Chương 310: Công phá thành Chương Dương: Giúp đỡ.

Ngày hôm sau, nhóm Trương Vệ lên bốn con lạc đà, cùng với hành lý thiết yếu, và xuất phát lên đường đến Trung Châu. Giữa đường họ chia ra làm hai ngã, Trương Vệ sẽ cùng Tại Thiên đi về phía Thành Đô còn Lục Kiếm Bình sẽ cùng Khuất Duy Công đến Trung Châu nhận thành và binh lính trước.

Vốn dĩ nơi này luôn chìm trong chiến tranh và loạn lạc, nên họ không muốn tạo sự chú ý nên mới di chuyển theo cách phổ thông như vậy nhằm bỏ qua hết những mối đe dọa đến từ các thế lực khác.

Độ chưa mười ngày đường, lúc này Trương Vệ cùng Tại Thiên đã đi được gần nửa đường đến Đế Đô họ bèn dừng chân lại một ốc đảo trên sa mạc Phong Sa.

Sau đó thuê một khách điếm mà nghĩ lại. Ốc đảo này, vốn dĩ có rất nhiều cư dân của những bộ lạc ít tên tuổi lui tới, thành ra Trương Vệ cũng chỉ chọn duy nhất một gian phòng dành cho cả hai người.

Đêm đó, dưới ánh đèn đêm Trương Vệ cùng Tại Thiên có một cuộc trò chuyện ngắn.

Nhằm tránh có kẻ nghe lén ở bên ngoài, chàng cùng Tại Thiên đã giao tiếp bằng cách dùng nước viết Hán tự lên bàn. Nhờ đó thông tin của họ vẫn được giữ bí mật.

Sáng sớm hôm sau, Trương Vệ là người dậy sớm nhất. Nên đã cùng Kim Mã tranh thủ một chút thời gian đi ra bên ngoài ngắm nhìn bình minh trên sa mạc. Thì vô tình bắt gặp bên vệ đường một tiểu hồ ly tinh đang nói chuyện với một bà bán thuốc dạo.

Thấy hai người cứ nói qua nói lại, mà nhìn thấy biểu cảm của cô nương này có vẻ gì đó rất khó xử liền chủ động tiến đến gần hỏi han.

Hỏi ra mới biết, nữ nhân này tên Linh Nhi vì một số lý do mà bạn hữu của cô ta, do luyện công mà bị nội thương. Do đang trong quá trình, xuống núi lịch luyện nên không muốn cho người khác biết, chỉ muốn chữa trị bằng một cách thông thường.

Mà cô ta mua thuốc rất nhiều từ bà lão nhưng vẫn không thể chữa khỏi nên đang muốn, nhờ bà đến thành thị gần nhất mua Linh Cốt Thảo. Nhưng bà lão lại từ chối vì thuốc đó rất đắt tiền sợ nữ yêu này không đủ trả.

Mà nữ nhân này đã năm lần bảy lượt khẳng định bản thân có ngân lượng sẽ trả cho bà đầy đủ khi nhận được.

Thành ra mới có cớ sự như vậy, trùng hợp thay Trương Vệ cũng có mang loại thảo dược đó trong người. Vì lần trước có được từ tay của Vương Doãn, nhân dịp chàng trở thành thiếu chủ Trương gia mà chưa có cơ hội dùng đến.

Nên chàng quyết định tặng nó cho nữ nhân, nhưng đổi lại chàng muốn xem thử thương tích của bạn đồng hành của tiểu yêu này rốt cuộc bị thương tích nặng đến mức độ nào.

Vốn dĩ thời gian qua, chàng đã cố học qua một số cách chữa bệnh thông thường từ Đông Phương Nghi, nên muốn nhân dịp này giúp đỡ người khác, tiện thể học hỏi thực hành thêm một chút.

Thấy vậy, hồ yêu Linh Nhi cũng không từ chối, liền dẫn Trương Vệ đi khỏi ốc đảo một đoạn ngắn, ước chừng ba dặm đường thì đến với một tảng đá lớn, ở bên trong đây lại là một hang động ẩn.

Dù khá bất ngờ, nhưng Trương Vệ không có gì phải lo lắng, vì chàng có cảm nhận không gian mà lại có Kim Mã theo cùng.

Sau khi đi vào sâu bên trong, thì chàng nhìn thấy một nam nhân với gương mặt cùng hình thể đầy những vết bỏng do lửa cháy đang nằm bất tỉnh.

Hình dáng của người này khi nhìn dưới ánh sáng yếu ớt đã khiến chàng nhất thời giật bắn người cứ tưởng đây là một quái vật. Nhưng đến khi trấn tĩnh lại mới biết hắn chỉ là một người phàm.

Nhận ra tình trạng của hắn có phần khá tồi tệ, Trương Vệ liền ngồi xuống bên cạnh bắt mạch cho hắn.

Mạch đập của đối phương rất loạn, mang theo một nguồn tà khí vô cùng quỷ dị, nhưng lại chất chứa pháp thuật của phật gia. Lại càng khiến chàng cảm thấy khó hiểu.

Kim Mã bay vòng quanh quan sát một lúc thì nói:

"Tên này, khí tức hỗn loạn. Bên trong cơ thể hắn một lúc tồn tại hai nguồn năng lượng dị biệt, tương khắc mạnh mẽ với nhau. Lần đầu ta mới chứng kiến được cảnh tượng như vậy."

Với tình trạng này, thì trình độ chữa trị của Trương Vệ chưa đạt đến mức có thể can thiệp. Nên sau khi bắt mạch chàng cũng chỉ đành mỉm cười áy náy nói với Linh Nhi đang đứng lo lắng bên cạnh rằng:

"Linh Nhi cô nương, bạn hữu của cô tình trạng có vẻ bất lợi, nhưng theo ta thấy không ảnh hưởng đến tính mạng. Thứ lỗi cho hiểu biết của ta nông cạn, không thể giúp đỡ được nhiều, chi bằng ta sẽ giúp cô nương đưa vị bằng hữu này về môn phái chữa trị. Đương nhiên Linh Cốt Thảo vẫn đưa cho cô nương."

Nghe vậy, Linh Nhi đáp:

"Đa tạ ý tốt của công tử, cậu ấy là môn hạ của Pháp Vân Tự cách nơi này không xa. Chẳng qua trước khi ngất đi thì cậu ấy dặn ta không được đưa cậu ấy về khi chưa tỉnh lại. Vậy nên ta sẽ không thất hứa với cậu ấy."

Thấy nữ nhân này tuy là yêu nhưng lại trọng tình trọng nghĩa, Trương Vệ rất lấy làm ngưỡng mộ liền nói thêm:

"Vậy thì để ta tìm cách giúp huynh ấy điều hòa lại khí trong người, biết đâu sẽ sớm tỉnh lại."

"Vậy thì phiền công tử rồi."

Sao khi, nói qua với nữ nhân điều cần làm, Trương Vệ liền thương lượng với Kim Mã một chút về phương án giải quyết.

Kim Mã tuy cũng không biết hiện tại người này đang mang bệnh tình gì trong người, nhưng để điều hòa lại khí thì nó có thể làm được.

Nó bay lên giữa ngực của đối phương, sau đó đập cánh truyền năng lượng kim sắc vào bên trong cơ thể của đối phương. Chẳng bao lâu sau, thần sắc trên gương mặt của hắn cũng phần nào được cải thiện.

Bấy giờ, Trương Vệ tiến lại gần, dùng tay bắt mạch thêm lần nữa. Thì nhận thấy, chân khí trong người đã bình ổn trở lại thì tạm thời yên tâm.

Sau đó, thì cáo biệt nữ nhân mà rời đi. Không quên mặt dò rằng, nếu có gì bất thường thì đến khách điếm tìm mình. Bởi vì chàng cũng phải lưu lại nơi đây vài ngày vì một số vấn đề vừa mới phát sinh.

Về phía vị nam nhân kỳ lạ này, Trương Vệ cũng khá là lưu tâm. Tuy nhiên cũng không quá bận lòng.