Kẻ bí ẩn áo đen sau khi vượt qua được cánh cổng hắn đã đặt chân đến khu rừng sương mù.
Vốn dĩ, những người xâm phạm trái phép sẽ không thể trực tiếp đến thẳng Dị giới mà buộc phải đi qua nơi này mới có thể tiến vào Thiên Tư Lộ.
Nhưng phải biết rằng nơi đây trùng trùng nguy hiểm với những thực thể không thuộc về phàm tục. Trên thực tế chúng đến từ dị vực, một nơi đen tối và hắc ám nhất Dị giới, vì lẽ đó chúng mang trong người nguồn sức mạnh không thể xem thường.
Không biết, kẻ xâm nhập có nắm được điều này hay không. Nhưng với phong thái tự tin của mình, có vẻ như hăn không cần biết đến những mối nguy hiểm đó đáng sợ đến đâu.
Cứ thế hắn hiên ngang bước đi trong sương mù mà không hề nao núng.
Không lâu sau, một quái thú đã thình lình xuất hiện chặn trước lối đi của hắn.
Thân thể nó to lớn cao gần hai trượng. Với gương mặt bặm trợn như lợn rừng cùng hai chiếc răng nanh sắc nhọn, ngoài ra thân thể mang theo một màu đỏ cam đặc trưng. Đồng thời, nó vác theo một cây đao to và dài hơn hai trượng.
Hơn nữa nó còn có thể đi lại như người thường thậm chí là vượt trội hơn rất nhiều với tận bốn chân và hai tay.
Khi thấy kẻ lạ đột nhập lại còn hiên ngang bước đi xem nó như là không khí thì nó liền trở nên nóng giận.
Tức thì sinh vật này bèn dậm chân một cái thật mạnh đập tan màn sương, rồi gầm thét hướng về phía kẻ thù.
Chính nhờ chiêu thức này đã khiến mũ trùm đầu rơi xuống làm lộ ra một nhận dạng nam nhân với ngũ quan hài hòa và còn khá trẻ. Điều đặt biệt nhất là đôi mắt của hắn chứa đầy sự thù hận.
Vừa bị đối phương đe dọa bằng thứ sức mạng vượt trội, đã khiến những bước chân của nam nhân này buộc phải dừng lại.
Tuy nhiên, hắn không hề có ý định thoái lui. Mà hằn hằn hiện lên sát ý.
Bỗng nhiên có một cơn gió từ đâu thổi qua khiến sinh vật kia thoáng mất tập trung.
Nhận ra cơ hội đã đến, nam nhân đã nhanh chóng vận khí vào hữu thủ. Bàn tay bất chợt duỗi thẳng, lòng bàn tay đồng thời khép lại tạo ra một món vũ khí nhọn không thua gì đao kiếm.
Xẹt... xẹt.
Chỉ trong một cái tích tắc thời gian, hắn đã xé toạc lồng ngực đối phương đồng thời đập nát vũ khí mà kẻ địch còn không kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Chỉ còn nghe thấy.
Bịch...
Sau đó, hình thể to lớn của nó đã ngã lăn ra đất, máu từ đó loan ra, sinh vật kia đã chế trên vũng máu của chính mình.
Giải quyết xong vật cản đường, nam nhân lạnh lùng tiếp tục bước đi mà không một lần ngoảnh lại.
Ở trong khu rừng sương mù không có ngày hay đêm mà muôn đời muôn kiếp vẫn chỉ là một màn sương tím hồng phấn che đi hết thảy mọi thứ đến độ nhàm chán.
Bước đi chẳng bao lâu, hắn đã đi đến một phế tích ngàn năm. Nơi này có một bãi sân rộng và một bức tường lớn in hằn trên một ngọn đồi nhỏ.
Trên bức tường đó là hình ảnh một con rồng bị quấn đầy xiềng xích.
Thực chất, nơi đây vốn dĩ là nơi nơi phong ấn Hắc Long thượng cổ. Cho nên bao trùm lấy không gian nơi này là một màu u ám đến rùng mình.
Nhưng có vẻ như nam nhân này chẳng mải mai quan tâm đến, thứ mà hắn cần xem ra là Hắc Long. Cho nên hắn cứ bước những bước chân đầy tự tin mà tiến về phía trước.
Đột nhiên, hai bức tượng đá khắc hình hai xà nữ to lớn hơn mười trượng được dựng ngay lối vào bắt đầu chuyển động và nhanh chóng hiện nguyên hình.
Chúng cầm lấy đinh ba tấn công hắn từ phía sau.
Rầm.
Tức thì, một âm thanh lớn vang lên, mang theo một lớp khí dài đặt. Cứ tưởng đòn tấn công bất ngờ này sẽ mang lại hiệu quả, nhưng nào ngờ xung quanh nam nhân kia được bọc bởi một tâm màn năng lượng vững chắc không dễ dầu gì có thể xuyên phá.
Lúc nhận ra được điều đó thì hai xà nữ đã vô cùng kinh ngạc. Tuy nhiên luận vêc hình thể họ vẫn tỏ ra áp đảo so với con người thông thường, nên đã dùng đến thân rắn to lớn thay cho vũ khí mà tấn công nam nhân một cách dồn dập.
Phát ra âm thanh
Uỳnh... uỳnh.
Liên hồi.
Cho đến khi chúng nhận định, đối phương không chết cũng bị thương tám bảy phần mới thì mới dừng lại, sau đó thì chúng trườn người đến chắn trước mặt phế tích Hắc Long, án ngữ ngay tại lối đi, không cho bất kỳ ai tiến đến gần.
Phải nói rằng, gương mặt của chúng thật sần sùi và kinh tởm, thi thoảng lại lè ra chiếc lưỡi dài đỏ thẫm cùng đôi mắt thì không thua gì rắn chúa hung tợn.
Bấy giờ, con rắn bên phải, quan sát động tĩnh một lúc lâu liền cười một nụ cười dị biệt và nói:
"Khứa khứa. Tiểu tử này là ai mà lại dám đến đây phá hoại giất ngủ trưa của bọn ta vậy chứ."
Nghe vậy, xà nữ còn lại cũng tiếp lời:
"Là ai cũng không hề gì, quan trọng là có kẻ đến mua vui cho chúng ta là được."
Khi chúng còn đang vui đùa tung hứng thì nam nhân kia đã bộc phát ra chân khí xé tan lớp bụi khói đang bao phủ lấy bản thân.
Để rồi uy lực của nó khiến đối phương được một phen thất kinh. Vừa nãy dù bị tấn công đến mức thừa sống thiếu chết nhưng lại không hề khiến hắn có bất kỳ tổn hại nào, ngoài việc một mảnh áo nơi lưng của hắn đã bị rách một đoạn.
Ngược lại, càng khiến nam nhân kia điên tiếc hơn. Hắn lạnh giọng nói:
"Hai người các ngươi có một cơ hội được sống, nếu như lúc này bỏ vũ khí xuống mà quy phục ta."
Đứng trước thái độ này của nam nhân trẻ, hai xà nữ bất ngờ. Liền buộc miệng nói:
"Sao chứ!"
"Ngươi là kẻ nào mà dám buông lời ngông cuồng."
Bấy giờ, nhờ sức mạnh được bộc phát mà thông qua đó có thể dễ dàng nhận ra trên lưng của nam nhân kia có một hình xăm rồng. Nhưng bất ngờ thay đó lại là rồng có cánh.
Đối diện với một sự thật động trời, cả hai liền trở nên choáng ngợp mà nhanh chóng trở về nhân dạng con người, rồi quỳ gối trước vị nam nhân.
Xà nữ đầu tiên bên phải nói trước:
"Tôi Mộc Lệ."
Tiếp đến là người còn lại.
"Tôi Hậu Khanh."
Sau đó cả hai đồng thanh, đồng thời chắp tay về phía nam nhân.
"Nguyện đi theo Ma Tôn."
Hai xà nữ dù đã biến thành nhân dạng con người nhưng chúng vẫn không thể che giấu được sự tà ác đã ăn mòn đến tận sâu bên tronh linh hồn. Hai người bọn họ vốn là hộ pháp của Hắc Long, năm xưa khi hắn bị phong ấn chúng đã đến đây để bảo vệ thân xác của chủ nhân.
Nhằm chờ đợi một ngày Hắc Long sẽ hồi sinh chuyển kiếp. Tuy nhiên đối diện với bản thể trước mặt là Ma Tôn họ không dám liều lĩnh để bán mạng.
Vốn dĩ Ma Tôn cùng Hắc Long là đồng minh thân cận, cùng đều là những kẻ tà ác, trời đất bất dung. Phải nói rằng, hai kẻ này cũng không phải là bầy tôi trung thành, thấy người nào mạnh thì sẽ theo mà thôi. Miễn sao tự do giết chóc là được.
Khi thấy hai xà nữ đã quy phục. Nam nhân liền thu lại khí và nở nụ cười bí hiểm.
Hắn chính là Ma Tôn đời kế cận Dương Thanh. Mục đích mà hắn đến đây là để kiếm thêm đồng minh cũng như là nguồn sức mạnh mới.
Không đâu khác thứ hắn cần lúc này chính là thân xác của Hắc Long. Không để phí thời gian, hắn chậm rãi đi qua hai người rồi đến gần Hắc Long. Sau đó nói:
"Kể từ giây phút này. Ma tôn chính thức được tái sinh."
Nói đoạn hắn chạm tay vào phần thân Hắc Long. Rồi dùng khả năng của bản thân hút lấy sức mạnh của nó.
Bấy giờ mặt đất rung chuyển không thua gì một trận động đất.
Thân thể Hắc Long bị chôn vùi trong đất đá bắt đầu bị bong tróc ra. Khiến vật chất rơi xuống như mưa.
Hai xà nữ sau khi quy phục chủ nhân mới, đã ngay lập tức ra tay biến những tạp vật vào hư vô. Chỉ cần một cái vung tay là đã không còn lại gì.
Chỉ chưa đầy một khắc hắn đã nuốt chửng thân xác của Hắc Long trực tiếp hấp thụ sức mạnh của thần thú này vào người.
Tức thì cơ thể hắn thoáng chớp lên một lớp da rồng đen. Dương Thanh nhìn thấy dấu hiệu đó thì nở một nụ cười lớn.
Hahaha.
Hai xà nữ cùng đồng điều với chủ nhân mà nở một nụ cười chung vui. Sau đó Mộc Lệ, tiến đến gần hắn và nói:
"Chủ nhân, không biết tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu."
Dương Thanh lạnh giọng:
"Ta dẫn các ngươi đi giết người. Đến khi mùi máu tanh khiến ta thấy thích thú thì thôi."
Nhận được câu trả lời, Hậu Khanh đưa lưỡi ra liếm tay đầy thích thú.
Bất chợt trong lớp đất đá, xuất hiện một viên bảo châu màu đen tím. Gây ra sự chú ý cho Dương Thanh. Ngay lập tức hắn đưa tay ra hút lấy bảo châu đó vào lòng.
Hắn xem xét một hồi rồi nói:
"Chẳng lẽ đây là một trong Thất Linh Châu."
Cả hai xà nữ thậm chí còn không biết sự hiện diện của nó. Nên cũng đều khá ngạc nhiên. Vậy nên Dương Thanh tạm thời thu nó lại sau đó sẽ tính tiếp.