Chương 300: Hãy nắm lấy !

Lại nói đến Lạc Lạc quận chúa, nàng dù với thân phận cao quý, nhưng cũng đã từ bỏ những quy tắc lễ nghi thông thường mà đến Trương Gia Bảo nhằm tiện bề chăm sóc người mà trong tương lai sẽ là trượng thân của nàng "Trương Bảo".

Lúc nàng đến thì đã thấy Thẩm Y Y ở đó. Theo lẽ hiển nhiên, nàng rất vui vẻ chào đón nữ nhân trước mắt. Bởi vì dù nói kiểu gì Thẩm Y Y vẫn là một dược sư nổi tiếng có nàng bên cạnh Trương Bảo sẽ nhanh chóng hồi phục hơn.

Đối với Lạc Lạc là thế nhưng riêng Thẩm Y Y lại thấy khó chịu trong người, cũng bởi vì nàng biết, vị quân chúa này chính là hôn thê của Trương Vệ. Dù ban đầu rất khó khăn chấp nhận, nhưng nàng vẫn tỏ ra thái độ cực kỳ bình tĩnh.

Bấy giờ, Trương Bảo nằm trên giường, dù rằng lúc này ông đã qua cơn nguy kịch, nhưng theo đánh giá rất khó có thể tỉnh lại trong thời gian ngắn.

Vì ngoài tổn thương da thịt, thì ông còn bị phế đi nội công. Giờ thì chẳng khác gì một phế nhân vô dụng.

Tuy đã dùng hết khả năng nhưng Kim Châm Thẩm gia cũng chỉ làm được đến đây mà thôi.

Lạc Lạc, ngồi xuống bên cạnh nhìn ông một lác rồi thủ thỉ:

"Trượng thân đừng lo lắng. Con sẽ thay người tìm kiếm kẻ thù và thay người trả mối hận này."

Nhìn thấy, Trương Bảo đã có người coi chừng. Thầm Y Y định rời đi thì đúng lúc Trương Vệ cùng Tại Thiên đi đến.

Gặp lại chàng cảm xúc của Thẩm Y Y bỗng chốc vô cùng hỗn loạn và Trương Vệ cũng vậy. Hai người nhìn nhau mà không biết nên nói gì.

Ngay lúc đó, Lạc Lạc tiến đến, ôn nhu hỏi:

"Chàng quen Thẩm dược sư sao."

Trước câu hỏi này, Trương Vệ cũng không muốn che giấu gì, vì chàng vốn minh bạch trong chuyện tình cảm. Liền đáp ngay:

"Phải, đã từng hợp tác với nhau vài lần nên cũng khá thân."

"Vậy ư." Nói đoạn nàng nhìn xem phản ứng của Thẩm Y Y. Thì vô tình thấy được biểu cảm trầm tư của đối phương. Với giác quan của nữ giới nàng đã ngay lập tức nhận ra tình cảm mà nữ nhân này dành cho phu quân của mình.

Nhưng nàng không hề hẹp hòi, vẫn nở nụ cười rất tươi hỏi đối phương:

"Thẩm cô nương, có gì không được vui sao."

Bị hỏi bất ngờ, Thẩm Y Y dù rất ngạc nhiên, nhưng nàng vẫn là người giỏi kiềm nén nên vẫn gương mặt bình thản đáp lời:

"Không. Chẳng qua tôi hơi mệt mỏi, vì mấy ngày qua chữa trị cho nhiều bệnh nhân nên có chút lơ đểnh."

"Thì ra là cô muốn về nghĩ sao? Vậy thì ta không tiễn." Trương Vệ vui vẻ đáp lời.

Thoạt nghe thì cũng có lý, nên Lạc Lạc cũng rất vui vẻ mà nói:

"Rất đa tạ cô, bận rộn như vậy vẫn bỏ công đến tận đây chăm sóc cho thân phụ của chàng. Lạc lạc chắc sẽ có dịp đến Vĩnh Sinh Đường để tạ lễ."

Lúc này, Thẩm Y Y vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận chuyện Trương Vệ đã có hôn thê, vậy nên những lời từ miệng Lạc Lạc nói ra, khiến nàng cảm giác rất giả dối. Nên chỉ mỉm cười rồi chấp tay hành lễ cho đúng phép tắc.

Rồi nói:

"Nếu không còn gì, thì tôi xin phép."

Dứt lời, nàng đi nhanh ra cửa mà không quảnh đầu lại. Nhưng khi sắp đi khuất bóng, nàng chợt dừng chân mà lén nhìn lại xem thử Trương Vệ có dõi theo mình không.

Để rồi đáp án mà nàng nhận lại là sự thờ ơ của Trương Vệ khi chàng đang bận trò chuyện với quận chúa.

Điều đó khiến nàng phiền lòng mà rời khỏi Trương Gia Bảo.

Vừa rời khỏi đó chưa bao lâu, nàng đã gặp Vương Doãn vừa đi thăm khám Lý gia về.

Trên đường phố hai người đã nói một số chuyện phiếm bên lề. Vô tình nhắc đến Đông Phương Nghi, làm Vương Doãn nhớ lại đêm hôm đó.

Sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, lão quay về phòng của mình mà không cảm thấy có điều gì bất thường.

Cho đến khi đến gần chiếc bàn chứa đầy sách y thuật thì lão nhận ra có gì đó không đúng. Trong lúc còn đang căng thẳng thì từ sau chiếc màn ngay giường ngủ một nam nhân che nữa gương mặt bằng mặt nạ bước ra.

Vừa nhìn thấy người này đa khiến Vương Doãn giật bắn mình.

"Là ngươi."

Nam nhân kia cũng không giấu diếm nói:

"Phải, hôm nay ta đến đây là vì người tên Trương Vệ."

"Trương Vệ. Ý ngươi là hài tử của Trương Bảo Chủ."

"Chính xác."

Bất ngờ vì sự hiện diện của người này chỉ là phụ, nhưng lớn nhất là lại có liên quan đến Trương Vệ. Mới đêm hôm trước lão còn đoán người đứng sau lưng chàng là một cao nhân.

Nay quả thật là như vậy.

Lão vui vì bản thân đã nhận định đúng, nên liền hỏi:

"Chẳng hay, tiểu tử Trương Vệ đã làm gì mà khiến ngươi phải ra mặt. Không lẽ nó là môn đệ của ngươi."

Trước câu hỏi đó, nam nhân lạnh lùng chắp tay ra sau lưng đáp:

"Hắn là ai không quan trọng, thứ mà ngươi cần biết chỉ đơn giản là yêu cầu của ngươi bọn ta chấp thuận nhưng hiện giờ chưa phải lúc."

Nghe đến đây, Vương Doãn nghĩ thầm.

"Là luyện dược."

Nam nhân thần bí tiến lại gần bàn và bỏ lên đó một túi nang sau đó nói tiếp:

"Trong đây là thứ ngươi cần dư dả dùng trong một thời gian dài, chỉ cần ngươi chiếu cố người của Trương gia thì không lo thiếu những thứ tương tự như này."

Vương Doãn thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, tiến đến mà kiểm tra vật mà nam nhân mang đến thì quả thật đều là những thứ mà lão yêu cầu, thậm chí còn nhiều hơn gấp trăm lần, khiến lão nhất thời choáng ngợp. Kể từ giây phút đó, lão đã đoán ra được trong tương lai không xa, Trương Vệ sẽ tạo nên một cơn sóng dữ, nhưng nào có thêt ngờ nó lại đến nhanh như vậy.

Bấy giờ kể xong câu chuyện của bản thân từng trãi , Vương Doãn thở dài một hơi cảm thán.

"Lão bằng hữu của ta ở Trương Gia, có được đứa con như vậy, quả không biết là nên vui hay buồn."

"Ta nghe nói, Trương thiếu chủ sắp đến Chương Dương một chuyến." Thẩm Y Y chậm rãi nhìn lên bầu trời đêm, lúc này trời không trăng, không sao chỉ là một màu đen kịt, như nôi lòng của nàng vô cùng trốn g trãi. "E rằng hắn đi lần này lành ít dữ nhiều."

Trầm ngâm lắng đọng một chút. "Thiết nghĩ, tiểu tử đó có người đứng sau lưng như Đông Phương Nghi, dù có đi vào ngõ cụt, tự khắc sẽ thành đất bằng." Nói đoạn, lão nhìn Thẩm Y Y đang đi bên cạnh mà tiếp. "Nếu ta đoán không sai đường chủ dường như có chút tình cảm với nó."

Giữa phố xá, đông người qua lại, Thẩm Y Y lại lọt thỏm vào mê cung của ái tình, nàng rõ ràng không đủ dũng khí để thừa nhận tình cảm của mình, bèn lắc đầu phủ nhận:

"Ta và hắn, suy cho cùng là có ơn trả ơn, có oán trả oán, tuyệt đối không có chuyện quá phận. Huống gì ngày sau, hắn công thành danh toại làm phò mã Tiên tộc, thì ta sao có thể sánh bằng."

Dù nói vậy, nhưng gương mặt của nàng đã thoáng hiện lên nét âu sầu, dù lớp phấn trang điểm có tinh tế che đi thì cũng không thể giấu đươc mãi. Là người từng trãi, Vương Doãn không cần nhìn chỉ cần nghe ngữ điệu của người bên cạnh là cũng đoán được tâm tư.

"Chuyện tình cảm nam nữ, phải tự bản thân nắm lấy, không được buông ra. Một khi đã để cơ hội trôi đi rồi, lại hối tiếc cũng đã muộn.

Nam nhân trong thiên hạ, có mấy ai một thê một thiếp. Chỉ cần người nguyện ý thì ắt chuyện sẽ thành."

Dứt lời, Vương Doãn chủ động đi nhanh về phía trước bỏ lại Thẩm Y Y đứng ngây người một lúc. Những lời Vương Doãn vừa nói có cảm giác cứ như lão đang nói với bản thân mình trong quá khứ, để tạo một tấm gương cho hậu bối như nàng vậy.