Chương 301: Công phá thành Chương Dương: Xuân mộng.

Công phá thành Chương Dương: Xuân mộng.

Hộc...hộc...hộc.

Từng tiếng thở gấp phát ra từ trong cuống họng, một chàng thiếu niên trẻ tuổi, không ngừng vung nắm đấm về phía mộc nhân trước mặt của mình. Cứ mỗi lần như thế, là lại thêm một giọt mồ hôi vương lại trên tấm lưng trắng trần.

Dưới nguồn năng lượng khô khan của thái dương trên đỉnh đầu, lại càng khiến nơi tấm da lưng ấy tiết ra thêm nhiều mồ hôi hơn, đến độ không khác gì hắn vừa mới tắm xong mà chưa kịp hong khô vậy.

Cứ một chốc lại có một giọt mồ hôi, lăn xuống trên tấm lưng trơn láng, bởi những chất dịch dầu từ trong cơ thể tiết ra, tạo nên một đường chảy mượt mà, đi xuyên qua từng khối cơ bắp, rồi xuống tận dây đai quần, đọng lại nơi thắt lưng.

Chẳng cần quá nhiều thời gian, để một nửa quần từ xương hông đến đan điền ướt đẫm, mà vẫn chưa có dấu hiệu sẽ dừng lại.

Thời gian càng trôi, nắng lại càng trở nên gay gắt, tỉ lệ thuận với sự hăng say của hắn lúc này. Một đấm rồi lại một đấm, bóng người nghiêng từ đông rồi dần ngả sang tây, từ dài đến ngắn rồi lại kéo dài ra lê thê.

Cuối cùng trời cũng đã xế chiều, hắn cũng như thái dương cũng đã đến lúc thấm mệt. Lồng ngực không thể kiểm soát được hơi thở, cứ nâng lên rồi lại hạ xuống liên tục, khiến hắn đành phải nằm luôn xuống nền chỉ toàn sỏi và đá, bên cạnh một thác nước khá cao, dang rộng cả tay và chân, mà thở vội lấy mấy hơi cho lại sức.

Mắt nhìn lên bầu trời bấy giờ đã ngã màu đỏ cam, hắn nhận ra một ngày nữa lại sắp sửa trôi qua, cảm tưởng như đời người thật ngắn, hắn chìm đắm trong thứ tư tưởng viễn vông phiêu bạt nơi những cánh chim đang đập cánh từng hàng bay về tổ ấm.

Cũng đã đến lúc, hắn phải về rồi.

Ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn quanh, tìm kiếm cái áo của chính mình, thì nhận ra nó đã đi đâu mất. Hắn liền chặc lưỡi mắng:

"Hầu tử chết tiếc! Mau trả lại áo cho ta, không thì sẽ đem ngươi đi nướng."

Ngửi thấy, một mùi hôi thoang thoảng đâu đó truyền đến, hắn liền giơ tay cao lên rồi đưa mũi đến gần nách để kiểm tra thử.

Cái hương vị chua chua và nồng nặc sau cả ngày tích lũy, bất giác khiến hắn như sắp ngất đến nơi. Tự thân mắng:

"Mẹ nó, hôi đến thế là cùng."

Hết cách, hắn liền lê cái thân xác xuống hồ nước, mà kỳ cọ tắm rửa, cho trôi hết những thứ ô uế bám tụ cả ngày trời.

Nghĩ rằng, trong rừng thì giờ này còn có ai, hắn cởi luôn mảnh vải cuối cùng che thân, khoe ra cặp mông săn chắc, cứ thế mà dùng nước lòn qua từng khe hẹp đồng thời lấy tay ma sát làm toàn thân thư sướng mát mẻ.

Đâu biết rằng, ngay chỗ tảng đá gần, có một nữ nhân đã ngồi ở đó từ trước, tĩnh lặng hơn cả thạch, ngắm nhìn hắn không sót một bộ phận nào, mà mỉm cười đầy ẩn ý.

Đến lúc hắn chợt quay người, tìm kiếm cái quần vừa nổi lềnh bềnh trên nước, thì lại chẳng thấy đâu mà lại bắt gặp cặp mắt nữ nhân đang nhìn về phía mình.

Phản ứng đầu tiên, là lấy hai tay, che đi khẩu súng của nam nhân, rồi nhanh chóng ngâm mình trở lại trong nước, rồi hét lên:

"Sao tỷ đến mà không nói trước."

Cười một cái, liếc một hơi, nữ nhân tiến đến gần mặt hồ, làm nam nhân nhất thời bấn loạn, chẳng biết nên đối phó thế nào.

Dưới ánh hoàng hôn, đang che dần đi sự thật, nét đẹp của nữ nhân kia vẫn xinh xắn rạng ngời, đôi mắt tím cuốn hút, cùng mái tóc tử sắc rực rỡ, nàng đứng nghiêng người khoe ra chiếc đùi dài quyến rũ trong bộ bạch y trắng, có thể nhìn rõ bên trong đang mang một chiếc quần đùi trắng rất ngắn, chỉ đến ngang eo.

Không một chút ngại ngùng, nữ nhân bước trực tiếp xuống nước, khiến bộ bạch y đang mặc vốn đã trong suốt, khi thấm nước vào lại càng trở nên xuyên thấu tận da thịt. Thân thể nữ nhân, không giấu được sức hút mãnh liệt, dưới sự bó sát, càng lộ rõ cương nhu, nàng bước một bước là hắn lùi lại một bước.

Bước thêm mười bước, hắn đã chạm đến vách đá và cũng là giới hạn cuối cùng.

Từng giọt nước từ trên thác đổ xuống bắn lên người nữ nhân, cộng hưởng với những bọt nước được tạo ra do va chạm với mặt hồ, làm nữ nhân càng thêm ướt át.

Tiếng nói của hắn bị áp bởi tiếng của thác đổ, không thể ngăn ý định của nữ nhân, khoảng cách ngày một gần, dù không muốn, nhưng con ngươi hắn hiện giờ là một bầu sữa căng tròn, ẩn đằng sau một lớp vải trắng dày và cứng dùng để nâng ngực.

Điều đó khiến dục vọng của hắn dâng cao.

Aaaa.

Tiếng hét, vang xa đánh động muôn vật thì cũng là lúc hắn bật dậy trên giường.

Chớp mắt vài cái, nhận ra vừa rồi chỉ là mơ, Trương Vệ liền giở nhẹ tấm chăn lên, nhìn thấy một vũng nước, chàng lại chậc lưỡi hít hà.

"Xuân mộng."

Đây cũng đã là lần thứ năm trong tuần trăng này mà Trương Vệ đã mơ thấy những thứ kích thích đến như vậy, suy cho cùng chàng vừa tròn mười tám con trăng, xuất hiện những dấu hiệu đầu tiên của ham muốn thể xác cũng là điều dễ hiểu.

Dù không muốn thừa nhận nhưng nữ nhân vừa rồi xuất hiện trong chiêm bao có năm bảy phần giống với một người, mà người đó chàng chưa bao giờ ngờ đến "Đông Phương Nghi".

Chầm chậm đưa tay lên đỡ lấy phần đầu nặng trĩu, chàng tự hỏi chính mình:

"Chẳng lẽ mình đã có tình cảm trên mức tỷ muội với tỷ ấy sao?"

Phải nói rằng thứ mà chàng trăn trở không phải là rào cản của xã hội sẽ định kiến như thế nào, mà là chàng sẽ đối diện với nữ nhân như thế nào. Nếu biết rằng bản thân đã có mơ tưởng không mấy tốt đẹp với nàng, nếu gặp nàng ngoài đời, ý niệm đó sẽ lượn lờ xuất hiện trong tâm trí chực chờ được hiện thực hóa.

Cứ tưởng tượng đến viễn cảnh xa xôi đó là Trương Vệ phải lấy tay vỗ trán mấy lần, tự thân mắng:

"Mẹ kiếp, thoát khỏi đầu ta ngay, những suy nghĩ đồi bại."

Dù có làm gì, thì cơ thể chàng cứ rạo rực không thôi, khiến chàng nhịn không được mà nhảy khỏi giường, chống tay xuống nền đất mà thực hiện động tác chống đẩy liên tục.

Hành động tự phát nhằm khiến cơ thể trở nên mệt mỏi, đặng có thể lăn ra ngủ tiếp mà không suy nghĩ gì thêm. Tuy nhiên, đẩy đến hơn trăm cái rồi, mà chàng vẫn nhớ hình bóng cùng cơ thể quyến rũ của nữ nhân lởn vởn trong tâm trí.

Khiến chàng không sao hiểu được bản thân đang hoạt động theo cách nào, mà đã không còn nghe lời của chính mình nữa.

Cuối cùng sau một hồi chống cự chàng cũng không thể chống lại ham muốn xác thịt. Xoay người lại, ngẩng mặt nhìn lên trần nhà, cùng những giọt mồ hôi thấm đẫm xuống nền gạch, chàng nói:

"Đông Phương tỷ, ta yêu tỷ mất rồi."

Không biết do mệt hay do chàng muốn nhắm mắt để cảm nhận, mà chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi khi khép cửa sổ tâm hồn lại chàng đã ngủ quên từ lúc nào không hay.

Thời gian dần trôi, một ngày mới lại sắp sửa kéo đến, hôm nay chính là ngày xuất phát của nhóm người Trương gia hướng về đại lục Hoa Nam xa xôi tận nữa bán cầu.

Trương Vệ dù trải qua một đêm bão tố, nhưng có câu, xuân tiêu một khắc, đáng ngàn vàng. Đời người có mấy lần rung động trước đối phương, cái cảm giác lần đầu tiên tương tư một ai đó là một khoảng thời gian đẹp nhất của đời người.

Chàng đã không trốn tránh nó, mà đã sẵn sàng đối diện với mọi chông gai phía trước, dẫu cho nó có muôn trùng gian khó thể nào. Trước đây có thể chàng lầm tưởng sự thương hại là tình yêu, nhưng trãi qua một đêm chàng đã hiểu rõ lòng mình đang ở nơi nào.