Đứng trước sự chào hỏi của Trương Vệ, nhưng Kinh Hồng dửng dưng như không. Hắn tỏ rõ vẻ coi thường, mở miệng thật to ngáp lấy một hơi. Khiến những người chứng kiến cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Các ngươi đã làm phiền giấc ngủ của ta đấy. Có gì thì nói nhanh, ta không rảnh để nghe những tiếng rống vô tri."
Câu nói đó của hắn, không khác gì đang nói nhóm người Trương Gia là những con bò ngu muội. Tưởng rằng sẽ khiến họ tức giận, nhưng không thái độ của bất cứ ai cũng đều vô cùng bình tĩnh.
Bởi vì, họ đã nắm bắt được tính cách của Kinh Hồng từ trước. Cho nên thay vì đánh đổi sinh mệnh, bằng một sự trợ giúp thì một chút nhẫn nhịn này suy cho cùng chẳng có nghĩa lý gì.
Nhịn đối với Trương Vệ chẳng khác gì một chuyện bình thường, chàng đã chịu đựng từ nhỏ đến lớn rốt cuộc cũng đã thành quen. Dù có áp bức chàng hơn nữa cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.
Huống chi là vì đại nghiệp, một chút tiểu tiết không làm khó được chàng.
Thành ra, Trương Vệ vẫn không tỏ thái độ gì bất thường. Điềm tĩnh nói:
"Chúng tôi, chẳng qua chỉ là một kẻ hèn đương nhiên không dám đòi hỏi gì to lớn. Vốn dĩ, kẻ hèn đang mang trong mình tội danh, phải đến Chương Dương thành xa xôi. Nên mạo muội muốn mượn Lưới Ngũ Hành trong tay của thánh nhân nhằm hoàn thành tâm nguyện."
Trương Vệ chủ động hạ mình, xem bản thân không khác gì kẻ thấp kém, nhún nhường nhu mì đến lạ. Điều này đã khiến, Kinh Hồng bất ngờ.
Lại nói về Lưới Ngũ Hành vốn dĩ là pháp bảo của Thái Thượng Lão Quân khi xưa dùng để bắt Ác Linh. Sau đó lại được Kinh Hồng thâu giữ dùng để bắt hải sản. Vứt ở một góc nào hắn cũng không còn nhớ, vậy nên lúc Trương Vệ nhắc đến khiến gương mặt của hắn khẽ biến.
Tuy nhiên, hắn suy nghĩ chưa đến ba giây liền cười hỏi:
"Ai nói cho ngươi biết ta sở hữu thứ đó."
"Là sư phụ của tôi, Đông Phương dược sư." Trương Vệ thành thật trả lời.
"Hừm... là ả." Kinh Hồng ngạc nhiên, khiến tròng mắt mở rộng bất thường.
Thực chất, những thông tin về Trương Vệ tại Long Cung không được nắm rõ, tuy nhiên thông tin về Tiên giới đổi chủ chấn động đã sớm truyền đến nơi này. Vậy nên mới có chuyện, Trương Vệ dễ dàng diện kiến người quyền lực nhất ở Thủy Cung chứ không ngẫu nhiên mà được gặp.
Phải nói rằng chàng là con người đầu tiên sau hơn triệu năm mới được đối diện với Huyền Vũ, trước giờ dung mạo của hắn vẫn là một sự huyền bí.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
"Cho ngươi mượn thứ bỏ đi đó thì cũng được, tuy nhiên phải có điều kiện."
Nghe chữ điều kiện, Trương Vệ như nắm được cơ hội liền nhanh miệng đáp;
"Xin ngài cứ nói."
"Ngươi chỉ là phàm phu tục tử, chả có gì khiến ta cảm thấy hứng thú, nên tạm thời chưa nghĩ ra. Cái điều kiện đó sau này ta sẽ đòi lại sau."
"Điều kiện đối với Trương Vệ tôi không thành vấn đề, tuy nhiên nếu nó trái với đạo nghĩa làm người, thứ lỗi Trương Vệ không thể thành toàn."
Nghe Trương Vệ nói vậy, Kinh Hồng cười nói:
"Đừng lo, ta chẳng làm khó ngươi chỉ vì một thứ như vậy."
Nói đoạn, hắn phẩy tay ra dấu cho Thư Di. Nữ nhân liền nhận lệnh lui ra ngoài. Một lát sau, cầm vào một tấm lưới nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay đưa đến trước mặt của Trương Vệ và nói rằng:
"Của ngươi."
Thấy thứ mình cần đã ở trước mắt, Trương Vệ bỗng thấy nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
"Đa tạ."
Sau khi hoàn thành điều bản thân muốn, Trương Vệ cùng nhóm của mình nhanh chóng quay lại tàu chuẩn bị quay trở lại mặt biển mà tiếp tục tiến đến vùng đất Hoa Nam.
Thư Di cũng không muốn cản trở, liền sai người đưa họ lên trên.
Rời khỏi Thủy Cung, Trương Vệ mới có thể giãn ra được cảm xúc. Dù đối diện với bậc đế vương chàng không lấy gì làm sợ hãi, nhưng thực chất chàng rất bấn loạn chỉ sợ hắn không đáp ứng yêu cầu của mình. Nhưng giờ mọi chuyện đã qua rồi, khiến chàng còn không tin được bản thân đã làm được điều đó.
Cầm Lưới Ngũ Hành trong tay, Trương Vệ mỉm cười vì bước đầu tiên trong kế hoạch của chàng đã xong, tiếp đến là những bước tiếp theo trong đại kế hoạch lớn lao.
Đột nhiên, Khuất Duy Công tiến đến gần Trương Vệ rồi nói:
"Rất may mắn là ngươi đã hoàn thành hết tất cả mà không cần sự trợ giúp của bất kỳ ai. Khiến cuộc hành trình này thuận lợi mà tiếp tục. Khiến ta tự hỏi, ngươi có thực sự là kẻ đó hay không."
Trước câu hỏi này, Trương Vệ chỉ mỉm cười không đáp.
Mà không chỉ có Khuất Duy Công, Kinh Hồng cũng rất muốn xem thử, Trương Vệ sẽ có những bước đi như thế nào trong thời đại loạn lạc này, nên mới dễ dàng cho chàng mượn pháp bảo. Hắn vốn dĩ cũng là một kẻ thích hóng chuyện. Nên dõi theo chàng và nói thầm rằng:
"Tiểu tử, ngươi có thật là Chân Long hay không? Ta cũng muốn xem thử, ngươi sẽ làm được gì, vì ở nơi đó có kẻ đang chờ đợi ngươi đến để khiêu chiến đấy.”