Lớp bụi khí được sản sinh ra sau vụ nổ lớn rất dài đặt như một màn sương khổng lồ tựa mây.
Hình ảnh của nó nếu quan sát từ phương xa trông rất giống một quả trứng rồng xám.
Hơn thế nữa bụi khí này được tạo ra do dư năng của công pháp của cả hai cường giả nên không dễ gì trong một sớm một chiều mà tan đi được.
Kinh Như Tuyết bị đám bụi khí phiền toái này vây hãm vào bên trong. Xung quanh hắn giờ chỉ là một mảng xám xịt tầm nhìn cũng vì thế mà đã bị hạn chế đi, nhưng với khả năng của bản thân hắn vẫn có thể định vị được những mối hiểm nguy trong phạm vi này.
Mặc khác hắn cũng có thể dùng năng lực của bản thân bức ra nhằm xua tan đi làn khói này ngay lập tức. Nhưng cảm quan chinh chiến suốt nhiều năm mách bảo hắn rằng. Lẫn trong đống bụi này có điều gì đó không bình thường bởi vì kèm theo bụi khí ấy là những âm thanh kỳ lạ cùng những tia điện nho nhỏ lẫn trộn vào đám bụi này.
Không biết chừng khi Kinh Như Tuyết dùng năng lực bạo phát ra nhằm đẩy đi mảng bụi khí như sương mù này hắn sẽ gặp bất lợi lớn vì lúc đó hắn sẽ không đoán được vị trí chính xác của kẻ thù. "Cẩn tắc vô ái nái" Kinh Như Tuyết liền dựng nên một kết giới hình quả trứng bao bọc lấy bản thân vào trong.
Với kết giới vừa được tạo ra, Kinh Như Tuyết tự tin sẽ bảo vệ được hắn cho đến khi biết được mục đích thực sự của Tiêu Chính Nam là gì.
Cuộc đụng chạm vừa rồi mặc dù không để lại bất kỳ thương tổn nào quá lớn nhưng nó cũng đã khiến Kinh Như Tuyết có cái nhìn khác về đối thủ của mình. Tiêu Chính Nam không yếu đến mức mà hắn có thể xem thường.
Chính Nam sau khi kết thúc chiêu thức vừa rồi. Đã tận dụng màn khói dầy đặt mà lẫn vào trong nhằm tận dụng tối đa lợi thế về tốc độ nhằm công kích bất ngờ theo kiểu du kích. Tuyệt nhiên hắn vẫn chưa để cho đối phương dễ dàng biết được mục đích thật sự của bản thân là gì.
Bạch Hổ tấn công về phía Kinh Như Tuyết từ nhiều hướng bằng trảo kình, nhưng cái kết giới kia quá chắc chắn nên tuyệt nhiên không hề lưu lại một vết xướt dù là nhỏ nhất.
Sau khi tấn công một lần là Bạch Hổ lại nhanh chóng lẫn lại vào trong màn khói kia, cứ thế lặp đi lặp lại hành động này mặc dù kết quả thu được là con số không tròn trĩnh.
Dù là vậy hắn tuyệt đối không dừng tay và cứ mỗi lần nhứ thế hắn sẽ lưu lại xung quanh những tạp âm kỳ dị.
E... e... e.
Âm thanh ấy tồn tại với tần số cực kỳ thấp, nhưng do màn nhĩ của cường giả đỉnh cao rất nhạy nên dù là âm thanh nhỏ nhất vẫn có thể nghe thấy, khiến Kinh Như Tuyết lúc này vô cùng khó chịu. Càng ngày tần suất âm thanh đó phát ra càng nhiều khiến Như Tuyết thấy phiền mà quát lớn với ngữ khí bực bội:
"Con muỗi khốn kiếp, ngươi có thôi việc này đi không."
Đôi hàng mi đậm theo đó mà nhăn lại một cách cau có.
Bạch Hổ không đáp mà hắn cũng không có ý định dừng lại.
...
Một ánh sáng màu trắng trong suốt như gương. Với màu sắc có thể phản chiếu tất cả những vật chất xung quanh nên bằng mắt thường không dễ gì có thể nhận ra được.
Ánh sáng đó từ phương Đông di chuyển nhanh đến rồi xuyên qua lớp màn khói dày đặt kia mà tiến thẳng vào bên trong.
Nó đi qua Tiêu Chính Nam mà hướng thẳng đến Kinh Như Tuyết. Lúc Chính Nam vừa nhìn thấy nó liền nở nụ cười nham hiểm xem ra kẻ đến là đồng minh của hắn.
Sự xuất hiện của nguồn năng lượng kia khiến Kinh Như Tuyết không thể nào cảm nhận ra được bởi vì Tiêu Chính Nam đã quấy nhiễu bằng âm thanh khiến tâm trí của Kinh Như Tuyết nhất thời phân tâm.
Mặc khác vì nguồn sáng kia quá giỏi trong việc che giấu nguồn năng lượng của bản thân nên tuyệt nhiên không ai có thể nhận ra được.
Khi thấy âm thanh kia mỗi lúc một dày đặt, Kinh Như Tuyết không nhịn được mà mỉa mai:
"Tiêu Chính Nam ngươi đang làm trò hề cho ta xem đấy à. Nếu là đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất thì..."
Lời chưa dứt, biểu cảm trên gương mặt của Như Tuyết liền đại biến.
Cảm xúc trên gương mặt trắng bệt đó là kinh ngạc đến không thốt nên lời.
Bên trong nguồn ánh sáng đó là một cường giả khác có khả năng xuyên phá kết giới mà Kinh Như Tuyết đã dựng ra. Nên biểu cảm đó của hắn cũng không mấy khó hiểu bởi vì khí tức phát ra của người ấy rất là quen thuộc.
Kẻ đó đã tận dụng triệt để sự sơ xuất của đối phương mà áp sát rất gần phía sau lưng với khoảng cách cùng tốc độ ấy thì việc tránh né lúc này dường như là bất khả thi.
Cường giả sở hữu nguồn năng lượng bí ẩn kia là một nam nhân với một mái tóc đen huyền cùng bộ y phục màu đen tím. Chính giữa trán có một ấn ký là một vải rồng màu đen. Khi đã đến khoảng cách mà hắn cho là thuận lợi liền vung ra một chưởng lực mạnh mẽ.
"Sinh Tử Truy, Mười hai thành công lực."
Chưởng lực vừa tung ra, không khí đã bị hắn ép đến độ vặn vẹo hết. Sức công phá phải nói là gặp thần diệt thần gặp phật diệt phật.
Bàn tay ấy vừa chạm đến cái kết giới mà Kinh Như Tuyết tự tin là vững trãi nhất đã không chịu nổi quá hai giây thời gian. Hắn dễ dàng phá vỡ nó như ăn bánh và trực tiếp dán bàn tay ấy vào thẳng lưng của Kinh Như Tuyết.
Sức mạnh của chưởng kình đã khiến chân khí hộ thể của Kinh Như Tuyết sụp đổ như một tấm gương vỡ. Khiến Kinh Như Tuyết thổ ra một ngụm máu tươi đỏ thẩm.
Uỳnh... Uỳnh... Uỳnh.
Ba... Ba... Ba.
Thân thể của Kinh Như Tuyết như một mũi tên rời khỏi dây cung, bay ra khỏi đám bụi khói và xuyên qua hơn mười ngọn núi cao mà vẫn chưa thể dừng lại. Cho đến khi chạm đến một ngọn núi lớn và dày thì hắn mới bị ghim sâu vào trong đó.
Quảng đường đi xuyên qua núi của Kinh Như Tuyết in hằn hình ảnh thân thể của hắn lên thân núi. Trông chẳng khác gì một kiệt tác điêu khắc chân thực. Còn nơi hắn đang bị ghim vào, đất đá từ bên trên đã rơi xuống chôn sống hắn vào bên trong.
Thình thịch... Thịch thình.
Từ trong đống đổ nát nhịp tim của Kinh Như Tuyết vẫn còn đập nhưng đã yếu đi rất nhiều.
Bạch Hổ sau khi chứng kiến Kinh Như Tuyết bị đánh văng đi thì hắn hoàn thành mục đích.
Liền kích phát toàn bộ năng lượng bên trong cơ thể.
Một cơn cuồng phong từ người hắn phát ra thổi bay đi tất cả những gì còn tồn đọng lại. Khiến lớp khói bụi to lớn kia đã bị thổi bay đi và hắn lại xuất hiện trên bầu trời một cách tiêu sái.
"Hừ! Ngươi đã quá khinh suất rồi đó Kinh Như Tuyết. Trên thế giới này làm gì có chuyện đơn giản thế."
Kẻ vừa ra tay kết thúc Kinh Như Tuyết đã lên tiếng. Hắn trông rất tà ác, khí chất toát ra từ con người ấy cũng đủ khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng. Kẻ ấy chính là Lưu Nghị Thành vua của Âm Giới.
Bạch Hổ khoanh tay hướng về phía mồ chôn sống kia mà nói:
"Chúng ta nên tiễn tên đó thêm một đoạn không."
"Haha. Không cần thiết. Khí tức của hắn vẫn còn. Ta cũng muốn thử xem với thương tích nặng như thế. Hắn sẽ vùng vẫy như thế nào đây."
Thình thịch... Thình thịch... Thình thịch.
Nhịp tim của Kinh Như Tuyết mỗi lúc một ngắt quảng. Không biết liệu hắn có thể đứng lên mà giành lấy cơ hội được sống hay không.
Chuyến này có lẽ là lành ít dữ nhiều cho một cường giả đỉnh cao như hắn rồi.