Trương Vệ ngồi trên sàn lộ thiên bên trên tàu. Tận hưởng gió chiều trên biển, thả trôi tâm trạng vào những cánh hải âu.
Trách nhiệm của chàng lúc này quả thật rất lớn, nên nhiều lúc chàng cảm thấy nặng lòng. Chỉ muốn tận hưởng một chút không khí trong lành đặng nghĩ ngơi một chút.
Tại Thiên từ khoang dưới đi lên thấy Trương Vệ đang ngồi một mình, có vẻ trầm tư. Liền cước bộ lên bậc thang bên cạnh mà đi đến gần. Miệng hỏi:
"Người có gì không vui sao."
Nhờ câu nói đó đã phá vỡ không gian tĩnh lặng. Trương Vệ nhàn nhạt đáp:
"Không gì, ta thấy bản thân đang kéo mọi người vào một cuộc chiến lớn nên trong lòng có chút đắn đo."
Tại Thiên khi đến gần, cũng ngồi xuống bên cạnh, cùng hướng tầm nhìn về nơi xa:
"Chúng tôi, về cơ bản một khi đã theo người thì không màng khó khăn nguy hiểm. Tôi từng thề với sư phụ của mình là dù có bán mạng cũng quyết theo người đến cùng. Huống chi người đã vì tôi mà không quản khó khăn đến vùng tối không gian đấu với Ma Đấu Khả, đã khiến tôi cảm kích muôn phần. Tôi đã thề sẽ dùng mạng của mình để giúp người thành đại nghiệp."
Trương Vệ đang nghe giữa chừng thì mỉm cười đầy ủy khuất:
"Đừng đề cao ta quá, ta không vĩ đại thế đâu, không chừng khi ngươi biết con người thật của ta, lại khiến ngươi thất vọng."
"Điều đó có gì quan trọng ư, người chính là minh quân mà người ta thường nói đến đó." Tại Thiên an ủi chàng, nhằm xoa dịu đi cảm xúc tiêu cực đang xâm lấn tâm trí chàng. "Người biết không, người và Đông Phương dược sư vô cùng giống nhau đấy."
Nghe vậy, Trương Vệ bất ngờ ngoảnh đầu nhìn Tại Thiên, và nói:
"Thật sao, giống nhau ở điểm nào."
"Chính là ở chỗ, hai người luôn suy nghĩ thật kỹ, trước khi hành động, là người có lý trí, nhưng đôi khi lại tự hoài nghi về điều mình làm."
Từng câu, từng chữ khiến Trương Vệ tròn xoe mắt. Sau đó thì bất giác mỉm cười. Có lẽ bên nhau quá lâu, nên đôi khi hai người có những nét tương đồng so với đối phương.
"Thứ lỗi cho thuộc hạ nhiều lời, nhưng trong các nữ nhân đến với người thì không ai vượt qua Đông Phương dược sư, người dám làm mọi chuyện kể cả xoay chuyển càn khôn cũng chỉ muốn người an toàn bước lên ngai vị, đúng là không ngờ đến." Tại Thiên tấm tắc khen, đến mức vẻ mặt không giấu được sự ngưỡng mộ.
Còn Trương Vệ thì cũng không hiểu lòng mình, chàng đôi khi còn phải tự hỏi bản thân mấy lần.
"Thật sự, ta cũng không hiểu tỷ ấy xem ta chỉ là một tiểu đệ đệ, hay là một môn hạ lân cận, ta rất mơ hồ nên cũng không khẳng định được gì."
"Nếu người băn khoăn lựa chọn cứ mạnh dạn giải bày lòng mình, biết đâu lại có hồi đáp.
"Ngươi ngốc sao? Ta sắp làm phò mã Tiên tộc, nếu tin tức ta luyến ái với tỷ ấy truyền ra ngoài, thì còn ra thể thống gì nữa."
Những điều hai người Trương Vệ và Tại Thiên nói với nhau, đều đã lọt vào tay của Lục Kiếm Bình. Nàng đứng dưới chân cầu thang, nấp vào một góc mà lắng nghe hết thảy.
Đến khi thấy Khuất Duy Công đi lên thì nàng mới vờ như chỉ vừa mới tới mà đi lại vào khoang trong. Hành động lén lút của nàng khiến Khuất Duy Công để ý, nhưng cậu ta cũng chỉ nghĩ là nàng muốn biết điều gì đó mà thôi.
Lúc này, đoàn người đã chầm chậm tiến đến khu vực giữa khơi vùng đất Tây Nam ước chừng hơn năm ngàn dặm về phía Bắc, nơi họ đang bước vào là một khu vực tương đối nguy hiểm với rất nhiều những hòn đảo nhỏ cùng hàng trăm các nguồn hải lưu bên dưới mặt biển.
Chúng va chạm với nhau, tạo nên những xoáy nước lớn, chực chờ nuốt chửng tất cả mọi thứ. Vậy nên, chiếc tàu của họ buộc phải di chuyển chậm lại để tiếp tục đi xuyên qua nơi này với tinh thần vô cùng cẩn trọng.
Đột nhiên, biển động mạnh, mặt biển dậy sóng, làm tàu lắc lư dữ dội, điều đó đã khiến tất cả những người trên tàu đồng loạt tiến ra mạn tàu thử xem chuyện gì đang xảy đến.
Bấy giờ, Trương Vệ cùng Tại Thiên đang ngồi trên sàn lộ thiên là những người chứng kiến đầu tiên.
Từng làn, từng làn nước đan xen vào nhau tạo ra một cánh cổng lưu thủy đặc sắc, chưa kịp định hình thì một vật thể từ biển cả trồi lên bên cạnh mạn tàu cùng đôi mắt to lớn.
Với kích thước quá khổ của sinh vật bí ẩn đã khiến tàu của nhóm Trương Vệ nghiêng sang trái đến mức sắp lật đến nơi. Tuy nhiên, Khuất Duy Công đã nhanh tay hơn, cậu đã vận lên chân khí vào lòng bàn tay. Trực tiếp bao phủ chiếc thuyền bằng một thái cực đồ ấn cực lớn, giúp tàu không sao trật khỏi quỹ đạo được.
Chẳng bao lâu sau, khi sinh vật ngoi lên cao vượt ngưỡng một sinh vật biển thông thường, hiện giờ nó trông chẳng khác gì một ngọn núi sừng sững giữa biến chắn cả một nữa mặt trời vào giữa giờ Tỵ
Nước biển theo đó mà đổ xuống như lũ, để lộ ra hình thể một con chương ngư(bạch tuộc) khổng lồ màu trắng. Với gương mặt hung tợn của nó đương nhiên đã khiến những người Trương Gia bất giác đẩy sự cảnh giác lên mức cao nhất.
Lúc mọi ánh mắt tập trung về phía sinh vật hải dương bí ẩn thì họ bắt gặp một hình dáng nữ nhân đang đứng trên đỉnh đầu của nó.
Nữ nhân trong y phục trắng, với hai vành tay có hai khối lông trắng tròn như lông vũ. Tay cầm lên quyền trượng cũng là một màu trắng tinh tươm.
Nữ nhân lớn giọng nói:
"Các ngươi là ai mà dám đến vùng đất của tộc Nhân Ngư."
Do trước đó Trương Vệ đã dặn dò trước, nên không một ai tỏ ra dáng vẻ bất minh mà lại theo mệnh lệnh không vận lên khí lực để bày tỏ cho đối phương thấy họ vô cùng thân thiện.
Trương Vệ đại diện tiến lên phía trước đứng đối diện với đối phương và nói:
"Trương Gia Bảo thiếu chủ Trương Vệ từ Hoa Bắc xa xôi đến đây mong được diện kiến Huyền Vũ thánh nhân."
Vừa nghe thấy lời đó, nữ nhân đang đứng trên đỉnh đầu của chương ngư, liền nhún nhẹ người nhảy xuống, sau khi điểm gót chân xuống mặt sàn tàu. Nàng liền đảo mắt nhìn quanh những xem xét lần lượt những cá nhân đang hiện hữu trước mắt.
Bấy giờ, họ đã vinh hạnh được diện kiến một trong những nhân vật lớn của thế lực cư ngụ chốn long cung.
Danh hiệu Tại Thế Tu La danh xưng Thư Di.
Nữ nhân lạnh lùng mở lời:
"Ngươi nghĩ ngươi là ai mà lại muốn gặp ngài ấy, ngài ấy không nhàn rỗi đến mức tiếp đón những kẻ không đâu."
Khi đặt chân đến đây, Trương Vệ đã biết mọi thứ sẽ không dễ dàng nên chàng sớm đã có sự chuẩn bị mà cười đáp lời:
"Đương nhiên, Trương Vệ tôi biết rõ điều đó, nên không dám mạo phạm. Tuy nhiên, kẻ ăn mày bên vệ đường cũng mong ước được có ngày diện kiến long thể cho thỏa lòng cung kính."
"Kẻ ăn mày, thì chỉ nên yên phận ăn mày, há lại được ăn chung mâm với hoàng gia ư."
"Tuy không thể chung mâm, nhưng chỉ xin ít mẫu bánh vụn rơi xuống đất cũng là một đặt ân rồi, còn mong ước gì hơn."
Chính câu nói này của chàng, đã khiến Thư Di có một cái nhìn khác về loài người. liền tiến gần mặt đối mặt với chàng. Bấy giờ chàng thấy nữ nhân này quả thật dung mạo bất phàm, dù có chút ấn tượng nhưng không dễ gì thuyết phục được mỹ nhân ngư này. Nàng nói:
"Nếu ngươi vượt qua được thử thách của ta. Thì ta sẽ dẫn ngươi đi gặp ngài ấy. Thế nào?"
Đương nhiên với yêu cầu này, Trương Vệ không có lý do gì để từ chối liền đáp:
"Được, đó là gì."
"Thủy ngục."