Vừa dứt lời, Thư Di đổi quyền trượng sang tay nghịch. rồi xòe lòng bàn tay phải ra trước mặt Trương Vệ. Chớp mắt một cái đã xuất hiện một khối lập phương xanh nước biển, đang liên tục chuyển động.
Nữ nhân nhìn chàng, rồi buông lời thách thức:
"Nếu như tàn một cây nhang mà ngươi có thể sống sót mà rời khỏi đây thì coi như ngươi thắng. Ta sẽ dẫn ngươi đi gặp chúa công."
Tận mắt nhìn thấy thứ đang trong tay Thư Di, Trương Vệ không có lấy một chút run sợ. Chàng giả vờ suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói:
"Quân tử nhất ngôn."
"Quân tử nhất ngôn." Thư Di nói.
Dứt câu, nữ nhân phất tay biến ra một cái lư hương đã được cắm nhang sẵn trên đó, nó đang bốc cháy thời gian tính giờ đã bắt đầu. Ngay tức thì nữ nhân giơ hữu trảo ra hướng về phía Trương Vệ, thoáng chốc dùng lực hút chàng vào trong thủy ngục.
Chứng kiến cảnh tượng đó nhóm người Trương gia không có chút hành động cản ngăn nào. Nhưng điều đó cũng không khiến Thư Di cảm thấy ngạc nhiên. Bởi vì những kẻ chán sống nàng đã gặp quá nhiều, nên không có gì là lạ.
Trong thời gian chờ đợi, Thư Di đi lên phía trước đến gần hơn với nhóm người của Trương Gia mà cất lời:
"Các ngươi không sợ thiếu chủ của mình sẽ bỏ mạng hay sao?"
Đáp lại lời ấy, Tại Thiên dõng dạc đáp:
"Nếu người thất bại, thì chuyến đi này có lẽ không cần phải đi nữa. Đằng nào cũng phải chết, chết sớm chết muộn có khác gì nhau là mấy."
Thấy đối phương trả lời như một kẻ bất cần đời, mặt cho số phận bản thân nằm trong tay kẻ khác, đã khiến nữ nhân tỏ rõ sự coi thường. Nàng hừ lạnh một cái rồi tiến lên ba bước đến trước mặt Tại Thiên rồi nói:
"Ngươi là Tại Thiên đó sao, truyền nhân của cả Băng Hoàng lẫn Thủy Thần, trong tay ngươi ắt hẳn đang sở hữu Định Hải Thần Châu đúng chứ."
Vừa nghe nữ nhân nói ra những thứ bản thân đang sở hữu cũng như là những điều vô cùng bí mật của mình, khiến Tại Thiên nảy sinh sự phòng bị.
"Tại sao ngươi lại biết được chuyện đó, rốt cuộc là ngươi muốn gì ở ta."
Thái độ của Tại Thiên bất chợt thay đổi, cậu dự cảm có một mùi vị nguy hiểm phát ra từ người của nữ nhân đối diện. Nên cậu đã ngấm ngầm vận lên băng khí vào lòng bàn tay phải và giấu nó vào bên trong vạt áo.
Nhưng phải có điều gì đó đặt biệt, người ta mới gọi nữ nhân này là tại thế tu la. Với khả năng vượt xa người thường về cảm nhận khí, nữ nhân đã nhận ra được dấu ấn dị thường trong không gian, nhưng vẫn tỏ vẻ như không biết gì.
Trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, đầy tự tin và kiêu hãnh của kẻ mạnh nữ nhân tiến đến sắt Tại Thiên đến mức có thể nhìn thấy rõ được cả lỗ chân lông trên gương mặt của cậu mà nói:
"Ta không có sở thích chiếm đoạt thứ đó khỏi tay của ngươi đâu. Đừng quá căng thẳng."
Dứt lời, nữ nhân để lại một nụ cười thần bí. Sau đó đưa mắt nhìn về phía Lục Kiếm Bình, ánh mắt nhìn từ trên đến dưới rồi dừng lại nên cái tay hữu sở hữu thần khí của nàng rồi nhận định:
"Là Phong Thần đến từ Dị giới sao, tuy nhiên người đang đứng đây không phải là phong thần. Thật là thú vị đấy chứ." Nói đoạn nữ nhân tiến đến trước mặt Lục Kiếm Bình tươi cười, khiến nàng cảm thấy khó chịu: "Rốt cuộc ngươi muốn gì?"
Đáp lại, Thư Di ôn nhu nói:
"Ta tự hỏi, thứ trên tay ngươi có phải là Phong Thần hay không, vì hiện giờ Dị giới đã có Phong Thần rồi, chẳng lẽ lại có một Phong thần thứ hai hay sao."
"Ta không biết." Lục Kiếm Bình mạnh miệng đáp.
Lúc nàng vừa dứt lời, xung quanh mạn tàu xuất hiện hàng trăm con cá heo, cùng các nhân ngư có vành tai như cá ngựa trồi lên mặt nước vây quanh tàu của họ lại. Phải nói lúc này, họ đã không còn đường lùi nữa. Chưa dừng lại ở đó, những con cá đuối từ dưới nước bay lên trời tạo thêm một vòng kìm hãm nữa trên không.
Thấy tình hình có vẽ bất lợi, nhưng nhóm người Trương gia vẫn bình tĩnh không có bất kỳ hành động vội vã nào. Họ cực kỳ tuân thủ như kế hoạch đã đề ra từ trước. Lục Kiếm Bình nhận ra khí thế này, có cảm giác như họ muốn thị uy cho biết sức mạnh của tộc Nhân Ngư chứ không hề có chiến ý nên cười nói:
"Xem ra ngươi nắm bắt rất rõ thông tin của bọn ta."
Thư Di nghe vậy thì quay lưng về phía thú cưỡi của mình, trưng ra bờ lưng được tấm áo xẻ làm đôi trông cực kỳ gợi cảm, rồi nói:
"Có thể nói, không có gì của các ngươi mà ta không biết cả. Tuy nhiên thú vị nhất vẫn là tiểu tử Trương Vệ kia mà thôi."
Phải nói rằng so với dung mạo thì nữ nhân này không có vẻ gì là lớn tuổi hơn Lục Kiếm Bình, thậm chí có thể là trẻ hơn. Nhưng tất cả cũng do nữ nhân đã tu hành đến cảnh giới thâm sâu, nên nét đẹp vẫn lưu giữ vĩnh cửu theo thời gian. Nên gọi Trương Vệ là tiểu tử cũng không có gì là sai.
Bất chợt, nữ nhân lại hướng mắt về Tại Thiên rồi nói:
"Ngươi biết tại sao thanh kiếm của ngươi lại gọi là Nghịch Thủy Hàn Băng Kiếm không?"
Ánh mắt của nữ nhân dành cho Tại Thiên một sự chờ đợi, khiến cậu không biết tại sao luôn nhắm vào mình. Vốn dĩ bản thân cậu lại không biết căn nguyên mọi chuyện, nên cậu rất thành thật lắc đầu phủ nhận.
"Ta đoán ngươi đang nói ta phiền phức lắm lời, nhưng ta nói cho ngươi biết, sự xuất hiện của ngươi khiến Thủy tộc chúng ta rất lấy làm hứng thú, tuy nhiên bọn ta lại không muốn cản trở con đường tu luyện của ngươi, vì bọn ta rất muốn thấy Định Hải Thần Châu kết hợp với Nghịch Thủy Hàn Băng kiếm tạo nên một mùa đông vĩnh cửu thì sẽ như thế nào."
"Mùa đông vĩnh cửu."
"Đó là giấc mộng của kẻ đầu tiên sở hữu thanh kiếm đó, hắn ước mong biến cả thế giới này mãi mãi trong sự lạnh giá, hắn cũng đã sắp đạt được điều mà bản thân luôn khao khát đó chứ, tuy nhiên hắn lại thiếu một thứ để hoàn thành tâm nguyện. Chính là Định Hải Thần Châu, nay truyền nhân của hắn cùng lúc sở hữu cả hai thứ, thật là đáng để mong chờ."
Một câu chuyện được nữ nhân kể ra, đã khiến những người nghe được đều vô cùng ngạc nhiên. Trong đầu nghĩ.
"Mùa đông vĩnh cửu rốt cuộc là thứ gì?"
Trò chuyện được một lác, cây nhang cũng đã đốt gần hết, mà Trương Vệ vẫn chưa có bất kỳ phản ứng nào cứ thế cho đến khi cây ngang đã tàn, chàng được thả ra mà bình an vô sự. Thấy vậy, Lục Kiếm Bình liền nói:
"Vậy hành trình này vẫn được tiếp tục rồi." Nói đoạn nàng mỉm cười. Khuất Duy Công cũng cảm thán theo. "Thật không thể ngờ, hắn có thể làm được."
Điều này dường như nằm trong dự liệu của Thư Di, nên nữ nhân không lấy gì là ngạc nhiên. Nữ nhân tiến đến đứng đối diện với Trương Vệ để xem chàng sẽ nói gì.
Tuy nhiên chàng không muốn nói những điều cao siêu, chỉ lãnh đạm nói:
"Ta đã vượt qua rồi, đường chủ quý nhân chắc không muốn nuốt lời chứ hả."
Nghe vậy, Thư Di mỉm cười đầy thích thú, nàng ngắm nhìn Trương Vệ một lúc rồi đáp:
"Đương nhiên!"
Nói đoạn, nàng đưa quyền trượng lên cao, tức thì một cổ năng lượng xuất hiện trên bầu trời như một cái mái vòm, chỉ trong thoáng chốc nó đã bao bọc lấy con tàu của nhóm Trương Gia thành một quả cầu xanh dương. Không khác gì một quả bong bóng khổng lồ.
Sau khi hóa phép Thư Di cười ôn hòa nói:
"Đi thôi!"
Dứt câu, quả cầu bất giác chìm xuống nước trước sự chứng kiến của hết thảy.