Chương 299: Quá khứ.

Tại Trương Gia Bảo lúc này, người qua kẻ lại liên tục , ai ai cũng bận rộn với nhiệm vụ của riêng mình nhằm sửa sang lại mọi thứ.

Mà không chỉ có Trương gia mà hầu hết những nơi bị tàn phá đều đang gấp rút sửa sang lại vật chất.

Mặc cho mọi người có bận rộn đến đâu, Lục Kiếm Bình vẫn không quan tâm đến. Nàng đi đến mà ngồi lại chiếc bàn trước gian phòng của Trương Vệ.

Bấy giờ nàng đưa đôi mắt, xinh đẹp đi quan sát mọi thứ đang diễn ra xung quanh. Bất chợt trong lòng lại nhớ về ngày trước.

Vào cái ngày mà nàng vừa rời khỏi vùng tối không gian, mà đứng bên ngoài Vấn Lạc Nhai. Cũng bởi vì mất dấu của Trương Vệ, nên nàng quyết định đứng tại đây để chờ đợi.

Bỗng nhiên, một cánh cổng không gian hình mặt kim cương, được mở ra mang theo một lời mời:

"Hãy bước qua đây, chúng ta cần nói chuyện."

Dù rằng không hiểu rõ chủ nhân của giọng nói kia muốn điều gì ở nàng, nhưng phải nói rằng nàng cũng đang tò mò muốn biết kẻ bên kia là ai.

Thế nên chẳng quá mất nhiều thời gian để nàng quyết định bước vào trong để gặp mặt đối phương.

Ở bên kia cánh cổng là một không gian nên thơ và trữ tình với một khu rừng hoa anh đào bên cạnh bờ hồ. Không đâu khác chính là Vấn Lạc Nhai.

Lúc này, Đông Phương Nghi đã ngồi sẵn trên chiếc bàn tròn thân thuộc, mà nhâm nhi ly trà nóng. Khi nhìn thấy, Lục Kiếm Bình xuất hiện thì mỉm cười, rồi nhẹ nhàng chỉ tay vào chiếc ghế đối diện:

"Đừng lo lắng, ta và ngươi không thù không oán đương nhiên cũng không có lý do gì để hại ngươi cả."

Nghe vậy, nàng không khách sáo mà đặt mông ngồi xuống ghế. Đuôi áo của Tiêu Dao Ngọc Y theo đó mà rủ xuống, trông vô cùng thướt tha.

Nàng quan sát người trước mặt một lúc liền nói:

"Ngươi đích thị là Đông Phương Nghi rồi. Mời ta đến có việc gì?"

Đông Phương Nghi nghe vậy thì nhận ra đối phương đã biết được mình là sư phụ của Trương Vệ liền không khách sáo vòng vo thêm nữa. Bèn đặt ly trà xuống bàn rồi nghiêm mặt nói:

"Ngươi có muốn biết quá khứ của mình và tất cả những mảng ký ức đã mất hay không."

Những lời nói này, đã khiến Lục Kiếm Bình vô cùng bất ngờ, nàng tự vấn:

"Làm sao mà ả ta biết được."

"Biết chứ."

Câu đáp của Đông Phương Nghi đã làm nàng giật mình, bất giác nói:

"Ngươi có thuật đọc tâm."

Trước sự chất vấn của đối phương, Đông Phương Nghi mỉm cười đầy ẩn ý đáp:

"Ngươi cứ cho là vậy đi, cũng đừng nên thắc mắc quá nhiều để mà làm gì."

Nói đoạn nàng đứng lên đi về Lục Kiếm Bình, rồi ghé sát tay nàng và nói:

"Ta có thể giúp ngươi tìm lại ký ức của mình, không những thế còn giúp ngươi biết được mục đích mà ngươi phải đến Trương gia nữa."

Lúc này, Lục Kiếm Bình liếc mắt nhìn đối phương với thái độ dè dặt nhất định. Nàng hừ lạnh một cái rồi nói:

"Tại sao ta phải tin ngươi. Đừng nghĩ rằng ngươi sống lâu hơn ta mà có thêt biết ta đang nghĩ gì, ngươi chẳng qua chỉ là mụ đàn bà sống dai mà thôi."

"Ngươi không tin cũng được, nhưng ta chỉ muốn nói với ngươi một điều rằng." Dù đối phương có ương ngạnh nhưng Đông Phương Nghi vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục rót vào tai đối phương những lời có thể gây kích động.

"Trương Vệ chính là chìa khóa cho những câu hỏi của ngươi."

Nói xong, nàng ngẩng đầu lên mà xoay người đi.

Chính câu nói vừa rồi đã khiến Lục Kiếm Bình khó chịu. Nàng có cảm giác bản thân đã bị người khác nắm được điểm yếu.

Quả thật, nàng đến Trương gia với một mưu đồ riêng, nhưng đến lúc này nàng vẫn không hề xác định giữa chính hay tà. Vậy nên, câu nói của Đông Phương Nghi như thể ép buộc nàng phải chọn.

Thế nên nàng lạnh giọng đáp:

"Ngươi nói thế chẳng qua vì sợ ta ám hại Trương Vệ thôi."

Nói đoạn nàng đứng lên định bụng sẽ rời đi. Đúng ngay lúc này, Đông Phương Nghi mới dùng đến con bài quan trọng nhất:

"Phong Thần trên tay ngươi, chẳng phải đang dần mất kiểm soát ư. Nếu không sớm tìm ra gốc rễ, không sớm thì muộn ngươi sẽ bị nó nuốt chửng."

Vừa nghe được lời đó, đã khiến Lục Kiếm Bình khựng người trong giây lác. Có vẻ như những điều mà Đông Phương Nghi vừa nói là đúng.

Tuy nhiên nàng đã điều chỉnh lại tâm trạng, quyết định không màng mà quay người quyết định rời đi.

Thấy vậy, Đông Phương Nghi tiếp tục tấn công:

"Chỉ cần ngươi dùng thêm hai lần thiên đạo ấn. Sẽ hoàn toàn bị nó không chế, đến lúc đó cũng hết cách."

Một lần nữa, đã khiến Lục Kiếm Bình do dự mà không tiếp tục di chuyển. Nàng bắt đầu đắn đo lựa chọn. Cuối cùng thì nghiêng nửa mặt hướng về phía Đông Phương Nghi mà nói:

"Vậy rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì."

Thấy cách làm của bản thân có hiệu quả, Đông Phương Nghi liền thầm cười trong bụng. Sau đó giơ một ngón tay lên hướng về phía đối phương và nói:

"Chỉ một điều thôi."

...

Chậm rãi nhắm mắt, Lục Kiếm Bình nhìn về phía thần khí trên cánh tay của mình. Mà lòng trĩu nặng. Tự nhủ:

"Quá khứ của mình sao ? Rốt cuộc đó là gì mà tại sao mình lại không thể nhớ bất kỳ điều gì hết. Mình có người thân không? Nếu có thì họ đang ở nơi nào ?"

Cũng chính vì điều kiện mà Đông Phương Nghi đã giao ước với nàng. Nên nàng mới cố gắng đến mức độ này. Ngoài ra nàng cũng rất muốn chấp nối những mảng ký ức đang vụn vỡ trong tiềm thức lại với nhau, bởi vì chúng chính là nguyên do khiến nàng không sao có được một giấc ngủ yên.

Thời gian càng trôi, thì thân thể nữ nhi của nàng dần cảm thấy mệt mỏi, nhận thấy bản thân đã xuống sức nàng bèn dựa lưng vào ghế hướng tầm nhìn về phía cửa phòng. Định bụng sẽ chợp mắt một chút mà chờ đợi Trương Vệ.

Đến đầu giờ Tuất, khi đã xong những chuyện bên ngoài, Trương Vệ mới quay lại Trương gia. Lúc về đến trước cửa chàng nhìn thấy Kiếm Bình đã ngủ quên trên ghế từ bao giờ.

Sau khi quan sát nàng được một lúc, chàng đã đi vào trong và lấy một chiếc chăn ra đắp lên người nàng.

Nàng lúc bấy giờ, người dựa lên bàn, lấy tay làm gối kê đầu mà say ngủ. Nhìn được điều đó, Trương Vệ cũng không kiềm lòng được mà tự nói thầm:

"Cô nương này, trước đây luôn tỏ ra dữ tợn với ta. Nay đột nhiên trở nên dịu tính thế này quả thật là không quen."

Mặc dù, nói từ lúc nàng đến với Trương Gia cả hai đã gặp nhau không ít, chủ yếu là vì công việc và nhiệm vụ. Nhưng chẳng bao giờ thấy nàng tỏ rõ mệt mỏi như thế.

Thực tế, trong những ngày Trương Vệ bị nhốt trong nhà ngục. Nàng đã luôn kề cận kế bên chăm sóc, không dám chợp mắt dù chỉ một chút.

Đến tận giây phút này mới lơi lỏng phòng bị được giây lát để có thể nghỉ ngơi.

Cho nên, Trương Vệ cũng không muốn làm phiền bèn ngồi xuống bên cạnh nàng, canh chừng muỗi hay những thứ khác có thể kinh động đến nữ nhân.

Còn chàng thì lặng lẽ suy nghĩ về kế hoạch sắp tới. Thời gian trôi qua được một lát thì Tại Thiên đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng này thì đi đến gần đặng hỏi han.

Khi vừa nghe thấy tiếng bước chân, Trương Vệ đã ngay lập tức quay đầu ra dấu hiệu im lặng. Buộc Tại Thiên đứng yên một chỗ.

Sau đó thì đích thân đến gần nhỏ giọng hỏi:

"Ngươi đến tìm ta có chuyện gì sao?"

Tại Thiên liền gật đầu đáp lại:

"Hiện giờ, Thẩm Y Y cùng quận chúa Lạc Lạc đều đang ở chỗ bảo chủ chờ người đến đó."

Vừa nghe hai cái tên này, bất giác khiến Trương Vệ nhướng mày đầy bất ngờ khi nghe tin.