Sau khi mượn pháp bảo nhóm Trương Vệ đi thêm mười ngày nữa thì đến bến cảng Châu Sa nơi rất đông tàu thuyền neo đâu giao thương.
Châu Sa thuộc thành Giao Chỉ, trực thuộc Lương Quốc một quốc gia chủ trương trung lập. Vậy nên, nơi đây có không ít những kẻ ngoai bang đến rồi lại đi.
Cho nên việc tàu Tiên giới cập bến không có gì là lạ, như thế hành tung của nhóm người Trương Vệ hầu như được giữ kín tối đa.
Khi đến nơi, Trương Vệ để lại tàu năm người tùy tùng bao gồm cả lái tàu ở lại trông coi. Sau đó nhóm Trương Vệ chia làm hai ngã, Trương Vệ cùng Tại Thiên đi mua thực phẩm và thức ăn dự phòng, còn Lục Kiếm Bình cùng Khuất Duy Công sẽ đi mua lạc đà sau đó chất đồ lên chuẩn bị di chuyển.
Lần đầu đến một vùng đất xa lạ, không thể tránh khỏi những sự lạ lẫm, từ những mái nhà lợp ngói đỏ, đến những hàng cây trúc bên vệ đường cùng những chủng tộc vô cùng đặc biệt. Làm cho Trương Vệ cũng cảm thấy tươi mới.
Sau một hồi lảng vảng khắp phố thu mua được một số lượng lương khô cùng thực phẩm thiết yếu. Trương Vệ cùng Tại Thiên đang trên đường trở lại tàu như đã định từ trước.
Bấy giờ, một âm thanh khá lớn truyền đến tay khiến hai người phải quay lại nhìn.
"Đứng lại."
Giọng nói vừa thốt ra, thì trong đám đông một cậu nhóc với hai cái tai sóc lớn trên đầu cùng cái đuôi màu cam đậm. Một con sóc đi bằng hai chân với hình thể con người đang chạy xuyên qua đám đông, xô đổ không ít những vật trên đường, bàn tay thì ôm khư khư một con cá khô. Đuổi theo nó là một nhóm năm người tay cầm theo dao sắc nhọn truy đuổi gắt gao.
Sinh vật đó, chạy nhanh va phải Trương Vệ rồi, tiếp tục chạy lẩn vào đoàn người. Được một lát, nó lại nhảy lên mái nhà mà tiếp tục bỏ chạy.
Những kẻ bám theo, vừa mắng chửi vừa ném đá vào nó. Trương Vệ đứng từ xa nhìn thấy vậy thì nói với Tại Thiên.
"Này, giúp nó đi."
Nghe vậy, Tại Thiên liền gật đầu, bàn tay phải đưa lên, bàn tay lật ngửa, đồng thời ngón trỏ kết hợp với ngón cái tạo ra một cái ná nhân tạo.
Chân khí nhẹ nhàng phát ra biến không khí thành một nước. Sau đó cậu búng tay bắn ra một đường đạn nhắm vào những con người đang bám đuổi.
Khi chỉ còn một khoảng ngắn, giọt nước ấy đã hóa ra thành năm giọt nước và bắn vào vùng bụng của các mục tiêu xung quanh. Khiến họ ngã sõng soài xuống đất.
Điều đó khiến cậu nhóc sóc vô cùng bất ngờ, mà nhìn thử xem ai đã giúp mình. Từ góc nhìn của cậu đã sớm nhận ra được Tại Thiên đã ra tay, nhưng trước mắt cậu cứ nhắm mắt mà bỏ chạy. Thoáng cái đã mất dấu.
Chẳng bao lâu sau, Trương Vệ đã tìm thấy cậu nhóc trong một con hẻm nhỏ bên cạnh bờ biển.
Dáng ngồi của cậu khúm núm, cơ thể thì chốc chốc lại run liên hồi. Dường như có vẻ đang rất đói, Trương Vệ bước đến gần thì nhìn thấy một cái rổ khá cao chừng nửa người được thiết kế khá kín được che phủ lên bởi những tấm vải.
Chàng thắc mắc kèm tò mò liền muốn mở ra xem thử, thì cậu nhóc đang ngồi bên cạnh ngay lập tức phản ứng.
"Không được chạm vào nó."
Tuy nhiên, lời mà cậu thốt ra đã quá muộn trước động tác tay của Trương Vệ.
Khi chàng mở tấm vải ra, thứ ở bên trong đó khiến chàng phần nào cảm thấy kinh ngạc vì ở đấy toàn là những mẫu thức ăn, nguyên có, lẻ có. Ngoài ra còn có mẫu cá khô khi nãy mà cậu đã liều mạng chạy bán sống bán chết giành giật.
Thấy vậy, Trương Vệ bèn hỏi:
"Tại sao lại bỏ chúng vào đây mà không ăn để chống đói."
Cậu nhóc, chớp mắt buồn rầu nói:
"Các người sống trong nhung lụa thì sao có thể biết cuộc sống của dân nghèo có chúng tôi là như thế nào."
Nói đến đây, cậu vô thức siết chặt tay đầy uất ức nói:
"Ngôi làng của ta vốn dĩ bình yên, đầm ấm, hạnh phúc. Chỉ vì muốn thâu thêm thuế để phục vụ chiến tranh đã khiến mảnh đất quê hương của ta không còn cái gì để mà ăn. Buộc phải sống trong nghèo đói, nam nhân trong làng từ trẻ đến bé đều bị bắt đi nhập ngũ, ở làng chỉ còn người già và trẻ nhỏ. Nếu không có những phần thức ăn này, họ sẽ chết đói."
Nghe đến đây, Trương Vệ cũng hiểu được phần nào hoàn cảnh của cậu nhóc này. Chàng liền tiến đến đứng đối diện với đối phương, sau đó lấy từ trong người ra một túi ngân lượng.
Đây là số ngân lượng mà chàng không dùng đến trong lần mua nguyên dược liệu khi trước. Giữ nó bên người cũng không để làm gì, chàng liền đặt để nó vào tay cậu và nói:
"Hãy cầm lấy và đi mua gạo đi, một phần nhỏ trong này cũng đủ 500 người dùng trong 1 tháng. Ta chỉ có thể giúp được đến đây, còn lại chỉ xem tạo hóa của cậu rồi."
Thực chất, Trương Vệ dù mất đi chân khí lẫn tu vi nhưng năng lực cảm nhận không gian vẫn còn nguyên. Nên khi, cậu nhóc sóc này lướt qua bản thân, chàng đã nhận thấy nguồn sinh lực yếu ớt đang tồn tại trong cơ thể của đối phương.
Nên mới có ý giúp đỡ.
Không biết nói gì hơn, cậu nhóc chỉ biết run rẩy đưa tay ra nhận lấy. Miệng không ngừng hỏi:
"Tại sao lại giúp ta?"
Trương Vệ mỉm cười đáp:
"Đơn giản vì ta thích lo chuyện bao đồng thôi."
Dứt lời, Trương Vệ ra dấu cho Tại Thiên tiến đến, trên tay cậu đã cầm sẵn một túi có năm chiếc màn thầu nóng hổi, đưa đến trước mặt đối phương mà nói rằng:
"Hãy ăn đi cho lại sức, ngươi cũng không thể mang hết những thứ này cùng lương thực về làng nếu như kiệt sức đúng chứ."
Cảm động trước sự chân thành của hai người xa lạ, đã khiến cậu nhóc rơi lệ, đến mức quỳ xuống trước mặt hai người mà cảm tạ không ngớt.
Thông qua một chút thăm hỏi, họ biết được rằng cậu nhóc tên là Châu Tấn đến từ một ngôi làng bên ngoài thành Hợp Phì cách đây hơn trăm dặm.
Vì lẽ đó, Trương Vệ để lại cho cậu nhóc thêm một hắc giới chỉ, giúp cậu có thể dễ dàng vận chuyển nhu yếu phẩm. Sau đó thì cùng Tại Thiên quay trở lại tàu cho kịp thời gian.