Chương 296: Tròn vai.

Vừa nhìn thấy Nhiếp Khang, Lạc Lạc đã không giấu được sự cảm kích. Nàng không thể ngờ, một người như hắn lại có thể đứng ra bảo vệ Trương Vệ. Nên vội tiến đến định nói những lời cảm tạ.

Tuy nhiên Nhiếp Khang dường như đã nhận ra điều đó liền giơ tay mà ngăn lại. Sau đó hắn phất tay. Tức thì những quân lính canh phòng ngoài cửa liền nhanh chóng đi khỏi. Khi chắc chắn đã không còn ai nữa. Nhiếp Khang mới bắt đầu nói:

"Quận chúa, người không cần nói những lời khách sáo với tôi. Chẳng qua đó là nhiệm vụ mà một bầy tôi nên làm. Trương Vệ đang nằm trong diện tình nghi vì đã ngồi lên Vương tọa. Đương nhiên hắn nắm trong tay long mạch Tiên tộc, hiển nhiên không thể để hắn chết một cách dễ dàng."

Trước những lời nói của hắn, khiến sự cảm kích của nàng phần nào cũng tan biến. Nàng bèn lùi lại đỡ lấy cánh tay Trương Vệ đang đầy rẫy thương tích, quần áo rách rưới mà đau xót.

"Ngươi có thể mở lời được rồi." Nhiếp Khang nói tiếp.

Nghe vậy, Trương Vệ liền cất lời:

"Đa tạ."

Sự thật là như thế nào thì phải nói rằng. Trước lúc pháp trường diễn ra, Nhiếp Khang đã đến phòng giam của nhóm người Trương Vệ. Hắn mở cửa bước vào, sau đó sai người đưa Lục Kiếm Bình cùng Tại Thiên đi trước, chỉ để mình chàng đang bất tỉnh ở lại.

Hắn ngồi đó một lúc.

Sau đó, lớn giọng nói:

"Ngươi có thể tỉnh lại được rồi, xung quanh đây chẳng còn lại ai nữa. Ngươi dùng Quy Tức Công, để làm chậm hơi thở của chính mình, làm kinh mạch hỗn loạn. Dù có tác động đến thế nào cũng không thể khiến người cảm thấy đau nhức. Chẳng qua ta đã nhận ra, mà nhắm mắt cho qua. Nên giờ hãy tỉnh lại mà nói chuyện với ta một chút."

Tức thì, Trương Vệ mở trừng mắt. Sau đó ngồi dậy, mỉm cười.

Sự thật đúng như những gì Nhiếp Khang đã nói, chàng đã dùng đến Quy Tức Công nhằm tránh khỏi những sự tra khảo không cần thiết. Vì chàng biết rằng Tiên giới sẽ có những phạt hình vô cùng khiếp đảm. Chẳng may chàng chịu không được, mà lỡ miệng thì sẽ rất bất lợi. Tuy nhiên thứ mà chàng không đoán ra là Nhiếp Khang một quân sư Tiên giới lại giúp mình. Chàng mặt đối mặt với đối phương, nghiêm giọng hỏi:

"Thật ra là ngươi muốn gì ở ta."

Nhiếp Khang mỉm cười nói:

"Chẳng qua ngươi đang nắm trong tay vận mệnh Tiên tộc, ta không muốn Tiên vương bị lời xúi giục của gian thần mà ảnh hưởng đến sự hưng thịnh ngàn năm của Tiên giới."

Nói đoạn, Nhiếp Khang đưa ra một tờ giấy đặt trước mặt chàng rồi nói tiếp:

"Hôm nay ra pháp trường, chẳng qua chỉ là hình thức. Tiên vương đã có quyết định sẽ đem ngươi đi chiếm thành Chương Dương theo lời sàm ngôn của Phục Hổ La Hán. Đây chẳng khác gì một án tử gián tiếp, vì ở đó có Tứ trưởng lão Ma Tộc Lại Xuân Môn. Cho dù ngươi có người đứng sau cũng chưa chắc có thể chiếm được.

Chẳng qua hạn ba năm đó để hắn tìm Huyết Long Châu nhằm xem ngươi có sở hữu Vương tọa thật hay không. Lúc đó ngươi quay về dù thắng hay bại cũng sẽ bị giết. Ngươi cũng không thể trốn được, vì trong tay Tiên tộc là gia tộc cùng người nhà ngươi.

Tuy nhiên trước mắt không thể để ngươi chết trên chiến trường trước khi xác minh thực hư.

Tờ giấy này là tờ giấy đề bạc, khi ngươi được tạm tha thì hãy đến Trung Châu ở Hoa Nam. Tướng lĩnh ở đó là Chu Diên sẽ cho ngươi mượn quân để tiện bề hành sự."

Trương Vệ nghe những lời này, thì chỉ cười thôi. Chàng nghĩ thầm.

"Tên này rốt cuộc là trung thần, hay có âm mưu gì khác mà lại nói ra hết mọi chuyện cho ta."

Dù nghĩ vậy nhưng Trương Vệ vẫn cầm lấy tờ giấy đề bạt mà bỏ vào người. Khi thấy chàng đã nhận lấy thì hắn nói tiếp:

"Chút nữa tốt nhất lúc ra pháp trường ngươi cứ vờ tỉnh lại. Sau đó dù có bị hỏi gì cũng không nên lên tiếng. Vì nếu ngươi lên tiếng thì quần chúng cùng bá quan sẽ có cớ để hỏi dồn. Lúc đó tính mạng của ngươi cũng không được đảm bảo."

Dứt lời, hắn đứng lên mà rời đi. Trương Vệ chỉ nhìn theo bóng lưng hắn mà nghĩ ngợi một chút. Cuối cùng chàng quyết định làm theo cho tròn vở diễn.

Lúc này, đứng trước Nhiếp Khang chàng không biết nên nói gì. Vì bấy giờ, chàng nhận thấy rằng, kẻ trước mắt chàng rất có khả năng là một kẻ mưu tính thâm sâu.

Lén lút hành động sau lưng quân vương của mình như thế thì quả thật bất minh.

Tuy nhiên, việc trước mắt, chàng cứ thuận theo mà hành động, nên không vội mà đắc tội với y. Quả thật chàng diễn vai diễn, đạt đến mức, người khác còn không nhận ra chàng chỉ là giả vờ, thì đến người thân chàng làm sau có thể biết được chuyện gì đã xảy đến với chàng. Nếu chàng không trực tiếp nói ra chứ.

Tránh để thời gian trôi qua trong lãng phí, Nhiếp Khang nói:

"Theo lệnh của thánh thượng các ngươi có mười ngày trước khi xuất phát. Hãy tranh thủ mà đi cho nhanh. Ta chỉ giúp được bao nhiêu đó thôi."

Dứt lời hắn biến ra khay đựng thần khí của cả ba người: Phong Thần, Nghịch Thủy Hàn Băng Kiếm, Thần Thạch Hỏa Viêm và Định Hải Thần Châu.

Khi nhìn thấy chúng, chàng biết rằng nhiệm vụ sinh tử đã được bắt đầu. Chàng mỉm cười rồi nói:

"Quân vương Tiên giới thật là chu đáo, thật khiến người đời khâm phục."

Dứt lời chàng tiến lên nhận lại Thần Thạch Hỏa Viêm rồi cất nó vào trong người. Tại Thiên cùng Lục Kiếm Bình cũng tương tự như vậy.

Khi đã không còn gì bất kỳ lý do gì nữa. Trương Vệ cùng với nhóm của mình liền tranh thủ rời khỏi thủ phủ của Tiên giới, mà không có Lạc Lạc theo cùng.

Chẳng bao lâu sau, họ bước chân ra đến bến thuyền đã được chuẩn bị sẵn, thì bất ngờ thay đã có một người đứng đợi họ từ trước.

Và sự bất ngờ còn nhân lên gấp bội khi người đó lại là Khuất Duy Công, đáng lý cậu ta đã rời đi với phần thưởng hậu hĩnh đến từ Tiên tộc như Lý Tấn đã làm, những cậu ta đã một mực từ chối nhận lãnh nó.

Bấy giờ, khi vừa nhìn thấy nhóm người Trương Vệ đang đi tới, thì cậu ta nhanh chóng bước ra chặn đường. Trước sự kinh ngạc của hết thảy. Khuất Duy Công nói:

"Chỉ với sức của các người làm sao có thể chiếm được Chương Dương. Vậy thì hãy để ta theo cùng."

"Hả!!!"

Khi mọi người còn đang ngạc nhiên thì Trương Vệ lại lấy làm mừng rỡ.

Chàng không một chút do dự mà tiến đến giơ tay ra như lần trước kia hướng về phía Khuất Duy Công mà chờ đợi.

Lần này, Khuất Duy Công không chần chừ nữa, mà chấp nhận lời mời kết bạn với chàng.

Cả hai bắt tay nhau trong ánh nắng hiền hòa của Tiên giới.

Sau khi có thêm một thành viên, Trương Vệ cùng nhóm của mình lên thuyền mà rời khỏi Tiên giới từ trên không. Trước khi đi chàng ngoảnh mặt nhìn lại Lăng Tiêu Thành một lần. Sau đó nở nụ cười nói thầm:

"Các người đã thả hổ về rừng. Binh biến này chỉ mới là khởi đầu."

Vừa dứt lời, lúc bấy giờ, thoáng hiện ra trên gương mặt của chàng hình bóng của Trang Minh Viễn. Sau đó thì chàng đi lại vào khoang tàu mà nghỉ ngơi.

Đồng thời điểm ấy.

Trước cảnh cổng to lớn ngoài khơi Hoa Đông Nam. Có một con thuyền nhỏ đang chở nam nhân trùm đen kín cả người. Kẻ này đứng giữa biển cả mênh mông sóng dữ mà không hề nao sợ. Hắn đưa ánh mắt về phía cánh cổng ngăn cách hai thế giới mà bừng sáng lên ánh sáng đen quỷ dị.

Chẳng bao lâu sau, hai tay hắn xuất ra hai luồng hắc khí. Sau đó chỉ kịp nghe thấy một tiếng hừ xuất ra từ cuống họng.

Hắn đã bay thẳng về phía cảnh cổng với thái độ vô cùng hung hăng.

Cổ năng lượng trên tay hắn khi vừa chạm đến cảnh cổng đã lập tức sinh ra sự kháng cự mạnh mẽ.

Thông thường, chỉ có người bên trong mới có thể mở được cánh cổng từ phía đó. Còn kẻ ở ngoài khó lòng có thể xoay chuyển được nó dù là một chút. Vậy kẻ này thật sự muốn làm gì? Hắn nghĩ rằng bản thân thực sự có thể làm được điều đó.

Bấy giờ, hắn đang gắng sức phát công, đến nổi hắn đã dùng đến cả hai tay để đẩy. Khiến luồng hắc khí vì thế mà được nhân rộng lên, khuấy động làm biển cả động mạnh.

Năng lượng từ người hắn bức ra mỗi lúc càng mạnh hơn. Để rồi chưa đầy một khắc sau, một khe sáng từ bên trong đã chiếu ra bên ngoài.

Dấu hiệu cho thấy, hắn đã thành công mở được cánh cổng Dị Giới.

Tức thì, hắn như một cơn gió, lẻn qua khe cửa hẹp mà tiến vào trong.