Thời gian như chiếc bóng lướt qua cửa sổ, rất nhanh đã hơn hai mươi ngày trôi qua.
Hiện giờ, con tàu hai tầng với đầu sư tử ở phần mũi tàu đang băng băng theo hướng Tây mà đi. Lúc này trong khoang tàu, nhóm người Trương gia tranh thủ quãng thời gian còn dài mà tổ chức một cuộc họp nho nhỏ giữa các thành viên với nhau.
Trên chiếc bàn chữ nhật với bốn chiếc ghế chia đều hai bên. Bốn người đang hướng tầm nhìn về phía chiếc bản đặt ở phía đối diện. Bấy giờ, Tại Thiên tay cầm một tấm bản đồ da dê đi đến trực tiếp ghim một cây gỗ nhỏ như cây đũa được vuốt nhọn phần đầu, mà ghim bản đồ lên giữa bản.
Không khí trong khoang tàu lúc này, phủ lên một màu nghiêm túc đến độ, khiến trên khuôn mặt ai cũng lộ rõ sự căng thẳng.
Tại Thiên quét mắt qua một lượt những cá nhân trước mặt rồi trầm giọng nói:
"Kính thưa quý vị, hôm nay Tại Thiên tôi, sẽ đứng lên chia sẻ đôi điều về đối thủ sắp đến của chúng ta. Thiên hạ có câu, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Thế nên, nắm được lộ trình sẽ giúp chuyến đi này thuận lợi mà thành công."
Nghiêm túc có vẻ không quen, nên Trương Vệ có phần cảm thấy ngột ngạt, nên được giải khuây một chút thì há lại bỏ qua. Chàng liền mở giọng hỏi:
"Ngươi mua thứ này ở đâu, nhìn có vẻ không được tin tưởng cho lắm."
Nghe vậy, Tại Thiên vỗ ngực tự tin đáp:
"Tôi mua nó từ lái buôn đến từ thánh địa, đã đem cho hoàng tử Độc Cô Việt kiểm chứng, tuyệt đối đáng để tin tưởng."
Phải nói rằng, mấy ngày trước khi khởi hành, Tại Thiên đã đến chỗ của một kẻ buôn bán đồ cổ ở Đế Đô. Trùng hợp lúc đó hoàng tử Độc Cô Việt lại đến đây mua nguyên vật liệu cho mục đích của riêng mình, thì vô tình nhìn thấy Tại Thiên đang cầm bản đồ lên mà xem xét.
Nhận ra được cậu là hộ vệ của Trương Gia Bảo luôn kề cận bên Trương Vệ, nên hắn ngỏ ý giúp đỡ, vì vậy đã có thể chứng thực được độ tin cậy của nó thông qua người đã từng đến vùng đất này.
"Ngươi cứ trình bày đi, đừng để ý đến hắn, hắn toàn nghĩ ra những chuyện không đâu." Lục Kiếm Bình lạnh lùng bình luận.
Trương Vệ khi nghe nữ nhân nói vậy, thì tỏ rõ nét mặt cay cú, khẽ nheo mắt liếc nhìn nữ nhân một cái, không ngờ lại bắt được ánh mắt sắc lạnh ghăm mình, làm lông tơ trên cánh tay chàng bất chợt dựng đứng lên hết. Thành ra, chàng không dám nói thêm lời nào nữa, đành chép chép miệng cho qua.
Về phần Khuất Duy Công cậu ta ngồi quan sát bản đồ trong chốc lát liền đưa ra nhận định:
"Vùng đất Hoa Nam này xem ra là bãi chiến trường đẫm máu, cứ cách một khoảng là lại có một thành lũy hay cứ địa trọng yếu. Xem ra thứ mà chúng ta phải đối đầu không đơn giản chỉ là chiến đấu mà còn là sinh tồn."
"Không có gì là lạ, khi nơi này vốn tập trung một lượng lớn linh thạch cấp cao, mà không nơi nào sánh bằng, chắc chỉ thua mỗi thánh địa mà thôi."
Tại Thiên chậm rãi lý giải.
"Ta thì thấy linh thạch cũng không quan trọng lắm..." Trương Vệ chen vào.
"Phải rồi, ngươi được nuốt tu vi đan nên mới nói được kiểu đó." Lục Kiếm Bình chỉ chờ Trương Vệ nói để ngắt ngang. Khiến chàng, cảm thấy nói năng bình thường cũng là một thử thách.
Rẹc...rẹc.
Hai cặp mắt nhìn nhau chứa đầy chiến ý. Tưởng rằng chỉ cần một chút chạm sẽ va vào nhau ngay lập tức.
Nhưng không, Trương Vệ lại chấp nhận thua cuộc, vì trước giờ chàng đấu không lại nữ nhân trong khoảng này. Nhận thấy, tình hình có vẻ rối, Tại Thiên liền nhanh miệng nói:
"Được rồi, tôi sẽ trình bày nhanh qua cho mọi người được nắm." Cậu vừa nói vừa chỉ tay vào tấm bản đồ."Hiện giờ chúng ta đang ở Tây Tây Bắc và chỉ còn cách Hoa Nam chưa đến ba mươi ngày đi đường nữa, với tốc độ này chúng ta sẽ đến đó trước khi gió đầu mùa nổi lên trên lục địa này. Về cơ bản các lục địa đều có hình dáng giống như nhau, nên nơi này không khác gì Hoa Bắc của chúng ta là mấy. Khác ở chỗ ngay chính giữa lục địa này là một sa mạc cát trắng cực lớn tên là Sa Hạ, trùng hợp Chương Dương thành cùng thế lực đối địch lại nằm ở khu vực bên kia sa mạc.
Khi đến nơi, chúng ta sẽ cập cảng Châu Sa ở góc tây của Hoa Nam sau đó di chuyển bằng ngựa để đến Trung Châu cách đó hơn 700 dặm về phía Bắc Đông Bắc." Nói đến đây, Tại Thiên bắt đầu trầm giọng, tỏ rõ sự nghi ngờ." Tuy nhiên có một thông tin không được hay cho lắm mà tôi được Độc Cô công tử nói riêng cho biết." Nói đoạn, cậu chỉ tay vào thành Trung Châu nằm trên bản đồ rồi hướng về phía mọi người với ánh mắt nghiêm trọng."Đó chính là Trung Châu không khác gì một bệnh xá chỉ toàn quân già không thì lại là bệnh binh, khả năng chiến đấu không đáng kể. Mượn quân ở đây làm sao có thể chiến đấu được đây." Cuối câu, Tại Thiên cảm thán.
Kim Mã bay đến đậu xuống bàn nói thêm vào:
"Người giữ thành Chương Dương là Viên Ninh một ma đầu được xếp vào hàng ngũ Thập Đại Ma Thần, hắn đã mạnh lên nhờ hấp thụ linh hồn của Khoa Phụ. Đừng nói là Độc Cô Ngạo Tuyết đến cả Thanh Long kẻ được mệnh danh mạnh nhất cửu giới cũng phải kiêng nể hắn năm phần."
"Đúng là một tin không thể nào tồi tệ hơn. Bốn người chúng ta đấu với một kẻ mạnh như vậy, làm sao để giành được thắng lợi." Tiểu Bảo hóa thành hình người, ngồi bên cạnh Trương Vệ cùng tham gia thảo luận.
Trương Vệ nghe xong lắc đầu nói:
"Con kiến vốn dĩ không thắng được voi, nhưng quan trọng phải biết dùng cái đầu thì mọi chuyện sẽ khác."
Trương Vệ đang đùa cợt, bỗng chốc trở nên nghiêm túc đến lạ thường khiến mọi người ngỡ ngàng. Chàng đứng lên đi đến tấm bản đồ, đứng đối diện với Tại Thiên rồi đưa tay chỉ vào một vị trí cách Chương Dương không xa rồi nói:
"Thành Đô, là nơi tập trung bình hùng tướng mạnh của Tiên tộc, chỉ cách Chương Dương chưa đến 200 dặm về phía Tây Nam. Từ đây có thể mượn quân để đối đầu với Ma tộc." Thấy mọi người chuẩn bị góp ý, chàng đã đọc vị được suy nghĩ của họ liền nói tiếp.
"Đồng ý là họ sẽ không cho ta mượn quân một cách dễ dàng, nhưng đối đầu với một kẻ mạnh thì phải dùng đến mưu, có câu binh bất yếm trá, huống chi muốn thành đại nghiệp, không để những tiểu tiết cản chân."
"Xem ra ngươi đã có tính toán." Lục Kiếm Bình nói.
Trương Vệ đảo mắt nhìn quanh mọi người rồi khẳng định.
"Không hẳn, đánh bại lão ta bây giờ là nhiệm vụ bất khả thi, những kẻ đi trước chúng ta cả ngàn ngàn năm tu luyện còn không làm gì được, thì những người sinh sống chưa đến số lẻ của bọn họ thì sao có thể làm được điều phi thường." Nói đoạn chàng thu tay lại, rồi nói tiếp: "Điều này không nói ra chắc mọi người cũng hiểu, Tiên tộc chắc hẳn biết thừa những kẻ như chúng ta làm sao có thể đấu lại được cường địch, mà vẫn ra chiếu chỉ cho chúng ta xuất quân ắt hẳn là muốn tìm cái cớ để có thể giết chúng ta mà không bị thiên hạ dị nghị. Vậy thì thứ chúng ta cần làm là phải sống. Chỉ có tiếp tục sống chúng ta mới có thể làm được những điều không thể. Ta có một kế sách, tuy nhiên nó vô cùng mạo hiểm, không biết mọi người có muốn nghe không?"
Khi thấy, Trương Vệ thay đổi thái độ, dường như chàng có chút gì đó trắc ẩn, khiến mọi người nhận ra, đây là một ván cờ định mệnh. Liền bỗng chốc biến không gian bỗng trở nên nghiêm trọng.