệt:
"Chỉ bằng một nữ nhân yếu đuối như ngươi? Nực cười! Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là thực lực của Hắc Viêm ta!"
Lời vừa dứt, khí tức của Hắc Viêm bùng lên như một cơn lốc đen ngòm, bao trùm cả không gian. Nhưng ngay lúc đó, con mắt trên thần khí của Lục Kiếm Bình bỗng phát sáng rực rỡ, một cơn gió xoáy xuất hiện, thổi tan phần lớn tà khí của hắn.
Khuất Duy Công cười nhạt, đưa vũ khí của bản thân lên, ánh sáng ở ngòi bút lóe lên một ngọn lửa xanh:
"Ngươi sẽ sớm hiểu được rằng, đôi tay này không chỉ biết vẽ chữ mà còn vẽ ra cái chết cho ngươi."
Nhận thấy hai đối thủ của mình, không phải dạng tầm thường, Hắc Viêm nắm chặt đại đao, chuẩn bị lao vào tấn công thì bất ngờ, một tiếng niệm Phật vang lên, âm thanh trầm hùng như từ thiên địa vọng xuống:
"A Di Đà Phật."
Cùng lúc đó, bầu trời đột nhiên sáng rực lên. Từ trên cao, một chiếc chuông đồng khổng lồ hạ xuống, toàn thân tỏa ánh sáng vàng óng ả. Chiếc chuông mang theo một luồng khí tức thánh khiết, vừa chạm đất, lập tức bao phủ toàn bộ thân hình của Hắc Viêm.
Hắc Viêm giãy giụa điên cuồng bên trong chiếc chuông, nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh sáng vàng trên chuông bỗng chói lòa, nhấn chìm toàn bộ cơ thể hắn. Tiếng gào thét của hắn tắt lịm, và chỉ trong một hơi thở, cơ thể Hắc Viêm tan biến thành một giọt máu đỏ tươi, nhỏ xuống mặt đất trước sự kinh ngạc của toàn bộ đội quân Ma Giới.
Chiếc chuông từ từ tan biến, để lại một sự tĩnh lặng chết chóc.
Lục Kiếm Bình và Khuất Duy Công đứng bất động, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Khuất Duy Công khẽ cất lời, giọng nói không che giấu nổi sự hoài nghi:
"Chỉ trong một chiêu, Ma Tướng đã bị tiêu diệt... Đây là sức mạnh gì vậy?"
Ngay lúc này, một bóng người xuất hiện giữa ánh sáng vàng chói lòa. Đó là một tăng nhân khoác trên mình bộ cà sa đỏ rực, từng bước tiến tới như thể đang dạo chơi giữa cõi phàm trần. Khuôn mặt ông bình thản, ánh mắt sáng ngời, vừa uy nghiêm vừa từ bi. Trên tay ông là một cây thiền trượng mạ vàng, từng chiếc vòng trên trượng phát ra âm thanh nhẹ nhàng như chuông gió.
Tăng nhân chắp tay, hướng về phía hai người, giọng nói trầm ấm vang lên:
"Thí chủ đừng hoảng sợ. Lão nạp là Thích Nguyên Thánh, đến từ Thần giới. Việc vừa rồi chẳng qua là tiện tay thanh tẩy ác niệm của một kẻ lầm đường lạc lối mà thôi. "
Lục Kiếm Bình ánh mắt nghi hoặc nhìn vị tăng nhân:
"Thần giới? Sao lại xuất hiện ở đây? "
Thích Nguyên Thánh mỉm cười, nhưng không trả lời ngay, ánh mắt ông khẽ liếc qua hai người, rồi từ từ nói:
"Thế gian này đầy rẫy sự hỗn loạn, nhân quả đan xen. Lão nạp chỉ là một kẻ đi tìm kiếm chân lý giữa cõi vô minh. Còn về mục đích, thí chủ hãy yên tâm, lão nạp sẽ không làm hại ai."
Lời nói của Thích Nguyên Thánh mang theo một sức mạnh kỳ lạ, khiến cả Lục Kiếm Bình và Khuất Duy Công cảm thấy phần nào đó thuyết phục, nhưng sự ngờ vực trong lòng họ vẫn chưa tan biến hoàn toàn.
"Lão tăng này ra tay giúp chúng ta, nhưng liệu còn có âm mưu gì khác nữa hay không" Khuất Duy Công thầm nghĩ, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu hư thực. Sự nghi ngờ của Khuất Duy Công không phải vô căn cứ, bởi vì Thần Giới vốn không hề được phép rời khỏi cánh cổng Thiên Môn nay lại xuất hiện ở chốn này, liệu Thích Nguyên Thánh có đáng tin hay đây là cái bẫy.