Chương 311: Công phá thành Chương Dương: đến Thành Đô.

Thực tế, vào ngày mà hai người Trương gia đến ở sa mạc đã xảy ra một trận Long Quyển Phong rất lớn, cuốn bay tất cả mọi vật, đồng thời nhấn chìm một ốc đảo trong cát.

Thành ra, Trương Vệ phải lưu lại đây vài ngày đợi sóng gió qua đi thì mới có thể tiếp tục hành trình của bản thân được.

Đến ngày thứ ba, trước khi khởi hành Trương Vệ có quay lại đặng xem xét tình hình của Linh Nhi và bạn đồng hành của cô ta, nhưng lại không thấy sự hiện diện của họ nữa.

Trong lòng chàng đoán chắc nam nhân kia đã khỏe, rồi cùng với Linh Nhi trở về Pháp Vân tự rồi cũng nên. Nghĩ thế, nên Trương Vệ cũng không bận lòng quá nhiều.

Bèo nước gặp nhau hà cớ gì phải để tâm, giúp đỡ nhau là duyên mà thôi. Trưa hôm ấy, Trương Vệ lên đường theo hướng của các lái thương đã đi nhằm tránh khỏi những quái thú sa mạc.

Bọn chúng vốn rất hung hãn và tàn ác, vậy nên tránh được bao nhiêu thì tránh, lúc chuẩn bị xuất phát, Trương Vệ có nghe qua một cuộc trò chuyện của người dân về một cuộc thanh trừng đẫm máu ở một ốc đảo gần nơi họ lưu trú của Ma tộc và một thế lực nào đó diễn ra vào đêm hôm trước.

Điều đó ở nơi này được xem như là bình thường, vậy nên Trương Vệ cũng không muốn quan tâm quá nhiều.

Cứ thế trôi đi thêm mười ngày đường, theo chỉ dẫn của địa đồ trước mặt họ lúc này đây chính là Thành Đô với một quy mô vô cùng lớn, địa phận của Tiên tộc nơi vùng đất Hoa Nam khói lửa chiến tranh.

Đứng từ xa cũng đã cảm nhận được tiên khí ngút trời của nơi này rồi.

Lúc bấy giờ, dòng người tấp nập xếp hàng mà đi vào thành. Muốn vào Thành Đô buộc phải thông qua con mắt thần được lắp ngay giữa cổng.

Nó sẽ kiểm tra xem người đến thuộc chủng tộc nào là tiên hay là ma. Nếu là tiên, nhân, yêu thì có thể được xem xét vào còn ma tộc có ý trà trộn sẽ ngay lập tức bị giết. Điều này là hiển nhiên vì cuộc chiến nơi này vốn dĩ khốc liệt, Tiên tộc đương nhiên không muốn kẻ thù trà trộn vào thành.

Quá trình kiểm tra rất nghiêm ngặt nên khá tốn thời gian, nhưng cũng rất nhanh đã đến lượt của Trương Vệ.

Mắt thần ghim chặt lên phía chàng, Tại Thiên cùng Kim Mã và Tiểu Bảo. Đối diện với ánh mắt phòng bị của quân binh.

Làm Trương Vệ phần nào cũng cảm thấy tình hình có vẻ không ổn vì thấy chúng kiểm tra có vẻ khá lâu. Một lát sau, một tên tướng quân bước đến gần Trương Vệ và nói:

"Ngươi là Trương Vệ."

"Phải. Chính là tại hạ."

Trương Vệ đáp.

Sau khi xác định đúng người, tên tướng lĩnh, sai người áp giải nhóm Trương Gia vào thành và đến trước mặt quản đốc Thành Đô " Chu Sản".

Chu Sản tuổi đã ở trung niên, và cũng là kẻ mưu mô và một cái đầu đầy cơ trí. Hắn phải là người như thế nào mới được Tiên Vương cho làm quản đốc nơi này. Ắt hẳn thực lực không thể nào xem thường.

Ngày Trương Vệ ở pháp trường hắn cũng có đến, tận mắt chứng kiến hành động của chàng, khiến hắn có chút ấn tượng. Vậy nên lần gặp gỡ này hắn thực sự muốn biết chàng có năng lực như thế nào, thế nên sau khi chiêu đãi nước và bánh được một chút, liền chủ động nói:

"Theo những gì ta được biết, Trương thiếu gia đây phải đến Trung Châu nhậm quân mới phải. Sao lại tiện đường ghé vào Thành Đô này."

Trương Vệ đương nhiên đã tính toán đến bước này, nên không có gì là phiền lòng. Liền tươi cười chắp tay nói:

"Đương nhiên là kẻ phàm phu như tôi biết rõ điều bản thân phải làm. Tuy nhiên ngài biết đấy, Trung Châu là một vùng đất quá nghèo tài nguyên, công không được mà thủ cũng không thành. Đóng quân nơi đó chẳng phải là làm khó cho bậc hậu bối như tôi hay sao."

Chu Sản là con nhà tướng, chỉ cần nghe thoáng qua đã biết được ý định của chàng. Liền cười khẩy đáp:

"Việc này, thì lúc ở pháp trường ngươi nên tự thân nói với thánh thượng. Ta chẳng qua chỉ là một quản đốc thành nhỏ nhoi thì sao có thể đưa ra một quyết định lớn lao được chứ."

"Tôi biết, nhưng vốn dĩ tôi không có ý định gì lớn lao chỉ mong muốn mượn ngài 1 vạn quân cùng 500 tiên thiên chiến mã. Điều đó chắc không thể làm khó được ngài đâu nhỉ."

Nghe những lời có chàng, khiến Chu Sản nhất thời bất ngờ. Biểu cảm suy xét đã xuất hiện rất đậm nét trên khuôn mặt đó.

Thấy vậy, Trương Vệ liền thêm lời:

"Đương nhiên một kẻ như tôi không thể mượn quân mà không để lại thứ gì làm tin được. Thôi thì cứ như thế này, ngài cứ ra điều kiện đi, tôi sẽ đáp ứng. Nếu như tôi chiếm được Chương Dương thì ngài cũng có lợi."

Theo một lẽ hiển nhiên, lời nói của một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch như chàng thì làm sau đủ sức nặng để khiến Chu Sản để tâm đến.

Tuy nhiên, đối với quân đội trong thành thì 1 vạn quân ấy chỉ là một phần rất nhỏ không đáng để bận tâm. Giống như một nắm gạo hắn có thể nắm bừa mà ném cho chim ăn vậy.

Thực chất thứ mà hắn đang tính toán chính là đang nghĩ làm sau với một vạn quân mà Trương Vệ có thể làm nên đại sự.