Chu Sản chậm rãi vuốt cằm, ánh mắt quan sát từng biểu hiện của Trương Vệ hồi lâu. Cuối cùng, hắn khẽ thở dài, ra vẻ khó xử:
"Được thôi, một vạn quân đó ta sẽ cho ngươi mượn. Nhưng ngươi phải giúp ta một chuyện trước!"
Nghe những lời đó, Trương Vệ biết rằng, hắn cũng không cưỡng lại được cám dỗ danh lợi. Bản thân sớm đã tính đến nước này nên chàng không mất quá nữa giây để đáp ngay.
"Được! Chu tướng quân cứ nói!"
Chu Sản nghiêm nghị đáp:
"Ở tận biên giới phía Nam, có một nơi gọi là Mộ Sắc Chi Thôn, nơi đây có một báu vật tên là Mộ Sắc Giới Chỉ. Nếu ngươi có thể lấy nó về đây cho ta. Ta nhất định sẽ điều quân."
Trương Vệ nhấn lên một bước, nhếch môi cười nhạt, ánh mắt như xoáy sâu vào Chu Sản. Chàng nói, giọng trầm nhưng mang theo sự sắc lạnh:
"Chúng tôi bán mạng để lấy về Mộ Sắc Giới Chỉ cho ngài. Nhưng nếu ngài nuốt lời, vậy chúng tôi phải làm sao? Cách duy nhất để tránh hiểu lầm là kết khế ước ngay bây giờ."
Câu nói này khiến không khí trong điện như ngưng đọng lại, Tại Thiên cũng không ngờ, Trương Vệ lại ra điều kiện này, vốn dĩ họ đến mượn quân là ở thế yếu mà chàng lại buông ra những lời như vậy. Nếu như Chu Sản đổi ý thì chẳng phải đi một chuyến phí công vô ích hay sao. Tuy nhiên, một tia sát ý lóe lên trong mắt Chu Sản, nhưng rất nhanh, hắn cười lạnh một tiếng, gật đầu đáp:
"Rất tốt! Ta thích những kẻ thận trọng như ngươi. Khế ước? Được, để xem ngươi muốn gì."
Chu Sản vung tay, không trung bỗng xuất hiện một quang trận hình tròn, từng đường hoa văn phức tạp tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Đây là khế ước tiên giới, được viết bằng Thiên Ngôn Linh Tự, đảm bảo rằng không ai có thể phá vỡ.
Hắn chạm ngón tay vào không trung, từng ký tự cổ xưa hiện lên, tạo thành lời thề:
"Chu Sản ta, thề trước thiên địa, nếu hai người các ngươi mang Mộ Sắc Giới Chỉ về đây, ta sẽ giao một vạn tiên quân như đã hứa. Nếu ta thất hứa, thần hồn sẽ tan biến, không còn chốn dung thân!"
Chu Sản liếc nhìn Trương Vệ, lạnh lùng nói:
"Đến lượt ngươi."
Trương Vệ không chút do dự, bước tới một bước, hai ngón tay khẽ cắt qua lòng bàn tay, máu tươi chảy ra, từng giọt rơi xuống quang trận. Chàng cất giọng trầm nhưng kiên định:
"Trương Vệ ta thề, nếu không hoàn thành nhiệm vụ mang Mộ Sắc Giới Chỉ trở về, sẽ chịu hình phạt trời tru đất diệt, thần hồn vĩnh viễn không siêu sinh!"
Câu nói vừa dứt, máu trên tay Trương Vệ lập tức bị quang trận hấp thu, hòa cùng lời thề của Chu Sản, tạo thành một ánh sáng rực rỡ như mặt trời giữa không trung. Khế ước được lập, không gian chợt rung động, một tiếng sấm vang lên như sự chứng giám của thiên địa.
Chu Sản nhìn Trương Vệ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh nhạt:
"Ngươi thật can đảm. Ta sẽ chờ xem, liệu các ngươi có thể sống sót trở về không."
Trương Vệ không đáp, chỉ lùi lại, ánh mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứa một tia kiêu ngạo.
"Rất tốt. Nhớ rằng, các ngươi chỉ có ba tháng. Nếu không quay về kịp, hoặc thất bại, thì dù có trốn ở nơi tận cùng vũ trụ, ta cũng sẽ tìm và lấy mạng các ngươi!" Chu Sản nhìn Trương Vệ buông lời cảnh báo.
Nghe vậy, Trương Vệ đáp:
"Quân tử nhất ngôn, nếu ta không làm được, không chỉ ta, những thuộc hạ đi theo ta cùng gia quyến ở Đế Đô tuyệt nhiên để Tiên giới xử lý!"
Nói đoạn, Trương Vệ quay người, không nhìn lại Chu Sản lần nào. Cùng với Tại Thiên và Kim Mã, cả ba lao ra khỏi tiên điện, ánh nắng rực rỡ chiếu lên dáng họ, đánh dấu một hành trình mới, đầy thử thách và hiểm nguy.
...
Khi bóng dáng của Trương Vệ, Tại Thiên và Kim Mã khuất hẳn sau cửa điện, một luồng gió lạnh thổi qua, mang theo chút u ám lạ thường. Bên trong đại điện, một người đàn ông trung niên bước vào. Gương mặt hắn góc cạnh, cả thân hình tỏa ra khí thế mạnh mẽ. Đây là phó tướng Hoàng Phong, người luôn theo sát Chu Sản.
Hoàng Phong chắp tay, nhưng trên mặt không giấu được vẻ bất bình:
"Chu đại nhân, ngài thực sự định để bọn chúng mượn một vạn tiên quân sao? Việc này đã trái với luật lệ của Tiên giới! Hơn nữa, với thực lực của ngài, muốn giết tên Trương Vệ đó chẳng qua chỉ là một cái phẩy tay. Ngài hoàn toàn có thể thẳng tay xử lý hắn mà không cần bẩm báo với Tiên Vương."
Nghe vậy, Chu Sản bật cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp đại điện như muốn xuyên thủng cả không gian. Sau đó, hắn ngừng lại, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Phong, giọng nói mang theo sự chế giễu:
"Hoàng Phong, ngươi nghĩ Mộ Sắc Giới Chỉ là thứ dễ lấy lắm sao? Ngươi có biết nơi đó được ai canh giữ không?"
Hoàng Phong hơi giật mình, vẻ mặt nghi hoặc:
"Là ai?"
Chu Sản khẽ nhếch môi, giọng nói đầy ẩn ý:
"Nơi đó được canh giữ bởi Huyền Thổ Thần Quân. Kẻ này thực lực không thua gì một đường chủ của Tiên giới. Hắn không chỉ mạnh mẽ mà còn vô cùng xảo quyệt. Những kẻ từng dám xâm phạm lãnh địa của hắn, dù là tiên nhân hay ma nhân, đều chết không toàn thây."
Nghe đến đây, sắc mặt Hoàng Phong thoáng thay đổi, nhưng hắn vẫn không hiểu ý đồ của Chu Sản, bèn hỏi tiếp:
"Vậy tại sao ngài lại đồng ý? Chẳng phải để bọn chúng đi chỉ là ném đá xuống biển hay sao?"
Chu Sản cười lạnh, ánh mắt lóe lên tia sáng khó đoán:
"Đó chính là điểm mấu chốt. Ta cần thử xem rốt cuộc tên Trương Vệ này là ai. Hắn dám mạnh miệng trước mặt ta, vậy thì cứ để hắn thử sức. Nếu hắn thất bại, ta chẳng mất gì. Nếu hắn chết, càng tốt, tiên quân của ta cũng không bị hao tổn."
Hoàng Phong cau mày, vẻ mặt thoáng hiện lên sự nghi hoặc:
"Vậy nếu hắn may mắn mang được Mộ Sắc Giới Chỉ trở về thì sao?"
Chu Sản cười khanh khách, giọng nói tràn đầy sự tự tin:
"Nếu thực sự hắn làm được, ta sẽ chẳng ngại trả một vạn tiên quân cho hắn. Nhưng ngươi nghĩ khả năng đó là bao nhiêu? Hắn có thể may mắn đến đâu, chẳng qua cũng chỉ là một con kiến hôi muốn lay cây đại thụ mà thôi!"
Hoàng Phong cúi đầu, không dám nói thêm. Nhưng trong lòng hắn, một tia bất an chợt dâng lên. Trương Vệ – cái tên này có thực sự chỉ là một kẻ vô danh như Chu Sản nghĩ? Chàng đã đánh ngang cơ với Hạ Chấn Bảo cơ mà? Điều đó phải chăng là may mắn?