Chương 295: Pháp trường.

Tại Thiên khi thấy Trương Vệ đã tỉnh thì vui mừng nói:

"Người đã tỉnh."

"Đến giờ mới dậy, sao không ngủ thêm mấy năm nữa."

Lục Kiếm Bình tuy đôi lúc có nóng giận nhưng lời nói luôn không mấy thiện cảm cho lắm nhất là đối với cá nhân Trương Vệ. Nghe những lời quan tâm ấy chàng chỉ cười mà nói:

"Xin lỗi, đã kéo mọi người vào chuyện này rồi."

Vừa nói chàng vừa đưa ánh mắt quét quanh qua cảnh vật trước mắt. Hiện giờ, Lục Kiếm Bình cùng Tại Thiên bị trói hai bên tả hữu chàng, Kim Mã cùng Tiểu Bảo đồng dạng bị nhốt vào ngọc châu treo trên đỉnh đầu, không những thế ở phía sau lưng ba người là ba quân lính tiên giới đã được trang bị đao Trảm Tiên.

Họ chỉ cần chờ hiệu lệnh của quân vương là sẽ ra tay ngay không chút nương tình.

Theo lời thiên hạ đồn thổi, chỉ với một đao, chém xuống thì hồn bay phách lạc, đừng nói là đầu thai chuyển thế, đến nhục thể cũng không còn. Như vậy đủ thấy xử trí một phàm nhân như chàng mà dùng đến thần khí quả thật là xem trọng.

Ngay lúc này, tập trung xung quanh pháp trường là quân đội Tiên gia cùng người dân tiên tộc, ước chừng có đến hàng triệu triệu người hiện diện ở đây.

Họ đến đây chỉ với một mục đích được chứng kiến dung mạo của chàng mà thôi.

Khi thấy rồi thì lời bàn luận không dứt:

"Đó là Trương Vệ đó."

"Tên này là Tân vương sao?"

"Một kẻ như vậy mà sở hữu Đế khí, có thật không đây."

Mặc kệ những lời sáo rỗng, ánh mắt của chàng lúc này chỉ hướng về phía Trảm Tiên Đài. Nơi sẽ xuất hiện người chủ trì cuộc hành quyết này Tiên Vương "Độc Cô Ngạo Tuyết".

Bấy giờ, Lục Kiếm Bình ghé sát tay chàng hỏi:

"Người tự tin rơi vào tay Tiên tộc, chắc hẳn đã có kế hoạch rồi."

Nghe vậy, Trương Vệ mỉm cười lắc đầu đáp:

"Ta cũng như cô thôi, nói xem, bị trói cả hai tay hai chân bằng Hải Lâu Thạch thế này cô nói làm sao để thoát ra."

"Vậy là ngươi chấp nhận chịu chết!"

Đáp lời, chàng cười hừ một cái, rồi ngẩng đầu lên nhìn trời mà nói:

"Nhìn trời hôm nay, Trương Vệ ta số chưa tận. Cứ chờ mà coi đi."

Chẳng bao lâu sau.

Đến đầu giờ Ngọ, một thanh âm to lớn truyền đi khắp cả pháp trường quyền uy khiến tất cả phải quỳ rạp xuống đất.

"Hoàng thượng, hoàng thái hậu đến."

Sau lời đó, toàn thể đồng thanh hô vang tạo nên một ngữ điệu hùng hồn.

"Tham kiến, Tiên giới minh chủ, minh chủ thiên thu vạn tuế, vĩnh thế vô ưu."

Trước sự chứng kiến của tất cả, Độc Cô Ngạo Tuyết nở nụ cười cao ngạo trên môi, sau đó cùng Hoàng thái hậu ngự giá trên nơi cao mà nhìn xuống đài xử hình.

Theo sau là những bá quan văn võ của Tiên tộc, ngoài ra còn có Khuất Duy Công cùng Lý Tấn đến để chứng kiến quá trình xét sử. Ngoài ra, không thể thiếu quận chúa Lạc Lạc.

Vừa đặt chân đến Trảm Tiên Đài nàng đã không giấu được sự quan tâm đến Trương Vệ, nhưng lại sợ phụ hoàng nàng nhận ra, nên chỉ len léc liếc nhìn chàng mà thôi.

Trong lòng nàng lúc này vô cùng hồi hộp và căng thẳng tự vấn:

"Đông Phương tỷ bảo yên tâm, nhưng đã lên đến đài hành quyết rồi chẳng lẽ tỷ ấy lại trơ mắt đứng nhìn chàng ấy chết hay sao chứ."

Trong khi nàng vẫn còn chìm đắm trong nhiều nguồn suy tư thì giọng nói của Độc Cô Ngạo Tuyết lớn giọng truyền đi:

"Tội nhân bên dưới lắng nghe trẫm hỏi."

Dù lời nói có vẻ rõ ràng, nhưng Trương Vệ vờ như không hề nghe thấy cứ trơ mắt ra nhìn về phía ngôi vị cao nhất của Tiên tộc.

Thấy vậy, tên lính sau lưng chàng đưa đao lên kề cổ quát:

"Tên kia, người gọi ngươi đấy."

Dù đối diện với sự đe dọa, Trương Vệ không hề có chút biểu cảm nào. Cứ câm lặng mà nhìn về một hướng, khiến những người chứng kiến bất giác trở nên lo lắng thay cho chàng.

Không hiểu chàng lấy sự can đảm nào mà dám dùng đôi mắt nhìn trực diện vào đấng minh quân của họ. Ngay tức thì tiếng hét vang lên:

"Tiểu tử khi quân phạm thượng. Chém!"

"Chém!"

Dù vậy, nhưng Ngạo Tuyết sớm đã có sự an bài, nên lão cũng không vội nóng giận. Vì lão biết ở trong phía những con dân Tiên tộc bên dưới có không ít những kẻ đến từ các thế lực khác.

Chúng muốn xem thử, ông sẽ giải quyết chuyện hệ trọng này ra sao. Cho nên ông rất từ tốn chậm rãi đặt để biểu cảm của mình ở một mức độ vừa phải:

"Ngươi có quyền nói những lời biện minh cho mình để tự cứu những thuộc hạ của bản thân ngươi một con đường sống. Còn không thì ta sẽ quy các ngươi tội mưu phản."

Tuy nhiên đáp lại chàng vẫn giữ im lặng cùng đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm về phía ông. Bất giác khơi gợi cơn cuồng nộ của Ngạo Tuyết bùng lên, ông đập mạnh tay xuống thành ghế.

Rầm.

Vừa nghe thấy âm thanh đó, toàn bộ quần chúng cùng quần thần nhanh chóng quỳ xuống chắp tay về phía bậc quân vương của họ.

"Minh vương bớt giận."

Tại Thiên quỳ bên cạnh cũng ngạc nhiên trước cách hành xử này của chàng mà vội quay sang nhìn, nhưng đáp án thì cũng chỉ có một. Trương Vệ không có một chút cảm xúc nào cứ nhìn về một hướng khiến cậu lấy làm khó hiểu.

Lúc này, Lục Kiếm Bình khẽ nói:

"Ra đây là kế hoạch mà ngươi nói."

Nghe thấy giọng điệu của nàng, Tại Thiên nhất thời trở nên ngốc nghếch không hiểu rõ dụng ý, nhưng một lòng trung, cậu lẳng lặng mà chờ đợi thêm mà không vội hành động.

Phải nói rằng, người căng thẳng nhất lúc này chính là Lạc Lạc, nàng thấy chàng có biểu hiện như vậy thì như ngồi trên đống lửa, thập phần lo lắng. Thẩm nhủ:

"Chàng đang tính làm gì vậy."

Dù tất cả đã quỳ xuông van xin, nhưng Trương Vệ vẫn duy trì đôi mắt đó đã khiến Ngạo Tuyết không nén được cơn giận mà chỉ tay thẳng về phía chàng mắng:

"Ngươi..."

Điều này đã khiến nhiều người buộc miệng thốt ra.

"Tên tiểu tử này điên mất rồi."

Nhằm tránh mọi chuyện trở nên mất kiểm soát, Nhiếp Khang liền đứng lên đi đến giữa đài nói:

"Thưa thánh thượng, theo thần suy đoán Trương Vệ chỉ mới tỉnh lại phần xác còn phần hồn vẫn chưa bình ổn. Nên theo thần thấy người đừng nên chấp nhất những kẻ không biết chuyện, tránh việc nước đổ lá khoai. Phí công vô ích."

Nói đoạn, Nhiếp Khang liếc nhìn Phục Hổ La Hán thì nhìn thấy ông ta không có bất kỳ hành động nào. Thì tạm thời yên tâm, chỉ sợ rằng ông ta mở lời thêm vào sẽ như châm dầu vào lửa.

Thấy Ngạo Tuyết có dấu hiệu dịu xuống sau lời nói của Nhiếp Khang, Lạc Lạc vì Trương Vệ nên chấp nhận những lời trách mắng sau này mà tiến đến đứng song song với quân sư mà nói:

"Phụ hoàng, con có thể dùng tính mạng của mình ra để cam đoan. Chàng ấy là một người hiểu chuyện, không bao giờ vô lễ không biết rõ trước sau như vậy. Mong người xuy xét."

Bấy giờ, Độc Cô Ngạo Tuyết không đáp lại. Ánh mắt của ông đang nhìn chằm chằm về phía chàng nhằm đáp lại hành động khi quân của chàng. Lúc mắt đối mắt với Trương Vệ, khiến ông có một cảm giác rất khác lạ cho nên cứ tập trung vào nó đến mức cả hai như đang lạc vào một thế giới riêng của chỉ riêng hai người vậy.

Lúc này, Hoàng thái hậu, ngồi bên cạnh nhìn ra được sự thích thú của Độc Cô Ngạo Tuyết đối với tiểu tử Trương Vệ. Thì mỉm cười hiểu ngầm.

Trước đây, cũng vì sự ngang bướng mà Độc Cô Ngạo Tuyết mới ngồi lên ngai vị quân chủ như ngày hôm nay, nên nói thêm vào:

"Theo ta thấy, tiểu tử họ Trương nếu đủ sức ngồi vào Vương tọa thì chắc chắn không phải là một kẻ tầm thường.

Nếu có thể dùng thì sao lại diệt hắn chứ, chẳng phải nó lại có tình cảm với Lạc nhi của chúng ta sao. Có thể trước mắt nó đang bị tổn thương tâm lý, tạm thời cứ nhắm mắt cho qua, sau này sẽ xử phạt tội khi quân sau."

Thái độ quay ngoắt của bà đúng là khiến Lạc Lạc bất ngờ, có lẽ là do Độc Cô Khan đã được trở về từ cõi chết nên bà có những suy nghĩ khác. Thấy có lời của bà, nàng không muốn biết nguyên nhân nhưng đã mừng thầm vì Trương Vệ có cơ hội được sống rồi.

Thực ra, Ngạo Tuyết đã an bài như những gì Phục Hổ hiến kế. Những việc đang diễn ra hiện giờ cũng chỉ là diễn kịch cho con dân Tiên tộc cùng quần thần thấy mà thôi. Ông ta đương nhiên hiểu sự ảnh hưởng của Vương tọa đến cục diện hiện giờ. Nên đương nhiên cũng không dám đem hưng thịnh Tiên giới ngàn đời hủy trong chốc lát.

Sau một chút thời gian, lão không nhìn Trương Vệ nữa mà phất tay ra vẻ nguôi giận nói:

"Trương Vệ không nói gì có nghĩa là ngầm thừa nhận có liên quan đến Vương tọa của bổn giới. Vậy nên trẫm đã quyết định."

Trước lời nói đầy uy nghiêm của Ngạo Tuyết mọi người hết thảy đều nín thở để lắng nghe. Tuy nhiên ông ta không trực tiếp nói mà ra lệnh cho thái giám bên cạnh tiến lên. Cầm thánh chỉ ra mà đọc to:

"Vâng theo mệnh trời để hưng vận nước, hoàng đế ban chiếu rằng : Trẫm duy lập chính dụng nhân nghi cử khảo công chi điển, lượng tài định vị, dụng tinh trị sự chi năng. Xét rằng, Trương Vệ có công chiến đấu bảo vệ mảnh đất này bằng cả sinh mệnh, luận công không tội. Tuy nhiên hắn lại vướng vào nghi vấn Vương tọa của bổn giới, nhưng tạm thời chưa có bằng chứng để buộc tội. Vậy nên, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.

Sau nhiều ngày đêm thức trắng. Trẫm đã quyết định, phái hắn cũng những đồng phạm có liên quan trong vòng ba năm giành lấy thành Chương Dương nhằm chuộc lại lỗi lầm. Khâm tai!"

Thánh chỉ vừa ban xuống, quân lính nhìn nhau không hiểu cả người dân cũng vậy. Họ đương nhiên cũng rất sợ long mạch của Tiên giới có vấn đề, nên cũng không dám xuống tay với Trương Vệ ngay lúc này.

Chỉ là họ không ngờ lại đưa Trương Vệ đi ra chiến trường lập công nên đã có những lời dị nghị.

"Đưa tiểu tử này ra chiến trường? Có được không đây."

"Hắn có thể đánh ngang ngửa Hạ Chấn Bảo kia mà. Chắc chắn không thể xem thường."

"Vậy nếu hắn không giành được, chăng lẽ long mạch của chúng ta sẽ như thế nào."

Những câu hỏi đó càng lúc càng nhiều, tuy nhiên khi đọc xong thánh chỉ Độc Cô Ngạo Tuyết đã đứng lên rời khỏi Trảm Tiên Đài. Mang theo cả những lời giải. Lạc Lạc mặc dù không rõ dụng ý của phụ thân nàng, nhưng trước mắt giữ được mạng của Trương Vệ là nàng đã mãn nguyện.

Liền chạy đến, ôm lấy Trương Vệ vào lòng mà mừng rỡ.

Bấy giờ, quân lính hoàng gia đến và tháo còng Hải Lâu Thạch ra khỏi người của cả ba.

Lúc ấy, Tại Thiên bẻ bẻ khớp tay rồi nói:

"Đúng là không thể chết thật."

"Nhưng chiếm thành Chương Dương không thành thì cũng chỉ kéo thời gian tử của chúng ta dài ra thêm mà thôi. Tạm thời án treo đang lơ lửng trên đầu đấy." Lục Kiếm Bình lạnh lùng nói.

Dù mọi chuyện đã qua, nhưng Trương Vệ vẫn không nói gì. Chàng vẫn im lặng đến bất thường, khiến Lạc Lạc lo lắng mà đưa hai tay đến rờ lấy khuôn mặt chàng mà bối rối:

"Chàng không sao chứ."

Dù vậy, Trương Vệ cứ như người mất hồn, khiến nàng lại càng trở nên lo lắng. Liền quay qua nhìn Lục Kiếm Bình thì bắt gặp ánh mắt ra hiệu của nàng. Thì đã ngầm hiểu liền mỉm cười.

Chẳng bao lâu sau nhóm người Trương gia được hộ tống đến một gian phòng khách. Người đứng đợi họ chính là Nhiếp Khang.