Chương 302: Công phá thành Chương Dương: Xuất phát.

Từ sáng tinh mơ, Trương Vệ đã đến và đứng trước gương ngắm nhìn bản thân mình thật lâu, như thể đang quan sát con người bên trong chứ không chỉ đơn thuần là dáng vẻ thuần túy bên ngoài.

Mọi việc hành động âu cũng có lý do của nó, thật ra trong khoảng thời gian sau khi dung hợp linh hồn với Trang Minh Viễn, Trương Vệ cảm thấy bản thân có những biến động khác thường. Cụ thể như là rất nhanh xuống sức, mặc dù chàng vốn rất khỏe mạnh.

Hơn nữa cứ một khoảng thời gian, chàng lại không thể nhớ ra bản thân đã đi đâu và làm gì cứ ngỡ như đó là một phần ký ức đã ngủ say, hay tệ hơn có thể nó đã bị đánh cắp. Điển hình như việc vừa mới diễn ra đêm hôm qua, trước khi chàng lên giường đặng nghĩ ngợi, chàng tuyệt nhiên không nhớ một chút vì về nó.

Những điều đó khiến trong lòng chàng dấy lên những nghi ngờ không có lời giải đáp. Chàng lo sợ rằng đây là những dấu hiệu đầu tiên cho thấy không sớm thì muộn, kẻ được xem là tiền kiếp của chàng sẽ trở nên mạnh mẽ mà nuốt chửng cả linh hồn lẫn thể xác của mình.

Chàng đương nhiên không chấp nhận điều này, xưa nay chàng ghét nhất là làm con cờ trong tay người khác, huống chi đấy lại là kẻ chàng không thân không thích, dù rằng hắn có là tiền kiếp của chàng đi nữa cũng không ngoại lệ.

Bất chợt Trương Vệ không kìm nén được sự phẫn nộ trong lòng, chàng nghiến răng mạnh đến mức lộ cả hàm răng trắng sữa bên trong.

"Hy vọng ngươi không phải là hạng người đó, nếu không thì dù ta có biến mất mãi mãi, cũng sẽ lôi ngươi theo cùng."

Dứt lời, Trương Vệ vung hữu quyền đấm thật mạnh về phía trước

Rắc...Xoảng.

Một quyền thật mạnh trực tiếp đập nát tấm gương gắn ngay tủ quần áo vỡ vụn thành trăm mảnh. Sau đó thì cay nghiệt nói:

"Các ngươi nên nhớ rõ câu này. Trạng chết thì chúa cũng băng hà, đừng nghĩ bản thân có thể áp đặt lên ta mọi chuyện. Giải cứu chúng sinh là của các người không phải của ta. Cuộc sống của ta, nào dễ để các người lấy đi như thế."

Đúng ngay lúc chàng đang bị cảm xúc tiêu cực che mờ đi lý trí thì tiếng gà gáy báo hiệu bình minh lại vang lên khắp hang cùng ngõ hẻm của Đế Đô, đánh dấu cho một ngày mới sắp sửa được sang trang. Nhờ đó đã kéo lại một chút nhận thức của chàng quay về. Bình tĩnh suy xét mọi chuyện, chàng bèn chậm rãi thu tay về.

Ngay cả chính chàng cũng không thể ngờ được rằng có lúc bản thân lại mất kiểm soát cảm xúc đến mức độ như vậy. Chàng nói nhỏ:

"Chắc lại là tác dụng phụ của thứ gì đó nữa rồi."

Thở một hơi dài trút lại mọi ưu phiền, bấy giờ chàng dựa vào những mảnh gương còn sót lại trên cửa tủ mà chải chuốt lại mái tóc ngắn đến ngang cổ của mình, sau đó là đến y phục. Khi thấy mọi thứ đã tươm tất, chàng tiến đến lấy túi hành trang mà bản thân đã chuẩn bị từ trước mà đeo lên người.

Để chắc chắn sẽ không bỏ quên những thứ quan trọng chàng đã đưa tay vào lồng ngực kiểm tra mọi thứ thêm một lần nữa, cuối cùng thì dừng lại nơi chiếc túi thơm đặt ở đai lưng mà vỗ về âu yếu xem nó như vật trận quý không thể tách rời lúc này.

Chuẩn bị xong xuôi, chàng cước bộ nhanh về phía cửa chính, mạnh mẽ đẩy cửa ra, hướng tầm nhìn về phía bộ ghế đá quen thuộc dưới thân cây bàng lớn. Tại đó có những người đang sẵn sàng vì chàng mà bán mạng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Hiện giờ, họ sẽ thay chàng chiến đầu và làm những việc chân tay trong khi chàng vẫn còn đang bị phong ấn tu vi cũng như là chân khí. Họ tạm thời được gọi chung là Trương Gia hộ vệ bao gồm: Tại Thiên, Lục Kiếm Bình và Khuất Duy Công. Đương nhiên không thể kể Kim Mã và Tiểu Bảo vào trong chung một thể vì họ suy cho cùng cũng chỉ là linh thú.

Dưới ánh nắng dịu nhẹ vào đầu giờ Thìn.

Trương Vệ vung nắm đấm thật mạnh lên trời hô to:

"Xuất phát!"

Được chàng kích động, nhóm hộ vệ đồng thanh hô lớn.

"Xuất phát!"

Thế là dưới sự dẫn đường của chàng, nhóm bốn người cùng nhau hướng về cảng biển phía Bắc, đặng dong buồm ra khơi. Lúc bấy giờ tại nơi bến cảng, có khoảng hơn hai mươi người đã đứng trước thuyền của họ mà đợi sẵn từ bao giờ.

Họ đều là những người quen của chàng, tuyệt nhiên không có bất kỳ người của Trương Gia Bảo nào cả vì lúc này toàn bộ Trương gia đều đã bị giam lỏng tại trang viên cấm tuyệt việc ra ngoài. Vậy nên lúc này những người đưa tiễn chàng ngoài Lạc Lạc ra thì còn có Thẩm Y Y và Thư Nhiễm chủ nhân của Ninh Nghị Phường.

Vừa nhìn thấy bóng hình của chàng từ xa, Lạc Lạc đã nhanh chóng chạy đến với gương mặt gắng nở nụ cười, nàng bất chấp những lễ tiết cỏn con mà ôm lấy chàng thật chặt. Từ khi thánh chỉ biệt giam được truyền xuống, cũng đã hơn năm ngày, nàng đã không được gặp Trương Vệ, nên đây là khoảng thời gian quý báu để nàng lưu giữ lại một chút hơi ấm từ người nam nhân này.

Dù rằng rất muốn theo chàng ra khơi, nhưng Lạc Lạc vì trọng trách của một quận chúa không thể làm vậy. Nàng chỉ còn cách đồng hành cùng Trương Vệ theo cách khác, chính là chăm sóc Trương Bảo thật tốt chờ chàng quay trở về bình an mà thôi.

Thấy hai người bịn rịn đầy tình cảm đến như vậy, nhóm hộ vệ không muốn làm phiền bèn tiến lên thuyền trước mà chờ đợi. Ở trong lòng Trương Vệ có người mong chàng bình an viễn chinh trở về thì cũng có một người khác đứng cách xa hai người cũng mong chàng có thể thuận lợi giành được Chương Dương.

Người ấy cũng muốn được cảm xúc yêu thương như vậy, nhưng bản thân lại không thể làm theo những điều con tim mách bảo, từ khi trở về từ Lăng Tiêu Thành hai người cứ như hai người dưng không hề nói với nhau một câu tình cảm nào. Không ai khác ấy là Thẩm Y Y một người luôn dằn xé trái tim mình bằng những quyết định đi ngược với con tim.

Nàng nhìn thấy hai người âu yếm nhau tình cảm như vậy, thì lặng lẽ lẫn vào trong nhóm người mà rời đi trước. Đến khi Trương Vệ ngẩng đầu lên nhìn thì nàng đã không còn ở trong tầm mắt nữa.

Thư Nhiễm từ đầu khi biết tin Trương Vệ rời đi xuất phát từ môi miệng của Thẩm Y Y đã rất muốn gặp chàng thiếu niên trẻ tuổi này. Quả thật nằm mơ nữ nhân lão làng này cũng không thể ngờ một kẻ như chàng có ngày lại trở mình mạnh mẽ đến vậy.

Khi thấy Thẩm Y Y vì tình đau khổ mà rời đi, nữ nhân cũng không có lý do gì để nấn ná lại quá lâu. Liền tiến đến ngắt ngang tình cảm của đôi nam nữ mà nói:

"Trương thiếu chủ, đúng là anh hùng xuất thiếu niên, chỉ trong vòng chưa đến hai năm đã tự tay thâu lại cái danh hiệu phế nhân, không những thế lại còn là phò mã tương lai, thậm chí nếu giành được Chương Dương thì rất có thể được phong chức đại soái. Sống đến giờ phút này để chứng kiến một điều kỳ diệu như vậy quả thật không uổng công nữ tử như ta kiên trì chờ đợi ánh mình minh một lần nữa rực cháy trên bầu trời Đế Đô."

Trương Vệ nghe thì nhiều, nhưng cũng không hiểu được ngụ ý của nữ nhân được bao nhiêu, nhưng vì sự khách sáo cũng đáp lại bằng nụ cười rồi nói:

"Phường chủ lại coi trọng ta rồi, chẳng qua ta chỉ là ngọn cỏ ven đường, sao có thể đứng đầu đón gió Đông. Chẳng qua chỉ là may mắn mà thôi."

Nhận được câu trả lời từ chàng, Thư Nhiễm mỉm cười nhìn chàng một lúc rồi mỉm cười nói lời từ biệt:

"Trương thiếu chủ, bảo trọng."

Bấy giờ, thấy trời cũng đã sắp đến trưa, Trương Vệ không muốn phí phạm thời gian thêm, nên vén tóc Lạc Lạc gọn gàng sang một bên để lộ ra một vầng trán trắng ngần, không một chút do dự chàng trao cho nàng một nụ hôn tình cảm ngay giữa trán thay cho lời từ biệt rồi quay trở về cùng đội nhóm của mình. Nhưng không quên nói rằng:

"Mọi chuyện nhờ hết ở nàng."

Thế là, giữa trưa hôm ấy, Trương Vệ đã kéo buồm lên cao chính thức xuất chinh đến vùng đất Hoa Nam xa xôi chinh phục những thử thách mới.