Chương 307: Công phá thành Chương Dương: Diện kiến.

Long Cung thành phố to lớn không thua kém gì so với Thăng Long Thành nhưng mà lại tọa lạc dưới biển sâu.

Nơi đây được một mái vòm nặng lượng bao phủ xung quanh tạo nên một khu vực đủ rộng và có thể sinh hoạt không khác gì trên mặt đất, có khác biệt họa chăng nào ở chỗ những cư dân ở đây đều là Thủy tộc với đa dạng các chủng loại.

Từ nhân ngư với hình dạng nửa người nửa thú, đến sinh vật là thủy quái với thân thể toàn là vảy cả, phải nói rằng quang cảnh nơi đây thật sự quá khát lạ đối với con người. Nên đã khiến những con người mặt đất lần đầu nhìn thấy có phần choáng ngợp.

Đến khi tàu cập bến, trên đỉnh một tòa thành với mặt sân rộng lớn, nhóm Trương Vệ vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.

Ánh mắt của chàng hãy còn đang mải ngắm nhìn những mỹ nhân ngư nửa thân trên là người, nửa thân dưới là cá đang cầm thương bảo hộ ở trên đầu.

Cho đến khi Thư Di nhẹ nhàng thu lại quả cầu làm thuyền tiếp xúc với mặt sàn một cách nặng nề thì chàng mới có thể tập trung trở lại.

Theo hàng, nhóm người Trương Gia cùng nhau bước đến lối đi với hai hàng lính lung canh trãi đều cho hai bên chào đón họ. Với khí chất, cùng vũ khí to lớn cầm trên tay đã khiến bầu không khí bất giác trở nên quái dị khác thường.

Thư Di bất chợt nhìn xem biểu cảm của Trương Vệ, thì thấy chàng trưng ra một vẻ mặt lạnh lùng của một đấng quân vương, không hề e sợ trước cường địch thì thoáng lộ vẻ bất ngờ.

Nàng nghĩ thầm:

"Kẻ này đang tỏ vẻ sao? Hay vốn dĩ là hắn không biết sợ."

Theo chỉ dẫn cùng sự đưa đường của nữ nhân, nhóm người Trương Gia Bảo được đưa đến một gian phòng khách rất lớn, không phải là bên trong nội đình của Long Cung.

Tuy nhiên, nơi này cũng khá rộng, với những vật dụng làm hoàn toàn từ những sinh vật biển với đa dạng màu sắc. Chỉ cần như thế, cũng đủ để khiến cuộc viếng thăm này thêm một chút hương vị quái lạ.

Khi bước đến nơi này, Thư Di đã không nói với nhóm Trương Vệ thêm một lời nào nữa. Vậy nên họ chỉ đành đứng giữa sảnh mà chờ đợi trong im lặng.

Vốn dĩ, trong lòng họ cũng tự hỏi Huyền Vũ trong truyền thuyết rốt cuộc có vóc dáng như thế nào. Thành ra, sự hồi hộp chờ đợi cũng khiến cảm xúc trở nên vô cùng hỗn tạp.

Tương truyền trong nhân gian, Huyền Vũ chính là một nam nhân với khí chất lạnh lùng và mang trong mình một chút dáng vẻ của kẻ tự luyến.

Trong mắt của hắn, không ai được phép vượt qua bản thân hắn, vậy nên những con người phàm nhân đối với hắn mà nói trông chẳng khác gì những ngọn cỏ dại ven đường.

Kiêu ngạo là đặc quyền của kẻ mạnh, điều đó hoàn toàn ứng với Huyền Vũ "Kinh Hồng". Hắn sinh ra là để thay thế Thủy Thần, cầm trong tay Định Hải Ba điều khiển được tất cả mọi thứ dưới nước. Một kẻ bá chủ của vùng biển bao la.

Hắn so với chủ nhân của Thăng Long Thành hay với Tiêu Chính Nam đều không hề thua kém, thậm chí có phần trội hơn nhưng hắn lại không thích quyền lực trên cạn nên không tham gia binh biến trên Liên Hoa Đại Lục, mặc dù hắn đã cùng các Thánh Thú khác công phá Thần giới. Nhưng suy cho cùng nơi đây vẫn là một thế lực trung lập, nữa chính nữa tà.

Thời gian trôi qua chừng một nén hương, khi mà sự chờ đợi vốn dĩ đã quá lâu, khiến sự kiên nhẫn phần nào bị lung lay.

Nhưng nhóm người Trương Gia vẫn như những pho tượng lạnh tanh, hướng ánh mắt về chiếc ghế phía đối diện trên những bậc thang tam cấp. Nơi quyền lực nhất của Thủy cung mà tiếp tục chờ.

Cứ thế, thời gian quay vòng, quay vòng. Mà không có một chút gì thay đổi.

Chẳng biết thời gian đã trôi đi bao lâu, chỉ biết nếu là người thường thì đã phẫn nộ chửi mắng, bởi vì chân đã đứng một chỗ quá lâu dẫn đến tê rần.

Nhưng lạ thay, nhóm Trương gia vẫn đứng đấy.

Một lúc sau, cánh cửa ở bên cánh gà bên phải, bỗng mở ra.

Một bóng hình nam nhân, với hình thể trưởng thành theo đó mà bước vào. Người này ngũ quan đúng chất đế vương, chân mày rậm và đậm nét cùng đôi mắt đen tím, đi đôi với mái tóc tím được cắt ngắn đến ngang gáy. Trong trang phục màu tím đen huyền, với những hoa văn của rùa và rắn đi dần về phía chiếc ghế duy nhất.

Hắn vừa đi vừa nhìn xuống những con người phàm nhân, mà nở một nụ cười thần bí.

Đặt mông xuống ghế, hai tay đặt lên tay vịn, thư thả dùng ánh mắt hướng về phía chàng thiếu niên Trương Vệ lớn giọng nói:

"Là những con người này muốn gặp bổn vương sao."

Vì thời gian chờ đợi quả thật là dài, nên Trương Vệ chân còn không đứng vững. Nhưng tuyệt nhiên không muốn thể hiện ra quá nhiều, mạnh mẽ tiến lên năm bước chắp tay hướng về quân vương Thủy tộc và nói:

"Phàm nhân Trương Vệ, khấu kiến Huyền Vũ thánh nhân."

Lời của chàng vừa dứt, ba người còn lại đồng loạt quỳ một chân xuống đất đồng thời chắp tay cung kính.