Chương 298: Từ giờ hai ngã.

Cuộc chiến tranh vừa đi qua để lại một nữa Đế Đô chìm trong nỗi u buồn thống khổ.

Vết thương này sẽ rất lâu nữa để có thể khôi phục lại được như xưa.

Dưới cái thời tiết se se lạnh, Trương Vệ một thân một mình đi lên ngọn đồi ở ngoài thành. Trước đây chàng lên đồi với tâm trạng háo hức nên bước chân vô cùng thanh thoát, nhưng giờ đây lại có cảm giác như đang đeo chì, nặng nề mà lê bước.

Khi đến được nơi cao nhất, chàng đứng xoay người nhìn về phía thành trì xầm uất của Tiên tộc với một tâm trạng không biết là nên phẫn uất hay chỉ u buồn là đủ.

Một lác sau, chàng tiến đến nơi gốc cây thân thuộc mà ngã lưng xuống thảm cỏ xanh.

Dưới những cơn gió mang đến những hương vị đến từ phương xa, đồng thời nó cũng mang trở về trong tâm trí chàng hàng loạt những ký ức xưa củ. Về một người mà lúc này chàng không biết nên gắn cho đối phương loại cảm xúc gì mới đúng.

Hận ư?

Không hẳn, vì những người mà nàng đã xuống tay đó, đối với chàng không hề có một chút máu mủ ruột thịt, họa chăng chỉ cùng chung một gia tộc mà thôi. Nhưng suy xét đến cùng chàng cũng chưa từng xem họ là người thân, nên dù cho họ có chết chàng cũng không rơi một giọt lệ tiếc thương.

Vậy cảm kích sao ?

Cũng không hẳn, bởi vì nàng đã ra tay rất nặng đối với người trong gia đình chàng. Dù đã để người còn sống nhưng như thế cũng đã chạm đến làn ranh của giới hạn mà một mối quan hệ có thể bước đến bờ vực chấm dứt. Hơn thế nữa lúc này, chàng và đối phương đã ở hai chiến tuyến chính tà, không thể về chung một mối, lý tưởng về cơ bản cũng đã khác nhau từ tận gốc rễ.

Thâm tâm chàng đau khổ nói thầm:

"Vậy đây chính là điều tỷ đã nói."

"Không thể quay đầu."

Bất chợt một giọng nói thân thuộc truyền đến tai chàng. Khiến chàng, quay người sang nhìn chủ nhân của giọng nói ấy đang ngồi bên cạnh.

Người vừa đến có mái tóc suôn dài, cùng đôi mắt u buồn. Nàng là Lý Linh Ngọc

Nhìn thấy người mà bản thân đang nghĩ tới, đã hiện diện ngay trước mắt. Chàng không sao kiềm nén được cảm xúc đang trào dâng trong cơ thể.

Với ngữ khí dằn khó chịu, chàng cao giọng hướng về phía nữ nhân mà nói:

"Tại sao tỷ lại làm vậy ? Chẳng phải những người đó là thân nhân của tỷ hay sao?”

Trước sự chất vấn của chàng, Lý Linh Ngọc lộ rõ sự tranh đấu nội tâm. Nàng trầm ngâm một lúc rồi nhẹ giọng đáp:

"Người thân ư ? Ruột thịt sao ? Đối với ta mà nói không có ai trong số họ là gia đình cả."

Giọng điệu của nàng vừa cay đắng lại vừa đau khổ. Làm Trương Vệ không thể mở thêm lời nào làm khiến tổn thương thêm được nữa. Bèn cúi đầu lặng thinh.

Chàng cũng là người hiểu chuyện, trước đây chàng cũng đã từng chứng kiến những gì mà gia đình đã đối xử với nàng. Vậy nên những lời vừa rồi chẳng qua là buộc miệng hỏi mà thôi, chứ thâm tâm chàng chỉ muốn biết nàng vẫn bình an là được.

Nhưng chàng đâu biết rằng, lần này Lý Linh Ngọc bất chấp nguy hiểm mà đến đây tìm chàng, là có một mục đích riêng. Vậy cho nên rất nhanh, nàng đã lấy lại được tinh thần mà chủ động mở lời:

"Đệ đang trách ta vì gây ra thương tích cho gia gia đệ đúng chứ."

Bất ngờ bị nói trúng những suy nghĩ trong lòng, khiến Trương Vệ giật nảy mình.

Theo phản xạ tự nhiên mà mắt cứ chớp liên hồi, đồng thời chàng chủ động đưa tầm nhìn đi nơi khác tránh đối mặt với Lý Linh Ngọc.

Cho dù chàng có làm gì đi nữa, thì bầu không khí căng thẳng này khiến chàng không thể bình tâm được mà bối rối giải bài:

"Thật... thật ra đệ cũng không... không biết nên đối diện với chuyện này như thế nào. Nếu nói đệ không giận tỷ là nói dối... đệ thật sự muốn hỏi tỷ cho ra lẽ... chuyện này..."

Giọng nói, ấp úng câu từ không rõ ràng được chàng thốt ra từ trong cuốn họng.

"Ta thật sự đã làm chuyện đó... không có lời gì biên minh hay tránh né cả." Lý Linh Ngọc lắng nghe Trương Vệ nói thì đột nhiên ngắt ngang lời, rồi dùng ngữ điệu mạnh mẽ khẳng định điều bản thân làm, tuyệt không phủ nhận.

"Đệ muốn giết ta để trả thù cho gia tộc, hay đơn giản là thế thiên hành đạo thì cứ việc. Ta không hề trách đệ đâu."

Vừa dứt lời, ánh mắt của nàng cố gắng nhìn thấu cảm xúc trên gương mặt của chàng để thử dò xem thái độ của chàng đối với mình ra sao.

Nhưng khi nhìn thấy hành động lãn tránh, như thể đang đấu tranh dai dứt trong lương tâm của chàng thì nàng đã ngầm hiểu ra mọi điều.

Bấy giờ, nàng đưa cả bàn tay phải của mình tiến đến và chạm vào tay thuận của Trương Vệ. Rồi bất giác nở một nụ cười tựa như vô cảm, sau đó lấy ra một thanh đoản đao ngắn đã cất giữ trong đai lưng ra. Và...

Phập!!!

Tự tay, nàng đã cắt đứt ngón út của mình, trước sự bàng hoàng chứng kiến của Trương Vệ.

Nàng ra tay quá nhanh, đến độ chàng còn không kịp phản ứng cũng như nắm rõ chuyện gì đang xảy đến.

Máu từ bàn tay của nàng loan ra từ nơi vết thương chạm đến tay chàng mang theo một cảm giác lạnh lẽo.

"Ngày trước, tại nơi đây chúng ta cùng nhau thề làm tỷ muội... một đao ngày hôm nay, sẽ chấm dứt lời hứa đó. Từ giờ hai ta không còn quan hệ gì nữa."

Lúc đầu chàng còn không hiểu lý do tại sao, nhưng nhờ câu nói này chàng đã hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện. Khi xưa, cả hai đã dùng ngón út để móc tay với nhau thề rằng sẽ xem nhau như huynh tỷ muội ruột thịt.

Nhưng giờ nơi ngón tay ấy của nàng đã không còn, minh chứng cho tình thân từ giây phút này đã không còn tồn tại nữa. Bất giác chàng đưa mắt nhìn gương mặt lạnh tanh không có cảm xúc nào của nàng. Thì nặng nề thở ra một hơi:

"Tỷ..."

Không để Trương Vệ nói thêm điều gì, Lý Linh Ngọc liền đứng lên. Hướng tầm nhìn về nơi xa. Tại nơi vết thương đang chảy máu được nàng hóa phép để cầm lại. Sau đó nói:

"Trên đời này không còn Lý Linh Ngọc nữa, từ giờ hãy gọi ta là Huyết Lệ."

Vừa dứt câu, nàng đã bước lên vài bước định sẽ mượn gió đông phong mà rời đi. Tuy nhiên vừa đúng lúc Trương Vệ đứng lên định ngăn lại thì nàng đã nói thêm những lời được xem như là cuối cùng là phần nhân tính Lý Linh Ngọc còn tồn tại:

"Trên con đường đi của đệ sau này, chắc chắn sẽ gặp nhiều chông gai. Thứ lỗi vì tị tỷ tỷ này không làm tròn bổn phận. Tuy vậy ta có một việc muốn đệ giúp, không biết đệ có thành toàn cho ta không."

"Được tỷ cứ nói." Trương Vệ đáp.

"Lý Hưng nó còn nhỏ không hiểu chuyện. Ta e rằng nó sẽ gặp những chuyện không hay. Ta muốn đệ giúp nó đứng lên ngai vị cao nhất của Lý Gia. Chỉ tiếc rằng ta để sổng Lý Tấn, nhưng ta có lẽ không có cơ hội để ra tay, nên chỉ có thể nhờ đến đệ. Vì luận theo vai vế Lý Tấn vẫn thua nó rất xa. Chỉ cần đệ giúp nó, ta sẽ tha chết cho đệ ba lần, tuyệt đối không hai lời."

Trước sự thỏa hiệp này, Trương Vệ gật đầu đáp:

"Được, chỉ cần đệ từ Chương Dương về. Lý Gia tông chủ chắc chắn sẽ thuộc về Lý Hưng."

Nói đoạn, chàng bước đến gần Lý Linh Ngọc và mạnh giọng nói:

"Tuy nhiên, tình tỷ muội chúng ta, chỉ có tỷ là từ bỏ đệ. Nhưng đệ chưa từ bỏ tỷ, lần tới gặp lại đệ vẫn sẽ không xuống tay."

Vì cả hai đang không cùng nhìn về nhau nên Trương Vệ không nhìn được biểu cảm của nàng, nhưng bất chợt chàng thấy một vài giọt nước từ phía nàng bay đến má của mình khiến chàng tự hỏi:

"Là nước mắt sao. Tỷ ấy đang khóc ư."

Dù Trương Vệ có nói vậy, nhưng Lý Linh Ngọc vẫn lạnh lùng đáp:

"Ngươi muốn làm gì đó là chuyện của ngươi, như ta đã nói sẽ tha cho ngươi ba lần."

Vừa dứt lời nàng đã biến mất.